Người cùng khổ, số mệnh tiểu cô nương gặp được may mắn có thể thay đổi nhưng ngoài kia vẫn còn hàng ngàn hàng vạn tiểu cô nương như thế, các nàng số phận không phải ai cũng biến thiên.
Thế đạo loạn khởi, Đại Xuân không khác kiếp trước những triều đại đi vào cuối kỳ. Đại thế hình thành, mạng người như cỏ rác, luân lý đạo lộn, thế lực cát cứ, quần hùng nổi dậy. Một tràng chém giết sát nghiệp bao phủ.
Trong khởi loạn, chỉ có bậc nhân hùng đứng ra đánh loạn dẹp yên, quét sạch cỏ rác, thống nhất thiên hạ, thiếp lập thái bình thịnh thế. Số phận hàng vạn nhân mới có thể đổi theo.
Tảng sáng thời gian, dòng người đã vội xuất phát, Trường Bình hắc mã song hành Hàn Phong, phía trước nghi hoặc bây giờ mới mở miệng:"Đại huynh, tính toàn đám người này sao à?"
"Tiểu huynh đệ ngươi yên tâm, ta sẽ cho bọn chúng quyết định, muốn đi theo ta hay đến huyện thành tách ra. Nếu trong bọn chúng muốn rời ta không ngăn cản. Nếu theo ta, không cầu phú quý, cơm lo áo mặc vẫn được… " Hàn Phong vừa cười vừa nói, thân cao thủ luyện nhục cảnh tài phú khấm khá, trang viên hình thành mấy hộ, trưng thu những lưu dân này làm nông hộ, công nhân vẫn được.
Một thời gian sau, đoàn đội bước vào khu vực cận huyện, nhân khí thịnh vượng.
"Vẫn không khác biệt à." Trường Bình giọng cảm thán.
Trên tuyến lộ, gặp càng nhiều lưu dân dồn cứ đến huyện thành. Bọn hắn cũng chỉ nghĩ cứ đến nơi phồn hoa tất có cái ăn cái mặc có cuộc sống mới.
Nhưng!
Dưới chân cầu bên kia nối liền vào nội thành, một loạt các lều trại vải dựng lên cư ngụ ly dân. Số lượng khổng lồ lên tới hàng vạn. Từ xa trên cao ngắm nhìn xuống chỉ thấy đâu đâu cũng người thần sắc tiều tụy đói ăn, khung cảnh hủ nát nghèo đói bẩn thỉu.
Đi trên nó, mùi ô uế tanh tưởi hôi thối, không khí mang tro bụi mùi khét đặc cái cháy từ vải thô, từ xác chết.
Bên đường, ăn mày nằm bò lê tụ tập thành hàng, có bọn còn lập thành nhóm, tổ đội phân chia khu vực.
"Quan gia…. rủ lòng thương hại…. "
"Đại nhân…. Cho…….. "
Hai nhân cưỡi ngựa mang theo binh khí, để cho bọn chúng biết thượng nhân chú ý xin hỏi.
Hàn Phong lúc này thật khác lạ! Hắn lại không quan tâm đến bọn chúng, một mạch đánh ngựa.
"Đi nhanh, đi nhanh…. Đại hoà thượng Quang Minh Tự phát cháo à."
"Ta cũng nghe nói Vạn gia tiểu thư phát bên kia… "
"Nhanh! Nhanh! Đến hai bận, hôm nay được ăn lo hai lần."
Mấy tên ăn mày hồ hởi chạy tới thông báo đồng bọn, cả đám bỗng chốc di chuyển.
"Cái này… " Trường Bình im lặng quan sát, nhiều như thế ăn mày cùng lúc động thân, vượt lên đường đất gió cát bụi mù mịt.
Số lượng lớn nhân hình, ai ai cũng muốn vượt lên khiến chen chúc chật kín phía trước, hành mã không gì khác chỉ có thể chậm lại.
Biểu khiến khác lạ khiến Hàn Phong bên cạnh vốn im lặng bật cười sảng khoái, lại thêm giọng giải thích:"Người huynh đệ không cảm thấy lạ, mỗi khi có thiện nhân phát lương, khung cảnh đều nhốn nhạo vậy."
Phải đợi một lúc, dòng người tản đi hai ngựa mới chen thân đến cổng thành.
……………………….
"Không được vào…. "
"Kiểm tra kỹ, không cho đám lưu dân kia mò cổ được vào thành."
"Mắt mở kĩ cho ta, tai nghe nhiều vào cho ta."
"Chỉ cần để một kẻ lọt vào, các ngươi tháng này bổng lộc cắt, luân trực hai tháng công phí bù tội."
Phía trước, một đám quan binh mặc giáp trụ tay cầm binh khí, thần sắc nghiêm túc kiểm tra từng thân phận dân chúng ra vào thành. Trong đó một tên nổi bật, thân đeo ngọc bài bách phu trưởng canh vệ thành, đang to giọng răn dạy.
"Đến." Giữa xa lộ, chiếc xe ngựa được ba con tuấn mã kéo đi vào.
Tên bạch phu trưởng từ xa, ấy vậy mặt mũi niềm nở chạy tới.
"Đứng… Đứng lại kiểm tra." Một tên lính tốt chạy ra chặn xe ngựa đòi làm tuân thủ.
Phu sa đánh lái hơi dừng lại, lão ấu sáu mươi nhân diện cương mãnh, thái độ lạ hoặc nhìn chòng tường tên tốt lính mới.
"Cút ra! Muốn chết sao." Không đợi lão nhân lời nói, bách phu trưởng từ xa thấy việc tốt tới lại bị tên đần thuộc hạ phá toái.
"Mù sao! Ngươi đến mắt đâu, không thấy xe ngựa Dương quý gia sao." Bách phu trưởng căm phẫn muốn chết, tới đá qua tên lính, khiến thân hắn không tự chủ lăn hai vòng.
"Tào phu trưởng không nên thế, quy củ vẫn nên tuân thủ." Lão ấu giọng nói hài hoà ý tứ không phải nhưng trên mặt hắn lại chuyển biến tốt đẹp.
"Nên phải! Nên phải!" Tào phu trưởng làm thái độ thuận tiện nghe dạy bảo, trong lòng lại chủi cha mắng mẹ các ngươi những thứ đại nhân vật đây có mấy lần tuân thủ sao.
"Đi thôi! Cho Dương quý gia qua." Tào phu trưởng việc tốt hoá xấu, không muốn lại gần thêm tránh đắt tội các đại nhân vật này.
Xe ngựa ngọc bài Dương gia, biểu trưng cho thân phận trọng yếu người ngồi. Hắn tiểu phu trưởng chức vụ luân canh trực phiên mà thôi.
Xe ngựa thông qua cổng thành đại môn tường cao hai trượng, tất cả nhân có mắt đều tự biết nhường lùi phía sau, đoạn đường thông thả xá gia đi được nửa cổng lại hơi dừng lại.
"Hàn Phong huynh thật là trùng hợp." Bất ngờ từ xe ngựa buông xuống, một đại tiểu thư khuê các.
Nàng trang dung xinh đẹp, thân y nhung lụa gọn gàng kín đáo lại không mang vẻ cổ tục mà trang nhã, khí chất trí nhân, nàng mở miệng môi son không cao, quy cách tiêu chuẩn.
Phía sau, Trường Bình theo Hàn Phong cưỡi ngựa thông thuận đến bên, bọn thủ vệ thành cũng có mắt mũi không ngăn cản.
"Dương tiểu thư, đã lâu mới gặp." Hàn Phong khuôn phép xuống ngựa bái chào.
"Đã lâu không gặp, Hàn huynh khí chất đều muốn bình phẩm một vị đại hiệp à." Nàng tay che, môi khẽ mỉm cười, cử chỉ đoan trang tao nhã.
"Không có! Không có! Tiểu thư cho ta chê cười." Hàn Phòng từ chối không dám nhận, lúc này thiếu hiệp đi bên cạnh mới để ý tới.
"Vị này, không phải Đỗ thiếu hiệp." Nàng nhìn Trường Bình lên tiếng, động tác theo đó hành lễ chào hỏi.
"Dương tiểu thư quen biết Đỗ huynh đệ."
"Chưa nhận biết nhưng theo danh tiếng Hàn huynh đại sát tứ phương chém giết tam giai võ nhân luyện lực cảnh viên mãn truyền về." Nàng quy cách khuê nữ có chút biến đổi vui cười trêu đùa, mi phượng lại không che dấu tán thưởng chi ý.
Ngay hôm sát lục hắc sơn trại, Hàn Phong thông tin dậy nổi theo đường tin về huyện thành, thế lực nhân sĩ võ giả đều dậy nổ khi biết hắn ngưng ra bí kỹ. Vốn dĩ trước đó nổi tiếng thiên tài hai mươi bước vào luyện nhục cảnh, nay càng dương danh.
Đoạn đường phía trước, ba người cùng tản bộ trò chuyện trao đổi.
Đến ngã tư hành phố, Trường Bình xin phép tách ra, trong khi hai người hết lời mời cư giá, hắn biểu hiện lòng nhận nhưng lại từ chối ý tốt.
Hai người có việc cần trao đổi hắn nhìn ra, tự thân cũng muốn hành động một thời gian.
Nhật thiên ngả về tây.
Trường Bình đánh ngựa đến một con phố sầm uất, trên tay lại thêm hai khối ngọc bài liên hệ, một Hàn Phong, một đại tiểu thư Dương Tử Loan.
Thuê một phòng thượng hạng khách điếm ở lại, qua một tuần mỹ vị xuôi nước Trường Bình không định ra ngoài, ngồi yên tĩnh trên giường, tâm tĩnh triều thiên.
Sáng sớm, hắn thanh y xuất trọ giá phố, hôm nay mới ngẫm nhìn khung cảnh huyện thành, nô nức náo nhiệt cảm giác không khác tham gia phiên chợ đời trước là mấy.
Quần bán được chỉnh lý xếp gọn thành hàng, quán xã ra vào đông đúc, tiếng giao bán, mua hàng, trả giá… hàng sinh ý tiểu nhị xuất môn chèo kéo khách. Tiếng nói cười nô đùa đám hài tử chạy phố.
Một mảng sinh cơ bừng bừng, ôn khí, tấp nập, vội vàng,... khác hẳn ngoài thành một mảng hủ bại, đổ nát, tử khí.
"Công tử, mời người vào xem trang sức." Tên tiểu nhị phía trước, tinh minh hồ hởi tiếp đón vị công tử tuấn tú này tới.
Trường Bình rẽ vào một tiệm kim hoàn có tiếng, lâu đời khu phố.
"Nhân khí mua bán vượng." Đây là từ ngoài hắn bước vào quan sát.
Lồng kính phía trước đặt lên, khiến hắn hơi suy ngẫm khác thường, nhân ở đây đã biết chế tạo thủy tinh.
"Công tử, ngài cần gì à." Quán mua bán nổi, tiểu điếm thuê vẫn đủ người phủ vục, một chủ quản ra tiếp đón.
"Ta cần một bộ trang sức nữ nhân."
Khí chất người công tử này phát ra một loại thượng nhân quý khí để tiểu chủ quán đây không dám chậm trễ, lại cân nhắc hàng hoá, thái độ phục vụ.
"Có…. có….. "
"Ngài xem….. đây là hai bộ trân bảo quý điếm."
"Bích Hoa Hoàn."
"Du Phượng Hoàn."
Hộp gỗ chất liệu tinh quý, lại điêu khắc thủ nghệ cẩn thận, hương mộc mang mùi an tường. Hai bộ trang sức gồm đủ trâm, khuyên tai, vòng, nhẫn, giá.
Bích Hoa Hoàn chế tác từ ngọc, màu trắng bích thân ôn nhuận, lấy hoa mai làm biểu tượng trọn bộ ngụ ý khí hồn nhiên ngây thơ non nớt.
Du Phương Hoàn chế tác tất cả từ giả kim, toàn thân chạm trổ tinh mỹ, lấy phượng hoàng giá vũ làm biểu tượng, đậm chất quý khí, thượng cao.
Trường Bình cầm lên thưởng thức, quản sự không ngăn cản, dù sao lấy chiêu bài Dương gia ở đây không ai dám cướp.
"Chủ quán, ta xem bộ trâm hoàn kia được không?" Tiếng nói từ nam tử trung niên áo bào bên cạnh tiến đến.
"Được, mời khách quan." Tên quản sự phụ trách rảnh tay, lại với một bộ kế bên đặt lên.
Trường Bình một mặt đánh giá kim hoàn, lại khẽ lướt qua nam tử trung niên bên cạnh.
"Công tử, ngươi cảm thấy thế nào?" Quản sự trở lại xem vị công tử trước mắt hỏi.
"Ta lấy hết hai bộ… " Trường Bình tiện miệng nói, ra ngoài ngó nghiêng lại không quên mua quà cho tiểu nha hoàn à.
"Hảo Hảo! Công tử đại lượng… " Tên quản sử mặt mày niềm nở, không hổ từ khí chất vị này hơn người, ra tay hào phóng gom hai bộ kim hoàn thượng hạng.
Tính toán hết 10 lượng hoàng kim, một lần vụ làm ăn lớn hắn cũng được chia hoa hồng nhiều.
Ra khỏi quán, Trường Bình thân nhẹ tiếp tục dạo phố.
Từ Tam Sa trại của cải 600 lượng được chia một nửa, lại mang theo từ nhà 1000 lượng, ăn tiêu mua bán trên đường hết gần 200 lượng còn 1100 lượng.
10 lượng hoàng kim = 100 lượng bạc.
1 lượng bạc = 1000 đồng tiền.
1100 lượng tài sản lớn cũng phải để luyện nhục cảnh động tâm.
Phải biết 1 lượng bạc cũng đủ 1 gia đình bốn người chi tiêu một năm.