Bộ pháp đến ngã tư đường, đây là nơi phồn thịnh nhất khu phố, nhân khí qua lại tấp lập.
"Ừm…. " Khẽ than một cái, liếc mắt nhận ra vị trí nam trung niên mua kim hoàn bên cạnh đang theo dõi.
Từ khi bước vào thành, quãng thời gian vẫn luôn có nhân để ý đến động tĩnh hắn.
Không nghĩ tới, lại vướng mắc như thế.
Có thể người thế lực trong thành, có thể nhân hắc sơn trại, có thể nhân Sài gia,.... Tất cả đều phán đoán của hắn nhưng điều này không quan trọng.
Lắc người biến hoá, Trường Bình chen vào dòng người biến mất.
"Hắn đâu rồi…. " Lúc này đồng thời ba bốn người từ các nơi cùng một câu hỏi.
"Không quan trọng để hắn đi, phòng trọ hành lý vẫn ở đó, về mai phục là được."
Thành Đông.
Nơi tập trung đông đảo võ quán, bang hội.
Trường Bình khí chất thay đổi, mặt nam đại nhân, thân bào choàng rộng, khí tức hung hãn thô bạo võ nhân.
Hắn bước tới một cửa lâu với biển "Ngũ Các Lâu" chuyên kinh doanh võ vật võ giả cần.
Tầng lâu không quá lớn, canh cửa hai tên võ giả bất nhập lưu.
Hơi dừng bước, khí phách võ phu thả ra khiến hai tên lùi lại.
"Đại nhân, mời vào." Thái độ cung kính nói.
Nhân khí lâu không đông đúc, dù sao không phải ai cũng có tư cách vào.
"Khách nhân, ngài cần gì." Tên tiểu sự đến đạo, nhìn hắn khí chất cũng là một người tập võ.
Trường Bình nam đại nhân không mở miệng, dùng hành động đưa một tấm giấy dầu trả lời:
"Cam Lộ thảo…. "
"Bạch tì tý…. "
"Trường Sa thạch… "
"Xích huyết tiềm… "
"Phí đao thạch....."
Tiểu sự đọc qua, một loạt dược liệu quý hiếm đều trên mười năm, võ vật hiếm có, biết khách quý, thân phận không đủ bản sự bèn giọng hạ thấp nói:
"Ngài đợi một chút, ta kêu chủ quản… " Hắn thân nhanh nhẹn lên lầu, lại phân phó một tên khác tiếp đón.
Không bao lâu, chủ sử nam tử tuổi tác ngũ thuần, khí huyết không khoá thả ra luyện nhục cảnh tu vi.
"Ta chủ sử Nguyễn Lễ gặp qua các hạ." Qua tuần chào hỏi, võ nhân nam đại chỉ gật đầu cho qua cũng không mở lời.
"Đồ vật, các hạ yêu cầu được chuẩn bị đến."
Một cái bao bố chất liệu da bò chứa đựng bên trong đại lượng võ vật.
"Hết bao nhiêu." Nam đại nhân giọng khàn khàn mở miệng lại kiệm lời.
"Tổng cộng 700 lượng, ưu đãi 2% khách quý." Chủ sự kết toán, nam tử đối diện biểu hiện không dễ, kinh nghiệm làm ăn nhiều năm biết được loại người này khó tính.
"Được…." Vứt ra một xấp ngân lượng, hắn lại nói yêu cầu.
"Ta cần một binh khí mới…."
Một vụ kết xong, chủ sử lão giả mặt càng nhiệt tình thêm.
"Hảo Hảo! Theo các hạ…" Yêu cầu binh khí trường cung trường đao, Nguyễn Lễ lấy ra mười mẫu vật.
"Cong…. Keng…. " Trường đao dài một mét, phổ phương nửa tấc, đoán tạo từ đặc biệt kim thiết, nung rèn ngàn lần thích hợp luyện nhục cảnh dùng.
Binh khí võ nhân cũng phân biệt cảnh giới.
Kim thiết phàm khí qua kĩ thuật đoán luyện trên trăm lần, lại gia tăng vật chất thay đổi đặc tính.
Hạ Phẩm binh khí dùng kim tính vật liệu cấp một thông qua đại sự luyện khí thành, dùng cho luyện lực cảnh.
Trung phẩm binh khí tiếp vật liệu cấp hai chính chủ luyện rèn nghìn lần mà ra, nhục cảnh tu vi dùng được.
Thượng phẩm binh khí vật liệu thuế biến, kỳ vật cấp 3, thông qua đại sư nổi tiếng vạn luyện trưng nấu, binh khí đặc tính chém sắt như chém bùn, lại có quán tính khí huyết, luyện huyết cảnh mới có thể động.
Tiếp tục, cực phẩm binh khí, thần binh phân cấp phía trên những cũng chỉ nghe truyền thuyết, thư tích ghi lại.
Mười thanh trường đao đều thuộc hàng trung phẩm binh khí trọng lượng đều trên trăm cân khí lực lại bị nhẹ nhõm cầm lên, hai tay hơi vận lực.
"Cong…. Cong….. ong…. Ong… " Tiếng kim thiết biến độ.
Chủ sự Nguyễn Lễ mặt mày tĩnh yên, lòng lại chập chờn, nam đại võ nhân tiết lộ ra khí huyết lại còn trên luyện nhục cảnh hậu kì.
"Quá nhẹ, lại dễ cong gãy, đổi thứ khác…. à " Nam đại nhân vứt xuống thanh đao cuối cùng.
Nguyễn Lễ thân chủ sự, biết hàng không hợp mắt, bèn thái độ hạ thấp xin đợi, yêu cầu mang trấn lâu chi bảo tới.
"Lạc Phá Đao" cùng "Trường Tí Cung."
Trường đao một màu đen tuyền, kim khí giá lạnh được đúc tạo bởi đại sự nổi tiếng trong thành, thân đao dài ba thước, rộng một tấc, sống đao khảm nạm giao long giương nanh mua vuốt. Binh khí trọng hình cân nặng 500 cân.
Trường Cung, thân đoán tạo từ bàng thiết cự lực, dây cung lại là một loại gây nào đó hung, chi lực toàn dùng 10 thạch.
10 thạch = 700 cân.
Tiện tay thử hàng, sức lực dùng không khó dễ dàng đi đường binh khí.
Bộ này với tu vi của hắn hiện tại cũng chỉ coi dùng tạm.
Trường Bình nam đại tử ưng lòng vứt ra một bình ngọc.
Nguyễn Lễ mở lắp ra, mùi hương dược liệu thông tận phế phủ, khinh mạch khí huyết sôi sục.
"Khí huyết đan." Hắn đôi mắt biến sắc, giọng mang gấp gáp lại cố đè nhỏ âm lượng.
Đan dược quý hiếm, dùng cho luyện nhục cảnh thay máu, giá tính lượng cũng ngang tầm bộ binh khí này.
Nhưng cũng chỉ ngang tầm, bởi nếu so sánh thực đan dược quý hiếm khó cầu, mỗi viên xuất luyện nhục cảnh ai ai không truy phủng đập nồi bán sắt mua.
Luyện huyết cảnh mặt nổi huyện thành ba vị trong khi số lượng luyện nhục cảnh trên trăm, đến viên mãn không ít, xếp hàng chờ đột phá đâu.
Chỉ tiếc khuyết thiếu tài nguyên, võ vật cao giai.
Trường Bình đại nam tử thu gọn, khoác vai bước đi trong chưa tỉnh thần Nguyễn Lệ.
"Các hạ, chậm đã…. "
"Sao, không đủ? Hay ngươi định chặn giết… " Đại nhân mặt nhăn lại, khí tức võ nhân áp bách tiết ra khiến lão chủ sử không thở nổi.
Bên cạnh, võ nhân cảnh giới thấp còn động không tới.
"Không…. Không…. Chỉ là…. " Chủ sự giọng nói lắp bắp, hắn vị võ nhân già yếu khí huyết suy bại sao hứng chịu được khí thế kia chứ.
"Hừm." Bỏ lại tiếng hừ lạnh, động thân đi không ai ngăn cản.
Nam đại nhân bước ra người, Nguyễn Lễ mới thả thân xuống đầu đầy mồ hồi, thực ra hắn chỉ muốn nói:"ngài khách quý, để lại phương thức liên lạc a, quý điếm sau này phục vụ ưu đãi." kiếm phương thức làm ăn, trao đổi mà thôi. Không thấy một lần đã mang ra bảo đan kiếm bộn không lỗ.
Hắn chủ ý tốt, không nghĩ nam đại nhân khó tính vậy. Hắn cũng không có tức giận, ngu ngốc phái người ra truy, tìm hiểu. Đồ vật trân quý như thế dám lấy ra buôn bán chắc chắn có thực lực tư tin.
Công bằng mà nói, khí huyết đan cũng chỉ tác dụng dưới luyện huyết cảnh, luyện nhục cảnh dùng qua dược hiệu một phần mà thôi còn không đủ, bù đắp thêm đại lượng tài nguyên mới có khả năng mong muốn đột phá.
Luyện huyết cảnh cũng sẽ không đả động vì thế mà bất chấp ra tay, trong khi thương đội hắn cao thủ đứng đầu bất quá luyện nhục viên mãn.
Trường Bình đeo bao vải, rời quán lắc mình biến hoá dòng người đến tòa biệt viên phía tây, thuần thục mở khóa đóng cửa.
Hơi lại lắc mình, bỏ xuống đồ vật, dịch dung nam tử mặt ngăm trở lại thiếu niên tuấn tú. Hắn vừa nãy cũng không phải làm ra dáng hung ác cự tuyệt, sợ quá lộ tin tức, chỉ là không muốn giao dịch tiếp thêm thôi.
Thành quán hắn đi qua một lượt, đa phần giao dịch võ vật thấp, đến luyện nhục cảnh bắt đầu ít, như thế không cần hỏi luyện huyết cảnh hắn cần.
Ngồi xuống, kiểm kê lại lần nữa, trường đao trường cung được cẩn thận quấn vải.
Hơi chấn lực rũ bỏ, đến bên ngoài sân mộc nhân xếp trồng có quy luật, hắn khởi thân luyện đao.
Toà biệt viện này được hắn cải trang mua lại làm nơi chốn luân điểm bí mật.
Tối đêm.
Trường Bình thân ảnh công tử ca dạo một ngày đi về.
Cơm nước lo nê lại về phòng đóng cửa không ra ngoài.
"Bá." Một tiếng động theo nóc nhà truyền xuống, nếu chỉ từ âm chắc cũng đoán do động vật con mèo con chim chạy trên, lại không biết nhân ảnh tốc độ cực cao vận khởi khinh công phát ra.
"Siu…" Âm thanh nhỏ lướt lại như phong thu thổi, theo nhân ảnh phía trước Trần Bình trong hắc y đuổi tới.
Đây vốn lần thứ tứ, hắn ẩn mình điều tra những tên này.
Được một đoạn được!
"Lại không khác…. " Nhân ảnh bước vào một đại viện to lớn, biển vàng "Diêu gia."
Một loạt thám dõi chú ý tới, lại phát từ các gia tộc, thế lực trong thành. Có vẻ như hắn hơi oai động cùng Hàn Phong khiến nhiều thế lực điều tra à.
Hàn Phong danh thiên tài, hắn quan hệ không rõ lại được hưởng thơm lây, nghi đoán hắn sao?.
Sáng sớm hôm sau, lại bộ dáng du ngoạn đường phố, chỉ khác lúc này hắn quy luật tuyến đường có tính toán.
Cuối ngõ một khu vực.
"Phanh!" Trọng quyền đấm bay hai tên nam tử vào góc tường.
Bọn chúng thân thủ đều luyện võ tu vi vẫn chưa nhập, đụng phải một vị thiếu hiệp hư hư thực thực luyện lực cảnh hậu kỳ thân kiêm trên 400 cân man lực, nắm quyền tấn công thường nhân lực chưa 100 cân, khoảng cách quá xa thể nào chịu được.
"Đại hiệp, chúng ta đắp tội người à, người cũng không thể nổi loạn ra tay bừa bãi."
"Ta nhất định khai báo quan phủ, bắt người quy phạm..." Hai tên bụng máu bật ra, một tên trong đó sức lực lớn vẫn mở miệng được, hắn oan ức kêu gào xong lại còn mạnh miếng uy hiếp tố giác.
"À, các người lá gan thật đại, dám theo dõi bổn công tử…"
"Không đánh các ngươi phế tay phế chân đã may mắn…" Trường Bình miệng há cười lớn trong đó mang mỉa mai khai tội chi ý.
"Đâu có, người vô oan cho ta…." Tên nãy mặt trắng bệch biết mình làm việc sở hở bị nhận ra nhưng miệng không thừa nhận.
"Đáng chết, lại ăn một quyền cho ta." Thêm cú đấm phần đầu, khống chế lực tinh diệu không để một móng nổ đầu.
Hai tên ăn chọn, lạnh rên chịu đau ngất đi.
"Hừ, một bọn không biết sống chết." Hắn phẩy phẩy tay ra vẻ ghét bỏ, bồi thêm mấy cú đá lại quay người thân dạo.
Trường Bình thân ảnh vừa đi, có mấy tên bước đến ngõ cuối, lay tỉnh lại động bọng bật dậy, còn tốt chỉ bị thương nặng không phế đi, bọn chúng thở dài nhẹ người.
"Vị kìa vẫn biết ý à…. " Trong số chúng có người lên tiếng.
"Vẫn phải…. "