Dịch giả: Thanh Tà
Lôi Đạo thật đúng là phải lau mắt mà nhìn lão, lão già lừa đảo này không hổ là đã lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, quả thật là có một ít môn đạo.
Tuy nhiên đây chỉ là vấn đề về kinh nghiệm mà thôi, không đáng nhắc tới. Về sau Lôi Đạo nếu có thể kinh lịch nhiều hơn thì tự nhiên cũng sẽ biết.
Hắn xem xét qua đồ vật bên trong mật thất thì thấy ngoại trừ võ công cùng vàng bạc, chính là một ít dược liệu quý giá. Thậm chí Lôi Đạo còn phát hiện một đoạn lão sâm tuổi đời cũng phải tính bằng đơn vị trăm năm, mà dựa theo Khánh Nguyên lão đạo nói thì đoạn lão sâm này ít nhất cũng phải có ba trăm năm niên đại!
"Tên Hắc Phong trại chủ này, đồ vật cất giấu ngược lại cũng không tệ."
Lôi Đạo tiện tay mở ra những môn võ công kia, hắn phát hiện những môn võ công này đều không hề kém cạnh gì với Thiết Sa Chưởng cả. Chỉ là đại bộ phận võ công đều cần dùng binh khí để thi triển, vả lại cũng không có võ công rèn luyện nội phủ, chuyện này khiến cho Lôi Đạo có chút tiếc nuối.
Bất quá, hắn cũng không có quá để ý.
Nếu như võ công rèn luyện nội phủ dễ dàng đạt được như vậy thì mới là chuyện kỳ quái, huống chi đây vẻn vẹn chỉ là tích súc của một tên sơn tặc đầu lĩnh nho nhỏ mà thôi!
Trở lại đại sảnh sơn trại, Lôi Đạo trước hết nhìn thấy thi thể tên Phi Thiên Thử cùng với đó là một thiếu niên đang run lẩy bẩy, không ai hết ngoài vị Lưu Tam công tử đã chịu vất vả nhiều ngày nay.
"Lưu Tam công tử, ngươi trước tiên theo ta về Lôi phủ, sau đó lại chờ lệnh tôn phái người hộ tống ngươi về huyện thành, Lưu Tam công tử thấy như thế nào?"
Lôi Đạo hỏi nhẹ Lưu Tam công tử. Vị công tử này ngày xưa mặc dù có chút tiểu kiêu ngạo nhưng trải qua đợt đại nạn này thì nơi nào còn có ngạo khí? Thế là khúm núm nói ra: "Mặc cho Lôi thiếu an bài."
Lôi Đạo cũng không có hứng thú làm khó Lưu Tam công tử, suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một tên tú tài tay chân trói gà không chặt mà thôi.
Cũng không lâu lắm, Võ Sư hộ viện của Lôi gia cùng một nhóm kiện bộc đã khống chế toàn bộ sơn tặc. Ngoại trừ một ít sơn tặc chạy thoát thì đa phần sơn tặc đều đã bị trông chừng.
Đồ vật trên thi thể những tên sơn tặc chống đối kia đã sớm bị thu sạch sẽ. Nhưng duy chỉ có thi thể của Phi Thiên Thử là không người dám động, đây là muốn lưu lại cho Lôi Đạo.
Lôi Đạo cũng không hứng thú tự mình động thủ, hắn sai người đi vơ vét thi thể Phi Thiên Thử một phen, cũng thực sự tìm ra một ít thứ.
Ngoại trừ vàng bạc thì chính là một ít bí tịch võ công cơ bản, hơn nữa trong đó lại có một bản thân pháp, hẳn là thân pháp thành danh của Phi Thiên Thử. Môn thân pháp này ngược lại để Lôi Đạo cảm thấy hứng thú.
"A? Đây là cái gì?"
Bỗng nhiên Lôi Đạo phát hiện bên trong di vật của Phi Thiên Thử lại có một khối sắt hình thoi bén nhọn, thoạt nhìn qua thì vô cùng nhỏ bé, chỉ lớn chừng ngón cái nhưng tỉ mỉ kiểm tra lại thì sẽ thấy bên trên khắc đầy hoa văn.
Khối sắt này được Phi Thiên Thử thận trọng đặt trong một hộp gỗ tinh xảo. Hắn lại một mực mang theo người, có vẻ như là rất xem trọng, cho nên khẳng định không hề tầm thường.
Lôi Đạo cũng không biết đây là gì nên không do dự đưa cho Khánh Nguyên lão đạo cùng Trương Thanh Long đến nhận diện.
Trương Thanh Long sau khi nhìn thấy khối sắt này thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Cái này. . . Đây chẳng lẽ là tàn phiến của Huyền thiên bảo đồ?"
Lôi Đạo hơi sững sờ nói: "Cái gì là tàn phiến của Huyền Thiên bảo đồ?"
"Chuyện này thì Tam thiếu gia phải hỏi lão đạo rồi!"
Lúc này, Khánh Nguyên lão đạo lại xuất hiện, trong ánh mắt của lão tựa hồ cũng rất kinh ngạc khi có thể nhìn thấy tàn phiến của Huyền Thiên bảo đồ ở nơi này, nhưng vẫn như cũ là một bộ thần thái bình chân như vại.
Lôi Đạo nhếch miệng thể hiện không cần, ánh mắt chuyển hướng Trương Thanh Long.
Trương Thanh Long cũng không có giấu giếm liền trực tiếp nói ra: "Huyền Thiên bảo đồ hay còn gọi là Huyền Thiên lệnh, nghe đồn là tín vật của Huyền Thiên phái – một đại phái thần bí của Cự Liễu quốc vào mấy chục năm trước. Chỉ là không biết vì lý do gì mà nhiều năm trước đây Huyền Thiên phái đã bị đại quân triều đình san bằng, trong phòng một đêm hủy diệt không còn chút nào. Từ đó Huyền Thiên lệnh cũng đã biến mất."
"Có truyền thuyết nói rằng bên trên Huyền Thiên lệnh có chứa mật tàng về vị trí bảo khố thực sự của phái Huyền Thiên. Một khi đạt được chín khối tàn phiến của Huyền Thiên bảo đồ thì lập tức có thể ghép thành Huyền Thiên lệnh hoàn chỉnh, từ đó mà thu được bảo khố của Huyền Thiên phái. Đến lúc đó có thể thu được một lượng tài sản phú khả địch quốc cùng vô số đỉnh tiêm võ công. Không nghĩ tới tàn phiến Huyền Thiên lệnh trân quý như vậy mà có thể rơi vào trong tay Phi Thiên Thử!"
Trương Thanh Long cũng thực tình nói ra những chuyện hắn biết.
Lôi Đạo sau khi nghe xong thì ngán ngẩm lắc đầu.
Khánh Nguyên lão đạo ngược lại thì rất kinh ngạc, hỏi: "Tam thiếu gia vì sao lại lắc đầu, chẳng lẽ Tam thiếu gia chướng mắt bảo tàng của Huyền Thiên phái này hay sao?"
"Buồn cười, đây chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Nơi nào có cái gọi là bảo tàng? Nếu thật là có bảo tàng thì triều đình sao lại không biết? Hơn nữa, nếu Huyền Thiên phái thật sự có tài sản phú khả địch quốc cùng với vô số đỉnh tiêm võ công mà cũng có thể bị triều đình san bằng trong vòng một đêm? Dạng giang hồ đồn đại này mà các ngươi cũng tin tưởng, thật là . . . "
Lôi Đạo căn bản cũng không có đem truyền thuyết về Huyền Thiên bảo đồ để ở trong lòng.
"A? Tam thiếu gia ngược lại là rất minh bạch, ngay cả lão đạo cũng cảm thấy đây chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi. Thậm chí có lẽ là một chút con cá lọt lưới của Huyền Thiên phái cố ý rải lời đồn. Còn về phần mục đích, vậy thì lão đạo không biết rồi, nhưng vô cùng có khả năng quan hệ với Huyền Thiên phái. Loại lời đồn buồn cười này, không được dễ tin!"
Lão già đời như Khánh Nguyên lão đạo cũng tán thành cách nhìn của Lôi Đạo.
"Tốt, mặc dù chúng ta có thể không quan tâm khối tàn phiến Huyền Thiên bảo đồ này nhưng người khác thì không nhất định. Nên nhớ là thất phu vô tội hoài bích có tội. Bởi vậy, tin tức này không thể tiết lộ."
Lôi Đạo lập tức thu hồi khối Huyền Thiên lệnh tàn phiến này.