Một tuần thiên để hắn quen với không khí sinh hoạt huyện thành.
Lúc này đây, một chiếc xe ngựa đánh lái tới phụng lai lâu bên ngoài chờ đón.
"Đỗ thiếu hiệp… " Xa phu lên tiếng chào hỏi, lão nhân tuổi bảy mươi khuôn mặt chất phác, là người của Hàn gia trang.
Trường Bình phía trước lâu đi ra, gật đầu nhẹ coi như đáp lời.
Chiếc xe ngựa đợi lúc chuyển bánh, hướng ngoại thành mà đi.
Cửa thành phía nam, canh vệ bách phu trưởng một trong tứ hộ thành.
Dòng người ra vào nhiều lúc được phân làm hai luồng, quản lý rất thuận tiện.
Xe ngựa mang theo ký bài quen thuộc lại hướng giấy phép thông tự dễ dàng thông qua.
Trên xe, Trường Bình nhìn ngoài cửa cách canh vệ không khỏi cảm khái, trấn thành khác hoàn thành huyện thành à.
Huyện thành thế lực tầng tầng, hành sự đôi lúc phải quy củ, nghiêm ngặt. Bọn canh vệ ít tình trạng bắt chẹt tiền dân ra vào. Không như bình trấn một nhà độc đại, canh vệ một lũ ngu xuẩn chỉ thấy lợi trước mắt thu một ngày đồng tiền còn người nào dám đến, không để tới lâu dài nhân khí không thịnh, kinh thương ế ẩm.
Bỏ lại suy tư, xe ngựa tiếp đi phía nam Hàn trang, trên đường không quá lâu, lưu dân cũng không tập trung nhiều về.
"Hàn huynh, quấy rầy người." Trường Bình xuống xe bận thân Hàn Phong trước trang tiếp đó.
"Huynh đệ khách lời, ta mời người đến trang viên nên tận tình gia chủ là phải…" Hắn tiến lên thân giao tiếp đón hào sảng nói.
Một tinh kỳ, Hàn Phong thường xuyên phái người tới hỏi chuyện ăn ở giúp đỡ. Lại bẩm cáo có truyện quan trọng không thể tự thân tới chiêu đón, rất lấy làm tiếc. Thái độ hành động như thế có thể thấy hắn thực tình coi Trường Bình làm huynh đệ kết giao.
"Đại huynh có việc tại thân, tiểu đệ không giám mệt nhọc à." Hành động thân thiết cũng khiến Trường Bình trong vai Đỗ Tùng thiếu hiệp cử chỉ cởi mở hơn, giọng trêu đùa nói.
"Haha! Huynh đệ, ngươi chỉ cần có việc nhắc vi huynh một tiếng, không khó đến bên ngươi." Hàn Phong vừa cười vừa nói nhưng thật tâm cho thấy trọng lượng.
Sát Đao Nhân lịch luyện hành động một thời gian cũng biết người này một thân hiệp nghĩa, nhân tâm trạch thiện nhưng suy nghĩ chu toàn, hành động sát phạt quyết đoán không chút ủy mị.
Tư chất, tâm tính, lực ảnh hưởng đều thượng nhân rất đáng giá kết giao.
Chỉ là hơi vướng mắc một chút nhưng điều đó không quan trọng.
Ở đâu có nhân ở đó có giang hồ, có tranh đấu lợi ích, kẻ nào cũng không thoát khỏi vòng xoáy trừ khi người đó đoạn tuyệt giao thiệp với nhân loại.
"Đến…. Đến…. Vào trong huynh đệ ta ôn chuyện."
Một bàn mỹ thực mỹ tửu sắp xếp lên, phụ nhân được cứu từ sơn trại động tay hầu hạ. Phụ nhân tên gọi Dung Hoa, về quê nhà không thân không thích, gia sản bị nô bộc phân chia bỏ trốn, không nơi nương tựa đành về lại gia viên Hàn Phong xin làm nô tỳ.
Bên cạnh nàng tiểu cô nương ngăm đen may mắn được lão gia để ý, tuyển chọn sắp xếp làm nô tỳ công việc nhẹ nhàng không phải chăm lo đồng ruộng. Nàng thân y lụa mới thay quần áo thô vải rách nát, gương mặt trong sáng thay cho trước kia nhem nhuốc, đôi mắt sáng tinh minh linh động, hoạt bát thay cho yên lặng tĩnh nhân.
"Lão gia, Công tử." Hai người cúi xuống lên tiếng bái lễ.
Trường Bình nhìn hai vị cố thuộc, bất ngờ quay sang hưu ý Hàn Phong.
Phản ứng khó qua vị huynh đệ, Hàn Phong người thế mà lắc lắc đầu, miệng mỉm cười không nói, ngồi vào bàn.
Trường Bình nhập toạ, hai người bắt đầu thưởng thức, một bên phụ nhân Dung Hoa bận thân rót rượu, tiểu cô nương phụ giúp thỉnh thoảng hai mắt lén nhìn đại ca ca.
Một tầng đàm đạo, say men rượu đến giữa buổi, Hàn Phòng nhìn tiểu huynh đệ trò chuyện lại biểu lộ rõ nghi hoặc trên mặt.
Hơi khoát tay đánh hiệu hai vị bên cạnh xuống dưới, hắn nhấp một ngụm Nữ Nhi Hồng nói:"Đỗ Tùng đệ, cảm giác mấy món, vị tửu rất giống dịch quán."
Trường Bình mỉm cười, hơi dừng đũa gắp:" Hàn Phong đại ca, từ mới đầu mùi vị đến lúc thưởng thức đều không khác, vị tửu cùng khí, nhiệt độ, cồn chất đều như cùng một tay nghề, năm ủ vậy."
Hàn Phong ánh mắt nhìn thẳng quang hồ vị huynh đệ, muốn nói gì lại thôi, hắn không phải loại ấm úp đầu voi đuôi chuột hạng người chỉ là việc này rất khó xử.
Trường Bình bắt đầu cũng đoán đại có dụng ý, lại chứng kiến tâm tình biến đổi của hắn, không khỏi nói thẳng:"Đại huynh, có việc gì vẫn lên nói thẳng."
Hàn Phòng thở dài, đặt cốc xuống, mặt đỏ thoáng xấu hổ lại biến ngừng hạ ý.
"Chuyện dịch quán…. Hồng Bản nương kia…….. ta…. tiểu huynh đệ."
Hắn nói một hồi trong khi Trường Bình nắng nghe, tâm lĩnh hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Hàn Phong cùng Hồng Bản nương vốn xuất thân cùng một gia sư ít ai biết được, từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, cùng lớn lên cùng học nghệ. Hồng Bản nương tâm tính thiếu nữ thời thay đổi, tình cảm chớm nở đối với vị sư đệ đây nhưng Hàn Phong một mực chú tâm võ đạo không hiểu phong tình khiến hai người không hợp kết.
Hàn Phong chính danh vẫn luôn tôn kính nàng sư tỷ, thi thoảng đến thăm thân, nàng lại tâm tính loạn tao mỗi khi hắn đến đều tìm một tên truê đùa khiến ác tâm hắn.
Lần này, không ai khác vị được chọn Trường Bình, chỉ là vốn nàng dung mạo thượng giai lại bản lĩnh hơn người khiến hắc sơn trại đại đà chủ vẫn luôn cầu mong. Lúc đó nàng một phen ác tâm lại không suy nghĩ hậu quả dẫn đến cho Trường Bình, khi bên cạnh người hắc sơn trại.
Hàn Phong thấy thế bất đắc dĩ, một tâm hiệp nghĩa lòng ý tốt muốn hộ giá thiếu hiệp trẻ tuổi tránh khỏi phong loạn, dẫn tới hàng loạt sự việc tiếp theo.
"Đỗ Tùng huynh đệ, sư tỷ cùng ta không nghĩ phải ảnh hưởng huynh đệ, ta nhận lỗi bù phạt một chén, sau đó tùy tâm tính huynh đệ xử lý." Hàn Phòng tiếng nói thật chất, danh xưng huynh đệ vốn đạo không nên lừa gạt, thành thật sau tâm tính của hắn phảng phất trở lại một mảnh gương hồ.
Hồng bản nương người sư tỷ này, tính cách không đứng tâm tư loạn tao cũng một phần nguyên nhân khiến hắn không thích nàng.
Bình tâm lại suy nghĩ thông thuận hợp lý từ đầu tới cuối, Hàn Phong người huynh đệ xưng không uổng, thẳng thắn giải thích thừa nhận.
Hắn cũng không phải loại không biết làm người, tay nâng đỡ chén rượu, mặt mày chi sắc hoà khí nói:"Đại huynh, vẫn không phải lỗi của người, chuyện ai ai nhận, tính ra nếu không phải chuyện đó huynh đệ ta cũng không nhận biết."
"Kết quả một hồi duyên phận." Hắn nói, uống hết hợp rượu coi như chấp nhận.
Hàn Phòng cũng nhân tinh, biểu hiện người huynh đệ không giả. Tâm hắn lại hạ xuống lòng cảm xúc hảo, một mối quan hệ huynh đệ hảo không bị phá hỏng.
Trường Bình tu vi vượt xa, cảm nhận mỗi động tác khí cơ rõ ràng, cảm xúc biến đổi một người không dễ qua mặt.
Hàn Phong người huynh đệ này kết giao không có sai nhưng sư tỷ Hồng Bản nương loạn tao, lợi dụng hắn một bút nợ này phải tính toán.
Hai người tâm đả thông, càng hiểu biết nhau hơn. Hàn Phong tâm sự phong mang sự việc ứng phó nổi danh, hắn nhân vật chính dẫn tới sự chú ý cao độ, phải mất một hồi dàn xếp ổn thỏa. Lại biết và khẳng định sự việc ảnh hướng tới Trường Bình không tiếp tục như thế, hắn đã đánh tiếp ra.
Một hồi uống long trời nở đất say mèm đi, cuối buổi nghỉ ngơi trong trang.
……………………
"Công tử, thỉnh thương tích phụ nô… " Ban đêm tửu quỷ, khí huyết phương cương lại phụ nhân ôn nhu thành thục đến hầu hạ.
Trường Bình hai đầu ngắc ngư thuận thế mà làm.
Thiếu niên dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm khác tuổi non già, kĩ xảo nhất tuyền. Phụ nhân ruộng đồng hoang phế, thân thiếp như ngọc, tiên âm phóng đãng.
Sáng sớm, thuần thanh khí sảng tinh khí lên cao Trường Bình rời giường.
Ra sân luyện võ, Hàn Phong một thân đi đường đao hơi ngừng lại, ánh mắt hữu ý như cười nhìn về hắn phía sau Dung Hoa.
"Hàn huynh, đao đường tinh diệu kín kẽ sát phạt… " Không để ý tới, hắn đánh lảng sang.
Đao pháp đến cảnh giới ngưng ra bí kỹ như hắn xem chê không phải nói ngoa.
" A Huynh đệ muốn thử." Hắn lách mình đá một thanh loan đao trên giá đỡ.
Trường Bình thân pháp bay lên, tiếp nhận đao đường.
"Hảo! Hàn huynh chỉ giáo à."
"Mời." Hàn Phong một thân khí huyết trường long khoá lại tu vi luyện lực cảnh.
"Đến." Bộ pháp hai bên biến hoá người tới ta đến, cùng tu vi võ đạo nhưng cảnh giới khác biệt. Ấy thế hai người mới thi chiêu, nhất thức thế lực lại ngang bằng. Đỗ Tùng huynh đệ ánh mắt độ phản xạ nhanh chóng tránh né, đường đao nhất sát biến thân phản chiêu. Hàn Phong đón đỡ thân thể hơi lùi về phía sau, Huyết Hải Ma Đao Lục vốn lấy sát xúc cùng tốc độ vang dang. Hắn một thân cảnh giới đao pháp lại đến ngưng ra "Đao Ý" lại không áp chế hoàn toàn vị huynh đệ kia. Mị Ảnh Đao Pháp vốn thuộc hành kỳ công tốc lực được tu luyện đến viên mãn, đối xưng cùng đạo với Hàn Phong, do thế chỉ nhận hơi áp chế.
Nhưng điều này cũng không tốt, tiếp tục giao thủ mười ba chiêu liên tiếp, Trường Bình đao kỹ bắt đầu rơi vào hạ phong. Một loạt liên chiêu ra, thân hình cả hai lui lại phương hướng, Trường Bình bốn bước, Hàn Phong nhận ba bước.
"Hai vị thiếu hiệp, thật anh tài hiếm có, tương lai giang hồ mỗi bên một hồi phong vân dậy sóng." Tiếng cười nói từ lão nhân bước vào, theo sau còn có hộ vệ cùng quản gia Hàn phủ.
"Chung quản gia." Hàn Phong nhìn qua quen biết thân phận người này.
Vừa nãy, quản gia có thông báo đến bái phỏng.
Quản gia thân phận đặc biệt, người khác họ Chung được Dương gia thu dưỡng từ nhỏ nên trung tâm tuyệt đối. Đích thân đến có chuyện không nhỏ.
"Haha! Ta đến bái phỏng thật đúng lúc, may mắn thấy tài nghệ Đỗ thiếu hiệp, thật chói mắt à." Hai người giao đấu, lão cũng thấy qua, cùng võ nhân cảm thụ đao pháp tinh diệu không sai.
"Chung quản gia quá khen." Trường Bình lắc đầu không nhận.
Hàn Phong thân chủ nhà xuống đài bày trà, qua một tuần chào hỏi, mới biết lão quản gia đến đưa thiếp mười.
Dương gia đại tiểu thư Dương Tử Loan tại Hàn Thủy Đàm lâu trọng tổ chức luận hồi thi, từ, văn cổ. Buổi hội phát thiệp rộng rãi công tử, tiểu thư, văn nhân trẻ tuổi, mục đích giao lưu tri thức, lại tổ chức một hồi quyên góp giúp đỡ lưu dân.