Vào một quán ăn, Trường Bình gọi một bát mì dê, nhàn nhã thưởng thức.
Số lượng ánh mắt theo dõi giảm hẳn, khiến lưng luôn luôn có cảm giác gai nhọn đâm chọc dễ chịu hơn.
Các thể lực hữu ý phái ra thám báo, khi thấy hắn động thủ cũng biết thu liễm hành động không kiêng nể lại.
Hắn cũng hiểu, thân phận mới lạ lại liên quan đến Hàn Phong khiến chú ý tới, bước vào thành là bước vào vòng thế lực.
"Mỗi gia tộc, thế lực đều không phải dạng nông cạn à."
Sinh pháp chi tồn bọn hắn đều cần tai mắt linh động, một tiểu tiểu việc lại ảnh hưởng đến sự việc tương lai tranh đoạt lợi ích, sao lại không quan tâm chứ?
Thiết lập thân phận Đỗ Tùng chỉ tiểu tiểu du hiệp luyện nhục cảnh hậu kỳ thôi, một khoản mới lạ, ai không biết nó có thể tác động đến đại đại thiên tài Hàn Phong hay không?
Trường Bình vẫn biết theo thời gian sự việc thông qua, tất cả đều có thông tin, quân cờ này quen thuộc đã nằm trong ván hoặc như du long chỉ nghỉ chân một lát lại phóng mình thì sự chú ý ít đi hoặc không còn.
Chỉ là hắn không muốn thế, thân phận từ Nam Dương huyện là giả chẳng mấy bị phát hiện, lại thêm việc tại thân không muốn kè kè lúc nào cũng có người hướng tới mới động.
Những thế lực kia phải cẩn thận suy nghĩ ra tay, dù sao không hợp lệ theo dõi nhân sĩ giang hồ. Đuối lý không hợp quy củ vô tình dẫn tới kẻ thù không đáng có.
Lần này hắn không đi lâu, dự định chuẩn bị về khách điếm.
Trần Lượng xuất thân nông hộ nghèo hèn nhưng trí không nhỏ, chớm tuổi đã khéo ăn khéo nói, giao du kết bạn, hành xử ổn trọng, công bằng, khéo léo được tôn hàng đại ca trong đồng bọn. Mới lên hai mươi, trí lập tiến rời thôn gia kéo lên huyện thành. Lăn lộn khổ cực mười năm, lại nhất tuyệt bái sư một võ quán. Đến nay bốn mươi, cuộc sống khấm khá, nhân vọng có tiếng, cơ nghiệp có thành.
Trước phụng lai lầu quán trọ hai mươi năm tuổi, xe ngựa giá phẩm đỗ lại, bên cạnh đi theo mười nhân hộ vệ thần sắc nghiêm túc, thân mang giá y chữ "Thủy", bên hông giá kích.
Xem xét ai cũng biết bọn chúng đến từ cùng một thế lực.
Màn xe vén lên, bước ra một trung niên nam tử, khuôn diện cương nghị, thân sam to lớn, đôi mắt ưng minh, khí chất võ phong bộc mang không thu ép.
Hắn chính là Trần Lượng.
"Phó bang chủ." Đồng thanh lên tiếng chào hỏi.
"Ừm…. Vị kia bao giờ trở về."
"Bẩm phó bang chủ, không đến hai canh giờ nữa."
…………………
Phụng lai lầu, khách điếm vốn nổi tiếng, dòng người ra vào vốn tấp nập, xe ngựa, kiêng kiệu vốn đã xếp nhiều thành hàng.
Trường Bình động thân trở về bước vào quán, những tên tiểu nhị cũng không lên làm phiền do biết khách cũ, để hắn tự một mình hướng đi.
"Đại nhân! Chủ nhân nhà ta cho mời." Một tên hộ vệ võ phục đến tới trước cúi người, giọng cung kính nói.
"Ta cùng chủ nhân nhà người quen biết?" Hơi dừng thân, hắn hỏi.
Những ngày nay cũng không phải không có ai mời khách. Nhưng hầu hết đánh tiếng sơ giao không có chuyện quan trọng, tốn phí thời gian.
"Không, thưa đại nhân."
"Vậy thôi à." Hắn ngắn gọn nói, muốn vượt qua.
"Ngài không muốn biết chủ nhân nhà ta là ai? Mang lại lợi ích giúp đỡ gì cho ngài ư?" Tên này vậy mà động thân hơi chắn phía trước Trường Bình, hơi ngẩng đầu nói với giọng trọng lượng.
"Ta cần phải biết sao… " Phía trước tên hộ về lại một võ nhân tu vi luyện lực tiền kỳ.
Thế lực có thể khiến võ giả làm hộ vệ thực lực đều không đơn giản. Dù sao hạ võ giả số lượng nhiều nhưng không đến lỗi gà chó chạy đầy đường.
"Cần." Hộ vệ im lặng chỉ nói đúng một chữ trong khi cơ thể căng cứng khó động.
Thân thể quá gần gánh chịu khí thế của một võ nhân hơn cảnh giới.
"Được! Đi thôi." Áp thế năm hơi tên hộ vệ vẫn không ngã, hắn hơi suy nghĩ, thu lại khí thế nói.
Hộ vệ được thả dẫn đường, quán trọ bên trong cũng không quá náo động, ở đây người không hiếm khi thấy võ giả ra oai.
Thượng lâu, phòng hảo hạng.
Bước vào cung phòng, đầu tiên ánh mắt chú ý nhìn về người đàn ông trung niên kia.
"Khí chất trầm ổn… " Đây là đánh giá đầu tiên của hắn, tiếp tục quan sát khí huyết tu vi người này cũng không cao luyện lực viên mãn. Chỉ là bên cạnh 10 tên hộ vệ lại đều luyện lực cảnh tiền kỳ, nhìn thế đứng, ánh mắt, canh phòng biết huấn luyện cẩn mật.
Trần Lượng cũng đang quan sát thiếu niên lang kia, niên linh mười sáu mười bảy, khí chất nho nhã, hành sử có ý định. Quan trọng hơn một thân khí huyết tiết ra, cảm ứng luyện lực cảnh hậu kỳ.
Danh tiểu thiên tài cũng không phải không thực. Nhân thường dùng hai năm luyện võ nhập đạo, lại dùng ba năm thường may mắn vào luyện lực, lại tốn năm năm bảy năm tu luyện đến viên mãn. Đây là trong trường hợp khổ tu tăng thêm tài nguyên đủ. Luyện võ tích góp từng tí lực áp xúc cộng sử dụng dược liệu hợp lý, không lạm dùng nhiều tránh dược tài phản tác phá hỏng căn cơ, tu vi cảnh giới không vững. Cũng không phải ai ai vận khí nghịch thiên như hắn, kế thừa khổng lồ di sản lại thêm kim thủ chỉ tác dụng. Đan dược tài nguyên dùng bao lo không sợ phá hỏng căn cơ, kiêm tu cùng lúc nhiều môn, tốc độ tu luyện mỗi bộ đều gấp 3 lần.
Trường Bình thiếp lập thiếu niên lang tu vi luyện lực cảnh hậu kỳ có ý để lộ ra tiềm lực, một nhân vật như thế không xuất thân đại gia tộc, đại thế lực cũng là loại nhân tài hiếm có.
"Đáng đầu tư."
"Bỉ nhân Trần Lượng, phó bang chủ Thủy Hành bang, gặp qua Đỗ công tử." Nam trung nhân rời chỗ, khuôn mặt nồng hậu tiếp đón hắn như người thân đã biết.
"Đỗ Tùng tiểu tử gặp qua bang chủ." Mặt không thay đổi, biểu hiện nghi lễ đúng quy củ.
"Ha Ha! Nghe danh công tử đã lâu, nay mới tiếp kiến… "
"Ha Ha! Đến đến cho người gọi món lên… " Thái độ không tốt không xấu thiếu niên kia cũng không khiến lão lúng túng, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
Tiểu nhị phục vụ viên mang lên, một bộ trấn điếm chi món, sơn hào hải vị, kì vị hiếm lạ thực đơn phải có.
Một bàn này ước chừng 20 lượng, cũng không phải ai cũng có thể ăn. Trò chuyện qua loa đụng bữa, hai người phẩm vị món ăn, Trần Lượng có tiếng sành ăn biết phẩm đạo nhưng trao đổi với thiếu niên đối diện kinh ngạc biết mình kém xa người này trên thực đạo.
Qua giữa buổi, xuôi cơm xuôi nước, Trường Bình không tị hiềm đi thẳng vào vấn đề:"Không biết bang chủ người đây, có việc gì."
Trần Lượng cũng không giấu diếm, nói ra mục đích:"Quý thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao, không biết có muốn động thân xông pha một phen sự nghiệp, gia nhập Thủy Hành bang ta." Giọng phía cuối bắt đầu chậm lại ánh mắt quan sát kĩ biểu hiện Trường Bình.
"Ồ, quý bang mời ta có lợi ích gì? ta nếu gia nhập có nghĩa vụ cùng lợi ích gì?" Ngừng lại, thả đũa xuống, nuốt trôi một miếng thịt, hắn thả ra nụ cười nhìn lại lão.
"Haha! Tất nhiên vì thấy tiềm năng của thiếu hiệp, người đồng ý một chức vụ đường chủ chờ sẵn, mỗi tháng hưởng 5 lượng, nhiệm vụ theo yêu cầu có 3 lần bang vụ." Trần Lượng cười nói cho ra lợi ích.
Điều kiện này rất tốt trong thế lực trung nhỏ, chỉ là ngày từ đầu hắn đã có quyết định, dạo thêm một khúc chỉ nể phí bữa ăn mà thôi:"Đáng tiếc, ta quê nhà xa cách, chỉ ra ngoài lịch duyệt, dừng chân lại đây không lâu… " Hắn nói giọng cảm thán.
"Như vậy, thật không hữu duyên à… " Trần Lượng mặt hơi xuống nuối tiếc đáp cuối lời.
Không khí không có bởi mời chào bất thành mà biến xấu, Trần Lượng thái độ sau còn chuyển biến tốt đẹp hơn.
Cuối buổi lại còn chủ động tặng quà, để lại phương thức liên lạc.
"Thiếu hiệp, ta biết người gặp rắc rối, cái này người nên nhận à… " Trần Lượng trong hộp gỗ lại mấy tập giấy, phía trước hòm chứa 50 ngân lượng Trường Bình yểu chuyển cự tuyệt không nhận.
Nhưng những thứ kia lại ghi chéo tình báo thông tin các thế lực mấy năm nay Thủy Hành bang sưu tập.
"Ta chỉ quá giang, không cần những thứ này... " Biết được trong đó, Trường Bình làm ra cẩn thận từ chối.
"Haha! Chỉ là một chút thông tin nhân khí, phong cảnh mà thôi. Ta nghe nói các bậc văn sĩ du lịch vẫn thích ghi lại tạp kí… " Trần Lượng nói, quyết không nhận lại cáo từ xin lui.
"Kẻ này…. " Nhìn thân ảnh bước ra, Trường Bình có phần suy nghĩ.
.......................................................................
Phải đến mấy ngày sau, thông tin điều tra Thủy Hành bang mới ra phán đoán kết luận.
Kì thực Trần Lượng không phải đến chiêu mời hắn, chỉ mượn nhờ chiêu bài mà thôi.
Nếu chân tâm thực ý, mới đầu đã không bay ra trận thế lớn như thế. Thủy Hành bang, bang chúng mấy trăm, trong đó võ nhân cũng chỉ hơn ba mươi người, một vị bang chủ luyện lực cảnh viên mãn cùng Trần Lương, còn đâu hầu hết tiền kỳ, trung kỳ. Hắn bày ra trận thế mười một võ nhân đó coi như làm tư bản ra mắt, thực chất lại đang cố ý làm xấu mình có điểm tích cách hư huyễn, xáo rỗng trước Trường Bình.
Chút thực lực ấy làm sao vừa mắt tính tình một thiên tài, ngươi đang bày trò cười hay sao? Đấy là một điểm trừ trong tham số dẫn đến từ chối mời chào.
Lại nếu chân tâm thực ý, phía trước Trần Lượng đã điều tra thân phận Trường Bình không gia tại. Phía sau cố ý trên bàn không hề đề cập nhắc tới, chẳng phải cho người thấy điểm kém xấu làm lý do từ chối sao?
Mời chào vào bang, Trần Lượng cũng chỉ đề cập đến lợi ích, lại không nói rõ tình hình lực lượng, quy mô, chuyên nghề, hiện thực mắc phải. Thêm một điểm không có thành ý mời người.
Tiếp đến, thái độ từ đầu đến cuối của hắn không biến hoá nhiều rõ ràng đã định trước kết quả.
Tổng lại, Trần Lượng không muốn thực ý mời chào. Hắn chỉ muốn mượn danh tiếng, danh dự mà thôi.
Thủy Hành Bang hai người bang chủ tu vi luyện lực viên mãn có cơ hội chen thân vào luyện nhục cảnh, đến lúc đó lực ảnh hưởng mở rộng, tài nguyên tranh đấu có tư bản để làm.
Lại nói cách phân chia thế lực trong huyện thành, trung tầng thế lực được coi khi có luyện nhục cảnh cao thủ toạ trấn, thượng tầng thế lực được xưng khi có luyện huyết cảnh toạ trấn.
Sinh ý bọn chúng chủ yếu từ gạo và bến thuyền, trong khi phần bánh này lại được định sẵn bởi Diêu gia cùng Vạn gia.
Hai gia tộc này, không muốn có nguy cơ đe dọa phân phối lại lợi ích bèn dùng thế, thủ loại lợi dụng Hoả Nhiên bang bên cạnh gây sức ép.
Thủy Hành bang khó khăn, cao tầng bắt buộc phải nghĩ biện pháp.
Trường Bình danh tiểu thiên tài lại hư hư thực thực liên kết Hàn Phong, bị thế lực các nơi chú ý. Được coi là mối mùi ngon một trong giải pháp giúp Thủy Hành bang giảm áp lực, chỉ là nếu dùng vẫn hoàn toàn chiêu bài, cũng không dám vác tôn thần về.
Ai biết đại đại đây có vừa ý miếu nhỏ tranh chỗ ngồi, tranh lợi ích thần cũ không?
Ai biết Trường Bình trong tâm ngắm các thế lực, sẽ có chuyện gì? Nếu xấu chẳng phải dẫn lửa thiêu thân.
Trần Lượng thiết lập kế hoạch thực hiện và cho thấy hiệu quả khi hắn tin tức bái phỏng, quan hệ thân thiện Trường Bình truyền ra khiến Hoả Nhiên Bang thư thả một hai thời gian cân nhắc suy nghĩ ra tay. Còn về Trường Bình có nhận ra hoặc vô tình đắc tội tôn thần cũng không nghĩ nhiều. Lửa xém lông mày với lại chẳng phải hắn phía trước đã đánh lễ ngân lượng cùng thông tin cơ sở thế lực hiếu kính sao?
Trong cuộc giao dịch này tôn chỉ công bằng được đề ra, ta cũng chỉ mượn danh ngươi một chút ngươi cũng không cần nhỏ nhen sinh khí, tất cả đều có lợi cả.
Suy ngẫm lại, Trường Bình tự nhủ nhắc nhở:"Mỗi thế lực, mỗi kẻ đứng đầu đều không phải ngu, mỗi kẻ đều lõi đời hành sự có trước sau. Không thể tự coi mình là thông minh, hành động bất cẩn được à."