Chương 18: Bí kỹ, Huyết Hải Ma Đao Lục.

Bàn ghế bị đánh nát, đồ ăn thức uống bị vung vẩy, quán trọ đảo tung, Hồng bản nương phía sau một đám tiểu nhị đầu co cổ rụt.

Trường Bình bàn trong góc, ít bị tai bay vạ gió, một ngụm rượu lại một miếng mồi, tâm tình thưởng thức vị thực vẫn thế, đánh nhau loạn hắn chốn được sao?

Kể từ mới đầu bà chủ loạn chuyện, du hiệp ngồi bàn đã không thoát khỏi nhân quả tương dung.

"Tiểu tử, ngươi nên thành thật một chỗ…" Bốn trong số tên sơn tặc áp trận, đến gần hắn khí thế hung thần ác sát.

Nó đầu óc có phần tiểu, dự định khống chế thiếu niên lang vừa mới quen đao khách hòng một lúc có thể áp chế.

Những loại du hiệp kia chẳng phải luôn luôn đề cao nhân nghĩa hay sao?

Hắn tự cho đầu mình thông minh, nếu để mấu chốt Sát Đao Nhân bị giết làm đại công thì một bước khai cục cũng không khác. Lúc đó ban thưởng tiền tài mỹ nhân tài nguyên công pháp gì cũng đến.

Chỉ tiếc hắn không nhìn ra sâu cạn tu vi, xuất thân tràng thiếu niên này. Ngay cả thủ lĩnh tóc đỏ cũng mờ mịt nếu không chưa cần hắn làm đã phân phó phía trước.

Dù sao sơn tặc lại là võ nhân cũng không phải ai ai đều hạng đầu đất.

"Ta nói, đại nhân mời người uống rượu." Trường Bình ngồi đối diện với rót bát rượu đưa qua.

"Haha! Ngươi cũng thức thời… " Tặc nhân nam tử cười to tiếp uống, loại Nữ Hồng Nhi mười lượng này cũng hiếm khi được thẩm.

Một hơi ngửa cổ cạn sạch, rượu ấm nóng theo đường ruột.

"Phanh!"

Bất ngờ, một quyền đả không biết đấm bay hắn ra ngoài.

Theo tường đổ bắn ra nam tặc thân thể ngã xuống tạo hố đoạn tuyệt khí tức, đôi mắt trợn trừng không tin huyết dịch kèm hồng tửu trộn lẫn trong ruột ói nôn ra ngoài.

Một hồi hít lạnh hơi thở không thông thuận bên cạnh.

Ở đây chưa nhập phẩm võ phu, ánh mắt đều biết hiện trạng nam tử ngực nõm hình quyền bên trong, xương cốt gãy nứt đâm thẳng vào nội tạng toái vỡ, đều không khỏi ác hàn xông tận gáy.

"Chắc chắn võ nhân tu vi luyện lực hậu kỳ hoặc có thể cao hơn… " Đồng bọn nam tử phán đoán, chỉ có như thế mới một quyền đánh chết một tên võ nhân bất nhập lưu.

Thủ lĩnh tóc đỏ dừng lại thế công, đôi mắt phun lửa nhìn về hiện trạng lòng thầm quát mắng:"Đồ ngu chó chết, không có mắt nhìn, không thấy lão tử chưa động sao, xem hắn hành tẩu một mình, tri luận không kém Sát Đao Nhân, thân phận lẫn tu vi có thể hạng vô danh hay sao?"

"Tốt rồi, tốt rồi, lại kéo thêm địch nhân, lợi thế có phần phá vỡ… "

Hàn Phong cũng chú ý qua, biểu lộ không bất ngờ, từ khí chất mới bước vào quán tương bình với hắn, có thể nhận biết người này hơn người.

Tiện tay phẩy bỏ con ruồi, Trường Bình không ra tay thêm, Hàn Phong mới tương giao thâm tình chưa xâu với lại sát đao nhân còn che dấu thực lực chưa tới phiên hắn.

Hắc sơn trại nhân sĩ thấy biểu hiện cũng không ngu xuẩn đến dục động, bọn hắn định vây chết Sát Đao Nhân rồi mới tính sổ sau.

"Thiên đại à! chết người rồi, chết người rồi... Chuyện lớn... Chuyện lớn... "

Hồng bản nương bước tới giọng nói sợ hãi nhưng biểu hiện nàng không để mắt tới trái ngược hoàn toàn.

"Quý thiếu hiệp bản lĩnh lớn à, khiến nô gia thâm sợ hãi, biết trước ta tới bên đây nhờ cậy người che chở."

Trường Bình không cho là phải, cái xác sơn tặc phía dưới bị đao phong giết chết ngã vũng máu trên sàn sao ngươi không kêu đi.

Bà nương này phiền phức ra chiêu mù mờ khó lần, hắn giọng bình tĩnh hỏi:"Bọn hắn đánh nhau, đập phá quán gia tài của ngươi, ngươi không hoảng sao?"

Hồng bản nương nghe sau thật bị chấn trụ, ngọc thủ phía trên vỗ vỗ lồng ngực ủy khuất như ra nước mắt nói:"Thiếp thân hạng nữ lưu sao lại không loạn nhưng bọn hắn đập phá quán xong phải đền."

Động tác thương tổn ủy thân kèm loại giơ tay nhấc chân tao khí, mị nhân làm thành một loại khí vị khác, thật muốn hung hăng chà đạp dạy bảo lại loại này.

Trường Bình hơi phản ứng trên mặt lại mang tức cười:"Bọn hắn đều nam nhân võ giả đều kèm nắm đấm không nói đạo lý, ngươi bắt đần được sao?"

"Khanh khách…. Khanh khách… công tử nói đùa, bọn hắn nói chẳng phải nắm đầm lớn hơn là đạo lý, bọn hắn không dám trả hay sao." Nàng cười run rẩy nhưng loại bỡn cợt trêu đùa bỗng khí chất biến đổi thình lình toát ra khí phách võ phu chấp nhiếp xung quanh.

Luyện nhục cảnh không đơn giản, thế đạo loạn lạc không có tư bản đứng vững, sao khiến một loạt mãnh nam phía trước thành thật.

Trường Bình từ ban đầu phát giác, chỉ tiện hứng thú muốn biết chiêu trò của nàng. Cái này tự tin cũng từ nắm giữ thực lực tuyệt đối, đứng trên cao nhìn.

"Cũng phải." Khí phách võ phu dường như không ảnh hưởng gì tới hắn, thuận thế rót một bát rượu cho nàng mời đạo.

"Thiếu hiệp hào khí." Phượng mi khẽ biến, không biết nàng suy nghĩ nào, môi son nhấp nháp coi như đáp.

Bên kia, trò truyện giữa hai người Trường Bình phát ra cũng hiểu ý tứ cảnh cáo từ bà chủ.

Tam nhân hắc sơn trại chủ công thực tình đã ép Hàn Phong rơi xuống hạ phong. Lúc này bất ngờ cả hai hợp kích bức lui, tuy thế tên tóc đỏ lại bất cẩn lộ ra sơ hở.

"Keng…. Keng…. " Kim thiết quyền sao huynh đệ Song Hùng cật lùi trước đao phong.

"Xoẹt…. Xoẹt…. " Đao thế không giảm bổ chớp phủ phong tóc đỏ, đao thuật loạn chiêu che mắt hắn, một đao thức tinh minh thẳng thế xuyên qua bả vai.

Huyết hồng thân đao tí tách nhuộm máu phía trước bốn tên thủ hạ, giờ kia lại nếm thử thủ lĩnh của chúng.

"A…. " Lạnh rên tiếng hét thảm, đao thức xoắn bả vai thành một lỗ thủ huyết động.

Tóc đỏ phán ứng đã chậm, nguy hiểm tính mạng khiến lực bọc phát cao nhất, kình phủ lấy thế bức ngang.

Phủ trong các loại binh khí vốn đã thượng thiên về trọng lực, nay bộc phát nguy thế lấy mạng đổi mạng nếu Hàn Phong ngạnh kháng cũng chỉ năm năm trong khi còn lộ ra điểm yếu sơ hở. Hắn thế lui thân muốn nhưng lúc này huynh đệ họ Hùng chuẩn bị trước.

"Là lúc này…. " Quay đầu lại đối diện, hai huynh đệ trải qua bách chiến chém giết ăn ý tương thông.

Cả hai cùng phi thân hình thành thế gọng kìm áp chiến không cho địch nhân lui.

"Keng….Keng…. Keng…. " Lấy thương đổi thương đánh tới.

"Cơ hội." Tóc đỏ cùng nhất đệ lấy mạng đối lực, nhị đệ bên kia ánh mắt sát cơ cực thịnh, dấu trong tay áo một kiện kì binh phóng mạnh tới Hàn Phong.

"Nhất Hoa Cương." kì binh kim thiết hình hoa mai, thân khảm nhánh hoa đầu nở nhụy một lỗ khảm, phóng ra ám khí cực mạnh. Kì binh tâm độc, lực xuyên thấu cực xâu chuyên đối phó phòng ngự luyện nhục cảnh.

Bức thế không tránh né, chi kim tiết toái ra Song Hung huynh đệ khoé mắt mang theo chiến thắng không thể nghi ngờ.

"Tất chết, không thể thua được…"

Mũi kim xẹt qua tốc độ cực nhanh bắn đến thân Hàn Phong.

Một màn phá lụa huyết động tức khắc mặt âm phẫn cực điểm hối hận lại không xảy ra.

"Keng." Tiếng trầm đục mũi kim đụng khải giáp vậy mà không xuyên thủng.

"Có kỳ giáp." Đây là ý nghĩa của bọn chúng trong phút chốc, cũng theo đó nổi lên cảm xúc thất vọng.

Nhưng trong chiến đấu sinh tử đè tâm xuống.

"Đều chết cho ta." Hàn Phong bỗng cười lớn, nhận ra cơ hội tốt khí thế trên người hắn tặng vọt một mảng lớn.

"Bí Kỹ - Huyết Hải Chiến thể." Giây lát cơ thể hắn biến hoá cực đại, thân nhô lên nhị tấc vòng ngoài to ra nửa tấc, bắp thịt mãnh cơ khí tức nổ tung áo bào, để ra thân trên đầy cơ thịt sức mạnh.

"Không tốt." Cùng lúc cả ba nhân hắc sơn trại ý nghĩ, đối thủ bọn hắn lại ngưng luyện ra bí kỹ, kế hoạch hoàn hảo khi tên tóc đỏ dụ thương cả ba cùng kiềm chế xong ra tay đánh nén địch nhân.

Nếu không thành cũng có thể nhờ ba hợp lực lui về nhưng không ngờ Hàn Phong lại ngưng luyện ra bí kỹ.

Không phải theo thông tin hắn mới nhập đột phá hay sao? Không phải võ giả phải đến trung kỳ lại thêm ngộ tính cao mới lĩnh ra bí kỹ hay sao? Không phải Hàn Phong vẫn luôn che dấu thực lực vờn quanh bọn hắn?

Ngưng luyện ra bí kỹ khác hoàn toàn võ nhân luyện nhục cảnh chưa chạm tới. Huynh đệ Song Hùng chiến lực cũng chỉ giám đả nháo luyện nhục sơ nhập chưa có bí kỹ.

Vô vàn câu hỏi trong thoát chốc rót vào não tuỷ bọn chúng, cảm xúc hối hận có phần bất lực. Cạnh thân một võ nhân đang thi triển bí kỹ hung hiểm vạn phần.

"Huyết Hải Ma Đao Lục - Âm Hận Thao Thiên." Khoảng cách không đến hai mét, thân pháp Hàn Phong mất dạng, một đường đao phong huyết dịch mang theo ghê dợn.

"Xoẹt." Ba tiếng chém đứt như cắt giấy, từ khí thế áp chế, tốc độ lực lượng không cùng đẳng cấp khiến ba tên cận pháp trong giây lát không kịp phản ứng chỉ thấy tia sáng loé qua.

"Khặc…. Khặc…. Khặc… "Tiếng cười quái lạ từ ba tên, mặt nhăn nhúm nhưng đôi mắt lại mang theo sợ hãi kinh khủng tột độ, bọn chúng đều cùng động tác sờ lên cổ nơi một luồng máu đi qua.

"Oạch." Tiếng đổ vỡ từ đó ra, đầu rơi thân đổ.

Trong khoảnh khắc, nhân quan một màn đều tâm cảm ớn lạnh từ thanh đao huyết dịch.

"Bộ đao pháp này." Trường Bình thần sắc biến đổi, đánh giá phẩm chất cực cao đao pháp luồn đao phong kia, nó không chỉ mang sát lực đao thuật tinh diệu còn kèm theo cảm xúc tiêu cực tác động đến, nhìn hiện trạng ba kẻ chết kia chính xác.

"Chạy… chạy…. đại hiệp tha mạng à…. a…. "

"Đừng giết ta…. đừng giết ta….. "

"Sát Đao Nhân…. đại đà chủ sẽ không tha cho ngươi….. ngũ mã phanh thây."

Đám lâu la tiểu đệ chứng kiến thủ lĩnh chết trận, bọn tặc không hào khí muốn bỏ trốn nhưng đều không thoát khỏi đường đao.

Một lúc sau, một khoảng lặng đổ nát dịch quán lại mang vét tích huyết dịch tanh tưởi lưu dấu.

Hàn Phong chiến trận xong cũng không bỏ đi mà lấy ra năm mươi ngân lượng đền bù tổn thất cùng dọn dẹp hiện trường. Bọn tiểu nhị mới đầu sợ hãi nhưng động tác quá thành thục, không khỏi kiến Trường Bình ngạc nhiên cho làm nhiều thành quen.

"Tiểu huynh đệ, ta kính ngươi một ly đáp lỗi liên lụy tai phong." Hàn Phong thu lại khí thế, thần sắc hòa ái nâng bát rượu hướng tới.

"Người trong giang hồ thân bất do kỉ, đã nhập vào không tránh khỏi."

Hàn Phong bỗng cười lớn, tâm tính tốt hơn, hắn nghe ra người thiếu niên chân tâm thật ý.

Cả hai lại luận đàm, trải qua một phen sóng gió hiểu hơn đối phương đàm đạo đề tài cũng rộng mở:"Tiểu huynh đệ muốn đến huyện thành, vừa lúc ta cũng phải trở về không biết ý huynh đệ."

"Hảo." Thân dính án hắc sơn trại nhiễm phải nhân quả, hắn cũng thuận thế tiếp nhận, với lại Hàn Phong tích cách tương dung, người sống huyện thành lâu hiểu biết nhân mạch nhiều nên thuận theo.

Hồng bản nương khi xử lý xong chuyện huyết nhục cũng không lui tới đến khi cả Trường Bình, Hàn Phong thanh toán cũng vắng mặt.