Minh nhật chính thiên chạy về phía tây nửa vòng, hai nhân một cưỡi hắc mã thiếu hiệp loan đao, một cưỡi bạch mã du hiệp tuấn lãng trường đao cùng trên chính đạo.
Chính đạo trải rộng, được tu bổ tốt dồn hai xe ngựa song song chạy hàng nên đơn kỵ phi nước đại tốc độ cực nhanh.
Đến giữa tâm tuyến lộ xa đi mười năm dặm còn một chút đoạn đường tới huyện thành. Dọc theo tuyến hai bên, nhân khí thôn xóm sơ cảnh bắt đầu nhiều điểm, chỉ là vẫn một dáng vẻ tiêu điều ảm đạm.
Thượng thiên đều không vui khi hạ tại hoạ, nhân gian đều không vui khi loạn lạc đói khổ.
Đoạn đường phía trước thi thoảng bắt gặp một nhóm nhỏ di dân, thần sắc âm u uế khí, quần áo rách mướt, cảnh tượng đói khổ, thân xác gây trơ da bọc xương, có kẻ không chịu được ngã xuống chỉ tiện người bên đắp một nấm mồ, có kẻ bất hạnh đến chết thân cũng chịu phơi xương phơi nắng.
Tiếp một nhóm đến, số lượng nhiều hơn, bọn hắn lưu dân từ phía bắc đổ xuống.
Nghe nói gặp lũ lụt rồi hạn hán, nạn hoàng bạo tiêu diệt sạch ngay cả gốc củ căn cỏ, đến lỗi cây lương thì không phải nói.
"Quan gia, thượng nhân rủ lòng thương hại xin cho chúng tiểu nhân chút lương thực… " Nạn dân đông đúc năm mươi người, khí sức bò lê đường quỳ rạp mọn xuống ngang qua hai thớt ngựa.
Bọn chúng đói khổ biết thân phận người tới, lại sợ hãi không dám xúc động lao ra khi bên cạnh binh khí, chỉ dám dập đầu bên khản cổ cầu xin.
Hàn Phong bạch y lưng thẳng, nhân diện tuấn mỹ đoan chính bây giờ cũng sầu mi nhưng không quá thể hiện. Hắn quen thuộc cảnh tượng, lúc dời dịch quan mua sắm lượng lớn lương khô trong hiếu kỳ của Trường Bình, không khỏi lắc lắc đầu nói có kỳ dụng.
Trường Bình ngẫm nghĩ đường xa chuẩn bị hành trang, lúc sau mới mở mang tầm mắt hiểu dụng ý.
Phân phát lương khô không còn nhiều, coi đủ cho 50 nhân mỗi đó một phần.
"Đại ca ca, có thể cho ta mượn túi nước không." Một nữ hài da ngăm đen, thân áo xộc xệch, mặt lem luốc nhưng một đôi kim mâu hồn nhiên nổi bật trên đó.
Nữ hài tử biểu hiện rụt rè nhưng cố lấy tâm bình khí, lòng nó cố nén ép bản thân ti tiện hèn kén chênh lệch dũng khí mở lời.
Trong tiềm thức nó được dạy bản thân phải cúi người trước nhân vật thượng tầng sĩ tộc, thái độ cung kính kiệm tiện.
Vị ca ca thân xuyên áo bào khí chất cao quý khiến nó phán đoán cũng thuộc tầng lớp đó.
"Không cần gấp."
"Ta cho ngươi mượn."
Trường Bình tháo nước trên ngựa đưa cho tiểu cô nương chỉ mới trưởng đến hông.
"Đa tạ ca ca." Nó cúi đầu, xem xem hai tay trước khi đến đã chuẩn bị lau sạch sẽ, không còn mùi hôi bẩn, lúc này mới giám hai tay đón lấy.
Cầm nước chạy vội đến phía sau nơi một phụ nhân xấu xí nằm rạp mất sức trên đất.
"Nương! Người không sao đâu, ta mang nước về... "
Khẽ cầm mở nắp, nó đỡ mẫu thân dậy mớm nước, được một lúc phụ nhân khí sắc chuyển tốt, yêu thương vuốt đầu hài tử xong nhìn về phía Trường Bình có phần lẩn tránh cúi đầu như sợ ánh mắt ti tiện của mình làm dơ bẩn khiến vị kia sinh khí vậy.
Nữ hài tử cẩn thận dùng xong mang đến.
Nó nhìn túi nước bám bụi bùn đất, đôi mắt tinh mâu suy tư rồi nâng phần áo rách bơm coi trắng sạch nhất lau đi vết bẩn.
"Đại ca ca! Ta dùng rất chăm chú, không có chạm đến miệng nắm, không chạm đến khẩu vị của người, người có thể yên tâm." Tiểu cô nương tiếng nói dõng dạc.
"Đa tạ đại ca ca."
Trường Bình thu vào tầm mắt, nhận lấy bình nước, lại khẽ gọi khi hài tử định đi.
"Đại ca ca! Ta có rồi." Nó nhìn khẩu phần lương từ đại tuấn tú ca ca đưa cho, cái đầu nhỏ lắc lắc không nhận.
"Cầm lấy!" Trường Bình không biến, dúi vào không cho buông.
Nó biểu hiện hết tâm cảm tạ, dấu kĩ nhìn quanh xong chạy về phía mẫu thân. Một phần lương khô chỉ đủ một bữa, sao nó không muốn chứ, chỉ là nó cảm thấy đã nhận quá nhiều từ đại ca ca mà không có gì trả lại.
"Một đứa trẻ hảo." Trường Bình thì thầm.
Hàn Phòng thái độ hoà nhã, lại hành sử chuẩn mực, phân phát công bằng. Khi tất cả đều nhận được, đám lưu dân cảm xúc đều hảo khấu tạ hắn.
Hàn Phòng tứ chối không nhận lễ lớn, để mọi người ăn lo một phần lại tính toán từ khẩu phần mình để lại một chút, dù sao cũng cách huyện thành không xa.
Chỉ là việc thiện xong xuôi muốn tiếp tục lên đường thì sự tình cuốn tới.
"Bao lại…. "
"Chặn lại, hết bọn chúng cho ta."
Không biết từ đâu, một đám thảo khấu nhân số ba mươi toan đến, bọn chúng đều nam nhân niên linh khác biệt, có trẻ trung thiếu niên, có trung niên nam tử, lại có cuối tuần lão ấu. Khí sắc lẫn lộn, thần sắc mỗi loại khác nhau, có hung ác, có lo sợ, lại có hồi hộp… Tiếp đó lại vũ khí không đồng nhất, gậy gộc, đao kiếm, nông cụ… Tất cả chẳng khác gì một lũ ô hợp.
Bọn chúng được một nhân khí sắc hung hãn, mặt sẹo, thân thể linh hoạt nhân tập võ dẫn đầu, chính hắn là kẻ sai sử lớn tiếng.
"Bắt lại hết cho ta."
"Bắt lại hết cho ta."
"Nam nhân cầm lấy, nữ nhân tuổi trẻ cũng cầm lấy… "
"Bỏ lại lão ấu, lão già,... nhớ lột hết trên người bọn chúng đồ vật."
Một đám sơn phỉ đến tay lại cầm vũ khí, doạ sợ đám lưu dân túm tụm lại một chỗ.
"Sơn tặc…. "
"Sơn tặc…. à"
"Thiên lại muốn đoạn tuyệt chúng ta… "
"Chắc chắn phải chết, chắc phải chết à… "
"A Tam, ngươi không nên doạ sợ, ta nghe nói bọn chúng cần nam nhân, cùng lắm bị bắt lên phục vụ…."
"Ngươi, tên A Nhị khốn khiếp, lên tới không phải làm tặc phỉ cũng làm nô đồng bọn, ngươi muốn bị quan binh truy quét chỉ có chết thôi sao…. "
"A Tam, tên hèn nhát, ngươi xem chúng ta còn đường nào để sống, phía dưới bị bức hiếp dù sao lên sơn phỉ cũng còn tốt hơn…. "
Tặc phỉ chưa động, cả đám lưu dân cùng khổ đã sợ hãi buông lời oán thán thì thào.
Trong đám lưu dân bước ra, Hàn Phong bình tĩnh bộ pháp đối diện tên đầu lĩnh.
"Các ngươi, người phương nào?"
Lạnh giọng mang hàm xúc dọa lui tên mặt sẹo, chỉ là đợi một lát bình phục cam đảm tăng lên lớn tiếng:"Bản đại gia, Tam SA trại, tiểu tử biết điều lột sạch đồ đem lộ phí, ta động lòng thương cho qua."
Hắn nói, đám tặc phỉ phía sau cầm hung khí doạ sẵn tăng thêm trận thế.
Trường Bình gặp sự việc tức cười đến muốn chết, không giữ lại hình tượng ha hả đấm bụng lăn trên lưng ngựa.
"Đám này."
"Không nhận ra phía trước là ai a."
Cũng không phải nói kiến thức nạm sẹo hạn hẹp mà thân phận hắn không đủ nhận biết nhân diện Sát Đao Nhân.
Nếu hắn biết đối diện là oa đầu sống chết với bậc gia gia, nãi nãi của sơn phỉ không biết cảm thụ sao.
Hàn Phong - Sát Đao Nhân vốn nổi danh nhờ tiêu trừ tặc phỉ, tội phạm. Sơn trại nào gặp hắn còn không phải cho mặt mũi nhường đường, dập đầu ba cái cầu khấn lão gia gia tốt tính đừng để ý tới bọn tiểu nhân ta.
Biểu hiện lạ thiếu niên lang hắc mã không làm tặc phỉ mặt sẹo suy tư thêm, trái lại cho đây xúc phạm bỡn cợt.
"Lên… lên… bắt hắn lại cho ta." Hắn ác khí phân phó bốn tiểu đệ bước tới.
Tặc phỉ mặt sẹo thân cũng luyện võ nhưng cũng không nhìn ra bộ pháp môn đạo Hàn Phong. Hắn chỉ cho du hiệp biết chút võ công hành tẩu giang hồ, mình cậy số lượng động ưu thế đánh bại không khó. Với lại bị tiền tài mờ mắt khi hai người này cưỡi mã, xuyên vải cũng tốt, chắc chắn tài vật không ít à.
Đao quang chớp lên, tiếng kêu như chọc tiết heo từ bốn tặc phỉ. Bọn chúng bò trên đất như chó chết ôm khư khư tay phải bị đao phong cắt đứt gân.
Một chiêu mắt thường không bắt kịp, đồng bọn thảm trảng khiến cả lũ tặc phỉ kinh hãi muốn chết, nhất là tên cầm đầu.
"Đại nhân tha mạng, tiểu nhân mắt chó không thấy thái sơn…." Mặt sẹo thân cẩu dập đầu liên tục, theo sau đồng bọn cũng thế.
Hàn Phong không phản ứng, giọng nói càng lạnh buốt thêm:"Đứng lên."
Sát khí ép xuống thân nam tử sống lưng càng run rẩy, hắn không dám trái lệnh.
"Vâng! Vâng! Tiểu nhân tuân lệnh…."
"A!" Hắn nói hết, chưa kịp phản ứng vai trái lại bị trường đao đâm thủng. Tiếng kêu thảm đau đớn, mặt tái xanh.
"Đại nhân, đại nhân tha mạng, tha mạng…"
"Dẫn ta lên sơn trại các ngươi."
Đồng bọn kinh sợ trước thủ đoạn ngoan độc du hiệp bạch bào, bọn chúng không dám manh động trợ giúp.
Dù sao bọn chúng cũng chỉ một lỗ ô hợp, khi nào tham tràng chém giết, huyết tế.
"Vâng! Vâng! Tiểu nhân dẫn đường… " Nam tử cùng đồng bọn thành thật dẫn đường.
Lưu dân phía sau, quan ân nhân cùng sơn phỉ đi một chỗ, có nhân hèn nhát bỏ chạy không muốn dính vào, có nhân thành thật ở lại, có nhân dũng cảm muốn đi theo giúp đỡ.
Trường Bình vốn muốn ra ngoài trải nghiệm, lúc này cũng phục bên thân Hàn Phong.
Một dặm đường khó khăn rừng núi, đến một sơn phong không lớn gặp được các chòi canh vệ sơn phỉ.
Không khó giải quyết đám đó, tất cả bị giết hoặc bị phế hoặc nhập bọn dẫn đường.
Đến một đoạn trọng yếu, sâu khe núi tạo thành cốc, nơi này địa thế xây dựng trại thật đúng dễ thủ khó công.
Phía trên chòi gác, mười tên sơn tặc thấy đoàn người số lượng lớn nhân trại, trong đó có người quen hắn bèn lên tiếng:"Tam hùng, ngươi lần này lập đại công à, thế mà đem về hai đầu dê béo."
"Lần này, thưởng chắc chắn phải nhớ huynh đệ à." Hắn giọng trêu cợt nhìn nam tử mặt sẹo.
Hiện trạng tặc phỉ cũng không trói buộc, giống tù tội thành hàng mà Hàn Phong để bọn chúng tự do thả rông.
Trước thực lực tuyệt đối hắn có tự tin đó.
Mặt sẹo nam tử cười khổ tự nhủ:"Ngươi không biết hoạ đến ngập đầu à."
Hắn không lên tiếng mà tiếng Hàn Phong đã bá đạo vận dụng công lực hét lớn:"Gọi trại chủ các ngươi, ra gặp chuyện."
Âm lực vang vọng vào trong trại, lũ sơn tặc giận tím mắt có tên không biết sống chết dám to tiếng trước lão bản gia.
"Kẻ nào to gan, dám đến Tam Sa trại chúng ta." Hai tên khí thế ác sát, thân gác lang nha bổng chạy ra.
Nhìn thấy nhân diện, trong số tặc phỉ được thả rông có hai tên lớn gan chạy tới miệng mắng chửi:" Đại trại chủ, nhị trại chủ, tên chó chết áo bào trắng đến ra oai."
"Thỉnh ngài, phanh thây báo thù cho huynh đệ… " Để mặc chúng đi, đến bên đầu não hai tên căm phẫn chỉ vào Hàn Phong nước mắt lưng tròng. Bọn hắn được thoát, giọng còn mạnh lực tin tưởng hai đại trại chủ võ giả hơn thường nhân không khó cầm xuống tên kia.
"Tam Sa trại mới nổi chưa nghe qua."
"Bọn ngươi tự tay chịu trói hay ta đến… " Hàn Phong nổi dung cũng thường xuyên tiếp xúc tặc phỉ hiểu biết thế lực, cái trại này mới mọc lên không lâu.
"Lớn mật, đồ chó chết…. " Khí thế thanh niên du hiệp nhìn không thấu nhưng gặp sỉ nhục bản tính nơi nào lại không đáp trả.
"Các ngươi đã chọn." Thân pháp Hàn Phóng tất biến, đao phong Huyết Hải Ma Đao Lục chém ra nhất thứ.
Tốc độ vượt qua nhận thức, chỉ như một làn rõ lướt qua, khi định thần lại.
"Ặc … ặc … " Khó tin hai đại trại chủ phần bụng thận tỳ khoanh ra lỗ máu, cả cùng một lúc ngã xuống phế đi.