Chương 20: Tiểu cô nương.

Loạn!

Cả sơn trại gà bay chó nhảy, hơn một trăm người trong chốc lát không ai trốn thoát bị tập trung hết tới.

Một gian phòng nhỏ, mang đầy thối, khai khắm. Trường Bình mở ra, bên trọng vậy mà đa phần nữ nhân, quần áo rách nát, thân thể bẩn thỉu, thần sắc yếu kém, cả bọn thấy người đến ánh mắt trợn lên hoảng sợ, giọng nói cầu khẩn:"Ngươi đừng qua đây…. Ngươi đừng qua đây… "

Phòng giam, nuôi nhốt những phế nữ bị bọn sơn tặc hưởng dụng xuống cấp, các nàng hành việc xong còn không được chết, bị dưỡng dục như súc vật hòng cung cấp thú vui biến thái thi thoảng hoặc làm công cụ sinh đẻ đời sau.

Bỏ qua phòng, lại đến gian khác, bên trong bẩn nát cũng không kém, chỉ là không có tiếng cầu xin, tất cả đều im lặng, những hình nhân dị tật hoặc già nua, trong con ngươi bọn chúng sâu thẳm tối đen. Bọn chúng bị nuôi nhốt làm thú vui luyện tập chém giết hoặc phục vụ ý nghĩ quái lạ nhân hoại, đa phần đều định sẵn kết cục phải chết, chết xong thân thể lại đem đi nuôi dưỡng cẩu, mãnh thú.

Lại tiếp phòng tạm giam….

Đi hết một dãy, Trường Bình đến chính đường nơi ở trại chủ tặc nhân.

Phòng ốc xây dựng tạm được khi xung quanh đa phần nhà vách đất, nhà thổ qua loa.

"Thiếu hiệp tha mạng, ta cũng bị thúc ép lên tới… " Phụ nhân thành thục, lệ hoa đái vũ chốn một bên, lúc này thấy hắn bước vào biết mình không thể trốn bèn ra cầu xin.

Nàng vốn phụ nhân thương hộ trong một lần tình cờ cùng phu quân đi hành, bị tặc nhân cướp giết, lăng nhục.

"Đứng lên, dẫn ta tới bọn chúng cất đồ… " Nàng thành thục thân xuyên đồ kích thích gợi cảm nam nhân, lại khóc sướt mướt thật có một phen phong tình.

"Vâng, thiếu hiệp theo ta…. " Vị thiếu niên lang giọng ấm áp như gió xuân, lại tuấn tú lịch sự thật làm cho một nhân tin tưởng được à.

Một húc tủ, cất giấu cơ quan bên trong chứa đồ, thật nếu muốn tìm cũng khá phí thời gian. Nàng đây thân phận không chắc cũng chỉ tình cờ biết mà thôi.

Ba trăm lượng bạc trắng ngân phiếu, hai mươi lượng hoàng kim, một quyển bí tịch võ công, một đống thư xếp.

Võ học dài thiên về lang nha khiến Trường Bình hơi suy ngẫm. Tầng số môn pháp đến luyện nhục cảnh trung kỳ trong khi tu vi bọn chúng chỉ luyện lực cảnh tiền kỳ.

Chỉ là đụng đến thư tịch, hắn kinh ngạc sau lại ra vẻ đã hiểu. Bên trong nội dung bất ngờ liên hệ với một gia tộc huyện thành Sài gia.

Thế đạo loạn khởi, chính tà không phân, truyện quan quân cấu kết tặc nhân, gia tộc nuôi dưỡng tặc phỉ cũng không phải truyện lạ. Gia tộc chính có tất chi tranh, việc xấu bẩn cần người đi làm mà tặc phỉ lại là phương án. Phía trước hắn cũng đụng tới, không phải Vạn gia Vạn Thiên Không hay sao?

Phụ nhân cũng coi như người thông minh, không chung đụng nhìn nén thư từ. Kiểm kê xong một lát, hắn cùng nàng đi tới sân trại.

Lúc này, Hàn Phong đang xử lý sơn tặc, hơn trăm người bây giờ số lượng đâu đó chỉ bảy mươi. Số kia thuộc loại cùng hung cực ác, loạn chuyện thất tao tất cả bị chém giết tại chỗ, trong đó khó thoát tội chết hai tên đầu lĩnh cùng hai tên bỏ trốn. Còn lại số lượng một nửa bị phế, một nửa y nguyên. Dù sao trong đó cũng có lưu dân bất đắc dĩ bị ép buộc hay bản tính vẫn được.

Phụ nhân diện mạo điều chỉnh, lệ thủy lau đi nhưng màng mắt vẫn đọng lại hơi nước, nàng cúi đầu đoan đoan phía sau Trường Bình đến bên cạnh Hàn Phong.

Tất cả hiện vật đưa cho, Hàn Phong hơi lướt qua phụ nhân lại để ý phong thư, xem biểu hiện mặt nhăn lại biết khó. Hắn cũng không muốn dây dưa nhiều, chỉ biết vị này Sát Đao Nhân tự mình có cách giải quyết.

Đoàn người xếp chỉnh xuống núi, những hiện vật hữu dụng có được đều mang đi, xong cả sơn trại một mồi bốc lửa.

Đám lưu dân dưới núi, số nhân lưu lại không ít, trong đó hài tử đen nhẻm thi thoảng hướng nhìn về phía lộ bọn hắn đi, trong đôi mắt sáng tinh mang lấp lánh.

"Về rồi…. "

"Về rồi, ân nhân về rồi."

Tiếng một tên lưu dân từ xa đến, hắn chạy trước thông báo đoàn đội Trường Bình.

Nữ hài ngăm đen thoáng thất thần, sau mặt lại niềm nở, nàng ngó đầu mẫu thân đang nghỉ không có chuyện, bèn chạy ra phía trước núp trong bóng người nhìn lén.

"Oa! Ta thiên! ân nhân lợi hại à! Một mình xử lý đám tặc trại."

"Ngươi không biết, khi đó ân nhân….. "

"Cái gì… lợi hại như thế…. "

"Đương nhiên…. "

Đoàn đội bỗng chốc số lượng hơn trăm người, Hàn Phong người chủ trì tất nhiên không thể bỏ đi được nên hắn tỏ thái độ xin lỗi chậm trễ, Trường Bình có thể đến trước huyện thành đợi hắn.

Trường Bình đâu có nhận, hắn đi mở mang nên không ngại phùng bồi tới cùng.

Dòng người lớn không quản nghiêm tất loạn, Hàn Phong tuyển trọn mấy tên lưu dân phía trước dũng khí theo hắn hỗ trợ trị an. Nhân đông lại tất cả hành tẩu bộ do đó đến tối cũng chưa tới chân thành.

Khoảng đất trống, đốt những đốm lửa nhỏ bên cạnh vòng người. Xung quanh một mảng đêm tối tĩnh lặng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng côn trùng, thú vật. Thiên không trên cao, vân vụ hắc ám che màn chỉ để lại một khoảng trống nhỏ, tinh khiết ánh sáng nhu hòa nguyệt cung chiếu xuống.

Không lều vải che nắng gió che mưa, những lưu dân thân thể nằm co quạnh dưới nền đất lạnh. Chỉ những mảnh áo đơn sơ hay những ngọn lửa mang theo nhiệt lượng ấm áp giúp bọn chúng chịu cực.

Giấc ngủ an tường, bọn hắn trên vai được thả lỏng, mặt không còn lo toan, có lẽ cũng chỉ ở trong đó tâm an mới minh được một khoảng thời gian nhưng cũng chẳng mấy chốc khi trong đêm đen thoáng có nhân giật mình tỉnh giấc, thần sắc đề phòng.

Hàn Phòng không ngủ, ngồi một bên nhắm mắt ngưng thần tĩnh khí. Đến võ nhân cảnh giấc ngủ đối với người cũng không phải bắt buộc cho lắm. Luyện nhục cảnh có thể thức cả một tuần tinh khí vẫn thịnh, sinh long hoạt hổ.

Trường Bình cũng không ngủ, hắn đi dạo ngoài rìa, bộ pháp ngừng lại ngồi xuống một phiến đá.

Một màn sáng quen thuộc như có như không.

[Bảng thuộc tính]

[Danh tự: Trường Bình]

[Niên linh: 6/95]

[Ngộ tính: 39]

[Tu vi: Võ đạo(Luyện nhục cảnh: 1759/2500)]

[Công pháp: Võ đạo(Bí Kỹ 1: Đại Cương Không Minh Quyền; Bí Kỹ 1: Phong Thần Cước; Ngũ thức đao 2: 4000/4000; Hồ gia đao pháp 3: 5810/8000; Mị ảnh đao pháp 2: 3474/4000; Tam kỳ ưng tiễn 2:4000/4000; Xạ nhất tinh kỳ 2: 3122/4000; Long Tượng Bàn Nhược Công 3:2344/12000; A Tu La Pháp Thân 2: 4104/12000; Thiết bố sam 2: 3507/8000; Kim thân quyết 1: 5340/8000; Dung Lô Vạn Pháp quyết 2: 5000/5000; Xúc cốt công 2: 4000/4000;)]

[Kỹ năng: Linh trù sư 1(132/200)]

[Điểm tu luyện: 0]

[Hiện tại diễn luyện tối đa: 4]

[Đang truyền công: 0,1134/100%]

Hồ gia đao pháp tầng 3, phía trước chưa đủ cảnh giới võ học nay khai phá, bộ đao pháp đi lộ bá đạo đao, đao thuật đao kỹ không nhiều, cốt ở ba thức. Người luyện dùng tâm lĩnh đao, dùng thể bộc phát, áp xúc tạo thế, ngưng tĩnh bá khí tạo ra đừng đao tinh khí thần. Theo sát thương cực khủng vào đao thứ nhất phát ra, phía sau hai đường đao tăng phúc gấp bội. Nói không ngoa, Hồ Gia đao pháp không phải đao thuật mà là sát kỹ, khi dồn tất cả tự thân hiện có vào đường đao.

"Ngưng luyện bí kỹ không xa… " Trường Bình thì thầm, theo hắc bào thân y lua trong, một cánh tay vốn dĩ da trắng nâu mạnh khoẻ chớp mắt biến đổi thành màu đen tinh thiết thuần.

Luyện thể thành thiết, hắn đã luyện ra. Theo sau thân thể thành thiếc không khó, phục dụng đan dược lại ngâm mình trong thạch khoáng, kim thiết nóng chảy, chịu vô hạn nhiệt độ nung nấu, công pháp ngạnh công khổ luyện Thiết Bố Sam nhanh chóng đột phá tầng 2. Đáng lý theo nó phải luyện đến viên mãn nhị tầng một thể mới toàn thiết nhưng hắn chồng chất võ học luyện thể cộng công pháp nhiều môn đột phá viên mãn mới thành.

Phiến thạch phía dưới, chỉ một ngón tay hắc thiết hơi dùng lực dễ dàng phá toái đi một lỗ hổng.

"Loại lực lượng này…. " Hắn lòng tự nổi không biết có phần thoả mãn, cả cơ quan thần kinh đều kích thích…

Bản tâm Trường Bình, tu luyện võ học không chỉ muốn cuộc sống tốt hơn, làm những điều hắn muốn, khoả tâm huyết còn một loại khát vọng theo đuổi sức mạnh.

Nó giống như đời trước của hắn, tỷ phú đều là kẻ tham tiền, một lượt lại một lượt nhìn số tiền càng ngàng càng tăng, tích lũy một ngày một đại cảm giác sung sướng. Nó biểu tượng của sự tích lũy, biểu hiện quá trình sưu tập thành tựu, quá trình thực hiện là một cuộc kì thú, kích thích đem lại tột độ cảm xúc cho người theo. Nó cũng giống một loại chất nghiện thẩm thấu vào trong mạch máu còn hơn cả heroin, do đó tác động ham muốn kiếm tiền không biết thế nào là đủ.

Bản tâm mỗi sự việc, sự vật, nhân biệt đều thế, mỗi người đều có một khoả dục vọng theo đuổi riêng. Chỉ là tìm kiếm lẫn theo đuổi, tuân thủ bản tâm hãy không thôi.

Bỏ qua một chút suy nghĩ không đâu, Trường Bình động thân trở lại đốm lửa.

Lủi thủi bóng đêm, nữ hài da đen nằm co ro cuộn tròn lại, ấp áp bánh mì bột trong vạt áo, tướng ngủ khó khăn.

Mẫu thân nàng bên cạnh, không biết lúc nào bật giấc, nhón đầu qua xem nữ nhi trong đôi mắt chất chứa sầu khổ. Phụ nhân xấu xí hơi ngoảnh lại, cúi đầu nghe ục ục cồn cào bụng kêu, nàng mắt hơi đảo, hai môi sứt mẻ khẽ mím lại như suy tư điều gì.

Một hai giây sau, tay thô đi qua khẽ vuốt mái tóc nữ nhi, choàng gọn lại áo rách rộng hố, tiện tay lấy khối bánh mì bột.

Phụ nhân lưng đưa phía sau, dời ra một chút nữ nhi, lúc này đảo quanh tất cả đã ngủ, yên tâm cầm cái bánh nhồm nhoàm, nàng ăn, ăn tiếp, một hơi nuốt nửa cái bánh để mặc cổ họng mắc nghẹn.

Không sao, phụ nhân hơi vuốt ngực xuôi, lại ăn tiếp, không quá hai hơi thoải trọng ăn hét cái bánh mì, nàng lúc này bụng hơi thoả mãn.

Cố ép nuốt, khiến thân thể phút chốc có chút khó tiêu, phụ nhân ngồi xuống lăn thả.

Qua hai hơi sau tốt hơn, phụ nhân xấu xí hơi động thân định về, lúc này nhìn lại không biết từ đâu vị thiếu hiệp hắc bào tốt tính đang yên lặng quan sát nàng.

Đổ sụp, ánh mắt mang theo xấu hổ sợ hãi tận cùng, nàng ngồi xuống, cúi gằm mặt vào gối.

Trường Bình tĩnh lặng vẫn không nói lời nào, rơi đi thân hình đến bên cạnh tiểu cô nương.

Nàng thân thể nhỏ gầy co lại hơn trước, nhịp thở quy luật cũng không đều.

Bước đi nhẹ không đánh động, một bánh mì còn nóng để vào túi áo nàng, lại thêm một tấm vải bào đắp lên.

Hắn quay đầu đi, để lại tâm tính đầy biến hoá, nàng tiểu cô nương vốn dĩ vẫn luôn tỉnh.