Chương 17: Sát Đao Nhân - Hàn Phong.

Hồng bản nương bước đến lại ngồi bên ghế, nàng tự tay rót một chén rượu vừa hết.

"Thiếu hiệp, nhưng có vừa miệng người." Nàng hồng y váy lụa ngồi xuống, kề sát bờ mông tròn ép trên ghế, thân ngửa về phía trước lụa ý thiếu sót lộ ra một mảng tuyết phong trắng buốt, hai hàng bạch thỏ cao phong to tròn chống đỡ tạo thành khe sâu hút hồn.

Phía trên xương quai xanh lộ, cổ thiên nga đỡ dung diện mị ý, môi soi toát ra thanh âm êm tai.

"Vẫn được." Trường Bình lời ít nhiều gật đầu.

Tay hắn nâng bát rượu kèm theo nhâm nhi nuốt thực.

"Thiếu hiệp, để ta...." Nàng tay thon khẽ chạm ngăn lại.

Trường Bình lòng gợn sóng li ti, không phán đoán ý vị đối phương.

Hồng bản nương mặt nở hoa đào, tay thon cầm bát nhẹ nhàng đưa lên miệng mướn uống. Hắn một chút hơi mất tự nhiên nhưng cũng thuận thế uống xuống.

"Khanh Khách…. Khanh Khách…. " Nàng xong, môi hồng phát ra tiếng cười xuân sang, lộ ra hai hàm răng trắng bạc, gò bông đào trước ngực sóc nhảy theo nhịp khiến cả trọ đều chú ý.

Nhóm khách thương hành có mấy tên nổi lên ánh mắt dâm tà, săm soi thân hình lão bàn nương, không biết trong suy nghĩ đã bao nhiều phần động tác thô bỉ. Trái lại đám mãng phu kia khác lạ một bộ ăn uống ánh mắt không quay sang.

Bỏ qua ánh nhìn, Hồng bản nương nàng lại bồi rót rượu, thân hình nhích gần tới, ưỡn ngực căng phòng trong yếm đào hướng tầm mắt hắn.

"Cái này…. " Thân bình như vại tâm nổi gió, có phần không theo khuôn phép khiến Trường Bình không đoán ra mục đích gì.

Yên lặng thụ động để xem người bày bố vốn không phải phong cách của hắn, hơi điều chỉnh muốn xem nàng diễn xuất một vở hí kích.

"Lão bản nương, thưởng cho ngươi… " Từ trong ngực cầm ra một nén hai lượng, tay hắn đặt lên tuyết phong kia, khi lướt qua hơi dùng lực miết cảm thụ "căng phồng, mềm mại".

Động tác nhỏ, xồ xã khiến thân thể nàng phản ứng lại run run nhưng rất nhanh nàng mặt hoa đào cười ngượng ngùng khanh khách cười.

Tay thế mà cầm nén bạc kim loại xúc động mát rượi cơ thể nàng bỏ vào túi áo.

"Đến, bồi ta rót rượu, có thưởng cho ngươi… " Trường Bình hủy bỏ hình tượng im lặng, cười lớn tiếng như những công tử ca quen thuộc đi câu lan nghe hát, coi lão bản nương như con bồi rẻ tiền.

Xúc phạm nhân phẩm thế, ngồi bên tâm tình nàng lại không mảy may biến hoá.

"Khó đối phó nhưng ta xem ngươi không để lộ bao lâu." Lòng tự nhủ thầm câu.

Một bình rượu bồi đi, nàng má đào đỏ ửng mem rượu, thân thể ngả bắt đầu dựa vào thiếu hiệp.

Khách nhân ở đây một bộ xem thú, có người ánh mắt ngó nghiêng bà chủ, đỏ mặt phía dưới không chịu nổi đứng thẳng, lòng đầy dâm tà xong lại oán hận ao ước thế chỗ tên thiếu niên lang tay heo động du chấm mút.

Lúc này một khách nhân khác tới, hắn khí chất phong trần tuấn lãng, thân bạch y võ bào, dung diện anh tuấn bên hông trường đao, bộ pháp bước đi có quy luật.

Trường Bình một bên thưởng thứ một bên phân ra chú ý đề phòng, hắn liếc mắt không khó nhận ra du hiệp đến là một võ nhân.

"Lão bản." Hắn vào cửa lớn tiếng lên, trong khi ánh mắt đã nhìn hồng y nương đang bồi rượu thiếu hiệp kia.

"Đến đến à, khách nhân thứ lỗi, bàn bồi đã bao chọn phía trước." Nàng thân eo rắn nước, lắc lư hai mông đào dưới vay y đánh ra phong tình, ánh mắt mị hoặc rời bỏ Trường Bình tới.

"Không cần, tự ta tới là được…. " Du hiệp khoát tay đối lão bản nương.

Hắn bước đến bàn Trường Bình còn thừa hai chỗ trống, mở miệng nói:"Huynh đệ, có thể cho ta ngồi tạm một chỗ được không."

Thanh khí đoan chính, câu nói mang hơi ý xin phép. Trường Bình chỗ còn nhiều lại không suy ý cho lắm chấp thuận.

"Xin mời, đại hiệp!"

Du hiệp ngồi vào bàn, ngước lên lão bản nói:"Cho ta một phần, giống tiểu huynh đệ đây."

"Được." Hồng bản nương nói giọng ngoạn thoại trong đó có phần không muốn, Trường Bình chú tâm nghe ra được.

Rất nhanh, rượu thức nhắm mang lên du hiệp khai bình rót hai chén.

"Tiểu huynh đệ, ta mời ngươi một ly." Du hiệp tự thân rót hai chén, hai tay nâng bát phía trước, thân thế nghiêm chỉnh mang vẻ quy củ nho gia lễ nghi nhưng giọng phát lại mang khí khái hào khí của giang hồ nhân sĩ phi ngựa tiêu dao.

"Đại hiệp, ta kính ngươi một ly." Lễ đến Trường Bình không ngại đối đáp.

"A….. " Hai bát rượu hảo hết sạch không còn một giọt.

Men trồi đi, "chén tạc, chén thù" trong lễ nghi vẫn hiểu, hắn tự tiếp rót rượu đối lại.

Cả hai lại lên chén, được một tuần hồi giao tiếp quy lễ bắt chuyện.

Hồng bản nương lúc này không biết đi nơi nào, cũng không tới làm phèn.

"Không biết vị tiểu huynh đệ, cao ranh quý tánh, quê quán ở đâu." Du hiệp nhấc lên thân phận có ý khác thường muốn thân quen hơi.

Trường Bình cũng không ngại vốn dĩ lần này ra ngoài muốn mở rộng tầm mắt nên chuẩn bị trước thuận đáp:"Tiểu đệ, họ Đỗ tên Tùng, đến từ Nam Dương quận."

"Tiểu huynh đệ, xuất thế địa linh nhân kiệt, ta nghe nói phía nam sông nước hỗn độn, thương gia náo nhiệt, đặc biệt nho lễ phát địa, nơi nơi gặp được thư sinh văn sĩ, văn chương thư thi, đại danh nhân văn hào đều đứng đầu nổi tiếng.... Lòng ta ngưỡng mộ hướng tới đã lâu, chỉ tiếc chưa xuống thân lên ngựa phóng mắt trải nghiệm." Du hiệp xuất khẩu hiểu biết, Trường Bình cười đáp, hắn giả danh cũng chưa tới tận chỉ đáp qua loa.

"Ta quan sát tiểu huynh đệ xuất thân gia đình thư hương?" Du hiệp tiện phán đoán.

Khí chất du hiệp lại mang vẻ phần thư sinh, cử hành theo nho gia lễ nghi không được che lấp.

"Đại huynh, ánh mắt tinh tường." Trường Bình không phủ nhân, rồi chuyển đề: "Đại huỳnh khí chất bất phàm, quang mang hiển lộ, hành sự trí nghĩa, thân phân chắc chắn không đơn giản."

"Một kẻ mãnh phu mà thôi, tên không đáng nhớ lại càng không nhắc tới, Hàn Phong." Du hiệp khà khà uống bát rượu đạo.

Bất chợt! Tiếng xưng hội thế lại dẫn phát phản ứng lạ. Bàn thứ nhất gia đình bàn thứ hai đội thương nhân thần sắc biến đổi trong khi ba bàn còn lại cùng tiểu nhị không lắm.

"Hàn Phòng - Sát Đao Nhân." Tiếng thì thầm bên đó không qua nổi mục nhĩ Trường Bình.

Một bát rượu tiếp tục uống một hơi, nhiệt độ phế tâm can, trong lòng một cái tên có nhắc tới, không phải vị cõng oa thủ tiêu sơn trang à.

"HaHa! Là một tên tróc đao nhân." Hàn Phong hớp rượu trôi lại lớn tiếng nói thêm.

Hai người đối ẩm, trò chuyện từ tự thân đến phong thủy bảo địa, kỳ dị sự tình…. Học vấn cùng nhân cách tương giao hòa trọng hai bên hợp ý luận giao.

Cả hai càng luận đàm càng thân, đến một chút cái nhìn nhân sinh quan, Hàn Phong du khách không chút nào tị hiềm kiệm lời che giấu:"Thế đạo loạn khởi, nhân dân lầm than, tặc cướp nổi lên, quan lại bức hiếp, triều đình hủ bại… "

Hắn tâm tính đầy thương cảm như từng trải lão nhân tang thương trong khi tuổi tác mới hai mươi, xuống núi lăn lộn đâu đó ba năm trời.

Trường Bình tâm che dấu, thân phận nho sinh cản trở để hắn không thổ lộ quá nhưng trong lòng lại suy tính thời thế biến đổi.

Âm thanh Hàn Phong không nhỏ, bàn bên cạnh thân phận vi nhân cũng chẳng giám lên tiếng nhưng từ lúc nãy hai bàn tráng nhân không ý động bên kìa, lại giọng vang lên mang điệu cười châm chọc.

"Haha! Thế gian cơ khổ bách tính bất hạnh, thật làm lỗ mũi của bọn ta phải phì cười hết mười tám bát nước nhờn à. Theo ta thấy bọn chúng một lũ bất tài không kiếm, không lên thân mới phải chịu đói chịu rét chịu bất công, như chúng ta đây giữ nắm đấm lớn chẳng phải có rồi sao, ăn miếng thịt to uống ngụm rượu lớn."

Hàn Phong bình tĩnh, không để ý đến lý lẽ đạo lý bọn chúng, bình thản nói:

"Ngươi đây cho rằng cứ như các ngươi một lũ tặc phỉ hắc sơn trại là sung sướng sao.

Mạnh được yếu thua, chỉ cần nắm đấm lớn hơn là đạo lý."

"Haha! Điều đó chẳng phải sao, quy luật tự nhiên sinh tồn, ta quan tâm cái gì cẩu thí rắm cho quy củ lễ nghi, bản nguyên nắm đấm lớn có quyền nói, kẻ yếu bị tước đoạt kẻ mang có quyền nắm giữ." Tóc đỏ thủ lĩnh giọng đùa cợt, bỏ rượu xuống, tay động trường phủ, ánh mắt khiêu khích ném sang.

"Bọn hắn bị cướp đoạt, bị nô lệ, bị bắt phải nộp cống phẩm để giữ hèn mọn tính mạng, chỉ là lũ heo bị bắt trong lồng chăn nuôi chờ thịt,... Ngươi nói bọn chúng giám làm gì ? Và người Sát Đao Nhân có thể làm gì à?"

Cùng lúc đám tráng nhân lặng xuống bên binh khí, cả không khí quán bỗng chốc dương cung bạt kiếm.

"Ui….. ui…. Uy…. Uy….. Các vị quan gia hòa khí hòa khí sinh tài, đến điểm nên ngừng không lên xúc động phát tay phát chân." Hồng bản nương phía trước núp bóng, có vẻ không ổn lại chạy ra đứng giữa, hớt hải lo lắng gây lên đánh toang cơ nghiệp, nàng động tác khuôn sáo can ngăn trong khi diễm ý manh mún tiết lộ xuân quang làm ra một loại ý vị khác thường.

Nhịp thở trong dịch quán thêm phần nhỏ đi, theo Hàn Phong bát rượu đặt xuống, đối diện vị tiểu huynh đệ mình nói nhỏ nhắc nhở:"Tiếp sau, đánh nhau không có chuyện của ngươi nên tránh lui."

Hắn nói hết câu, cả thân hình quay lại đối diện tên thủ lĩnh tóc đỏ.

"Hắc sơn trại, nhìn thấy một tên khiến ta không thuận mắt, đao nhân hôm nay đúng lúc chưa được tắm máu." Sát cơ lạnh băng thấu thị phía đối diện theo tiếng âm.

Không khí dương cung bạt kiếm tùy thời xuất thủ.

Bỗng!

"Haha, Sát Đao Nhân khẩu khí thật lớn à, ngươi tên không chốn trong huyện thành, giám rúc đầu ra đây tự tìm đường chết." Âm thanh cười nói kinh thường từ ngoài cửa dịch quán bước vào.

Thân phận kẻ đến không khiến tên thủ tĩnh khác thường, dường như có dự tính từ trước.

"Nhân Kiệt Song Hùng, các ngươi chán sống muốn đến đây nộp mạng hay sao." Hàn Phong liếc mắt đoán ra thân phận thực lực.

Bọn hắn hai nhân anh em sinh đôi được nhận làm nghĩa tử của một vị phó trại chủ. Bản tính hung ác, ra tay đoạn tuyệt, tu vi võ phu cả hai đều luyện lực cảnh viên mãn, khi kết hợp lại có thể cùng chống được cao thủ luyện nhục cảnh.

Tình thế có phần không ổn, khách nhân mấy bàn biết thân phân thối lui một góc, Hồng bản nương thân gia sản nơi này chạy đâu, nàng lại đứng ra.

"Các ngươi… các ngươi… một lũ lưu manh… mãng phu… có đánh thì ra ngoài cho ta."

Nàng tức giận bắt đầu chủi bới tuy thế vẫn bộ mị thái khiến anh em Song Hùng gian thị ý nghĩa xấu nhưng lại không có phát tác, miệng trong đó còn có phần khách khí.

"Hồng cô nương xin lui, ngươi nên biết thân phận của mình, việc liên quan đến sơn trại dù đại đà chủ cũng không để tâm." Một tên trong đó lên tiếng nhắc nhở.

Xong!

Nhân Kiệt Song Hùng anh em liếc mắt nhau hiểu ý động thủ. Cả hai chia tả hữu phương hướng cùng thế hợp lực đấm ra nhất quyền.

"Tiểu huynh đệ, ngươi lên đi." Hàn Phong che trước người bỏ lại một câu, trường đao khỏi vỏ lạnh bước tới.

"Huynh đệ, tất cả cùng ta lên, hôm nay ai cầm xuống đầu kẻ này có trọng thưởng." Tóc đỏ thủ lĩnh phi thân tới, miệng hô hào cùng bốn tiểu đệ vào trận còn lại năm người theo phương vị xung quanh áp trận.

Tiếng kim thiết, đao phong, kiếm phong, chém giết cùng một lúc phát ra. Khách nhân sợ hãi tự biết lui, quyền đả, kiếm đả tai bay vạ gió tất cả đều chốn lục tục.

Huynh đệ Song Hùng thêm thủ lĩnh tóc đỏ cả ba đều tu vi luyện lực cảnh viên mãn, lại thêm bốn tên đàn em võ phu bất nhập lưu thành đoàn vây công.

Bên kia, Hàn Phong trẻ tuổi nhưng một thân tu vi lại đăng đường nhập thất luyện nhục cảnh. Công phạt vồ vập, chiêu thức khoá chết, cùng bảy tên đấu võ lại nhờ một thân đao thuật nhẹ nhàng phá giải đôi khi còn tìm được sơ hở phản công.

"A!" Tiếng hét thảm, tên đàn em bất nhập lưu võ phu bị một đao phong lướt qua không kịp phản ứng, cổ mang luồng máu ngã tuyệt bỏ mạng.

"Giữ vững đội hình, trong không gian hẹp hắn thân pháp bị bó buộc." Huynh đệ Song Hung thế công tăng thêm, kinh nghiệm chiến đấu biết bọn chúng đang ở ưu thế.

Chỉ cần đánh tiếp lên, dựa theo nhân thủ áp chế, tên kia bị dồn nén lại xuất kỳ bất ý sử dụng vật đó, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Bọn hắn thăm dò được hành tung Sát Đao Nhân, cũng chuẩn bị kĩ đến chứ không phải đánh oa.

Thù hằn giữa hai bên kết lên không cạn.

"Keng… " Trường đao khẽ run, chịu một lực lớn khi tam đại luyện lực cảnh hợp kích bước lui Hàn Phong.

Huynh đệ Song Hung danh tiếng không ngoa khi hợp kích cùng cầm chân được luyện nhục cảnh cao thủ, kết hợp một bên thủ lĩnh tóc đỏ âm hiểm đánh lén, ba người hợp kích thực lực phía trên Hàn Phong.