Chương 33: Mật thất

Dịch giả: Thanh Tà

Bây giờ, Lôi Đạo ngang nhiên đứng thẳng trước đại môn sơn trại, cả người như một tòa thạch điêu, tản ra sát khí mãnh liệt khiến cho những tên sơn tặc kia đều bị kinh hãi, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.

"A? Làm sao lại không thấy mệt?"

Trong lòng Lôi Đạo cảm thấy có chút kỳ quái, vừa rồi hắn luân phiên đại chiến, bộc phát toàn lực chém giết Phi Thiên Thử. Đây chính là việc tiêu hao rất nhiều tinh lực, cho nên theo lý thuyết mà nói thì hắn phải rất là mệt mỏi mới đúng.

Nhưng khi Lôi Đạo cảm giác có chút mệt mỏi thì đoàn “khí” trong thể nội được Dưỡng Sinh Công luyện ra bỗng nhiên hơi động một chút, sau đó lưu chuyển toàn thân. Ngay cả một chút xíu mệt mỏi của hắn cũng bị quét sạch không còn!

"Chẳng lẽ Dưỡng Sinh Công còn có tác dụng khôi phục tinh lực? Đúng rồi, nhất định là như vậy, Khánh Nguyên lão đạo đã gần bảy mươi rồi mà còn có thể nhảy nhót tưng bừng, tinh lực vô hạn. Xem ra môn Dưỡng Sinh Công này cũng không phải là không còn diệu dụng gì cả, cũng không phải chỉ có tác dụng đề thăng tuổi thọ!"

Lôi Đạo nghĩ nghĩ, chỉ có thể là nguyên nhân này.

"Động thủ!"

Mọi người ở đây vẫn còn đang đắm chìm vào cơn rung động khi nhìn thấy Lôi Đạo chém giết Phi Thiên Thử thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét lớn của Trương Thanh Long, ngay lập tức gần trăm tên huyết tinh nam tử mới kịp phản ứng lại, dùng ánh mắt hung tợn nhìn đám sơn tặc phía trước.

Mặc dù Lôi Đạo đánh bại Phi Thiên Thử, thậm chí là mạnh mẽ đánh chết hắn, một đợt làm rung động tất cả mọi người.

Nhưng dù Phi Thiên Thử có chết đi thì cũng là bước mấu chốt thứ nhất trong kế hoạch mà thôi, điều tiếp theo cần làm chính là công phá Phi Thiên sơn trại.

Bởi vậy khi Trương Thanh Long vung tay xông lên, đại bộ phận võ sư đều rống to xông về phía sơn trại.

Những người còn lại đều là những vị tiễn thủ, hai tay xuất ra mũi tên, liên tục bắn như mưa trút xuống sơn trại, muốn dùng thế áp đảo để chế trụ tiễn thủ bên đối phương.

"Bành."

Trương Thanh Long cưỡi ngựa đi đầu, hắn dùng một đao chém nát đại môn sơn trại liền thúc ngựa bay vọt vào.

"Người đầu hàng không giết!"

Trương Thanh Long hét to một tiếng. Sơn tặc trong sơn trại đã sớm sợ hãi nên ngay lập tức từ bỏ vũ khí đầu hàng, vẻn vẹn chỉ có một ít tên là ngoan cố chống cự, nhưng đều bị bên phía Lôi Đạo tạo thành nhóm mà vây công đến chết.

Trong lúc nhất thời chiến trận tiến triển vô cùng thuận lợi, vẻn vẹn chỉ dùng hơn nửa canh giờ mà đã có thể kết thúc chiến đấu, thành công chiếm giữ sơn trại.

Còn lại đều là một ít việc quét dọn chiến trường cùng diệt trừ tàn dư, đã không còn quan hệ gì với Lôi Đạo. Hiện tại hắn đang theo người của sơn trại để đi đến nhà kho.

Lúc này trong kho hàng, Lôi Đạo phát hiện một lượng lớn lương thực cùng vàng bạc, nhưng Lôi Đạo lại cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Mặc dù lương thực trong sơn trại rất nhiều nhưng vàng bạc lại chỉ vẻn vẹn có hơn một ngàn thỏi mà thôi. Lôi Đạo không tin một sơn trại lớn như vậy, một sơn trại có gần bốn năm trăm nhân khẩu mà chỉ có ngần ấy tài vật?

Nhưng bọn sơn tặc trong sơn trại đều nói trong kho hàng chỉ có ngần ấy, lúc trước khi Phi Thiên Thử tiếp thu sơn trại thì có lẽ có nhiều hơn bây giờ một ít, nhưng khoảng thời gian này cũng đã tiêu hao đi rất nhiều.

"Thật nghèo."

Lôi Đạo lắc đầu, hắn đối với chút tài vật này cũng không có hứng thú.

Hắn cảm thấy những tên sơn tặc này thật sự là quá nghèo, so với Lôi phủ đơn giản là kém xa. Nhưng sơn tặc kia nghe thấy lời này thì rất xấu hổ, nếu không nghèo thì ai đi làm sơn tặc?

"Gian phòng của tiền trại chủ Hắc Phong ở đâu?"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Lôi Đạo ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện thì ra là Khánh Nguyên lão đạo vẫn luôn không thấy tăm hơi từ trước đến giờ.

Lão nhân này thật giỏi trong việc khiến cho người khác cảm giác lão không tồn tại. Chỉ một trận chiến trôi qua thôi là không người nào biết lão đi nơi đâu cả, giống như hoàn toàn biến mất vậy. Hiện tại vừa nghe đến thời điểm chia cắt tài vật thì lão lại xuất hiện!

"Khánh Nguyên đạo trưởng, lão có ý nghĩ gì?"

Sắc mặt Lôi Đạo có chút không cao hứng nhưng Khánh Nguyên lão đạo dường như không nhìn thấy vậy, lão tiếp tục truy hỏi tên sơn tặc kia.

Sơn tặc ấp úng một hồi liền nói ra vị trí cụ thể.

Khánh Nguyên lão đạo nghe xong thì lập tức lôi kéo Lôi Đạo cùng tiến vào một gian phòng. Lão cẩn thận thăm dò từng chi tiết một trong phòng, cuối cùng đột nhiên đè xuống một vị trí ván giường nho nhỏ nhô lên.

"Ầm ầm!"

Giống như vừa bị kích hoạt một cơ quan nào đó, giường gỗ bắt đầu chậm rãi di động, cả giường tách đôi ra, lộ ra ở giữa một mật thất đen nhánh.

Lôi Đạo kích động cho người nhảy xuống mật thất thì phát hiện bên trong chất đầy vàng bạc, tối thiểu cũng có hơn hai vạn thỏi vàng, thậm chí còn có cất giữ một ít võ công.

"Đây là bảo tàng trước kia của Hắc Phong trại chủ?"

Lôi Đạo nhìn thấy cảnh này thì cũng lập tức minh bạch.

"Tài vật thế này đúng là không tệ. Lão đạo cảm thấy có chút nghi hoặc, Hắc Phong trại đã chiếm giữ nơi đây ròng rã hơn mười năm thời gian, sao lại không có chút tích góp nào? Nếu ngay cả sơn tặc cũng không rõ ràng, Phi Thiên Thử cũng không tìm được thì chỉ có thể là bị ẩn giấu đi mà thôi. Thế nào, Tam thiếu gia, đã thấy được bản sự của lão đạo chưa?"

Khánh Nguyên lão đạo biểu lộ dáng vẻ dương dương tự đắc.