Chương 32: Bệnh nhân mà hung tàn như vậy sao?

Dịch giả: Thanh Tà

"Thật sao? Nếu như đã bị ngươi khám phá, vậy thì ta cũng sẽ không che giấu nữa. Không tệ, ta chính là Lôi Đạo, không phải là nhị ca Lôi Võ. Ta là bệnh nhân, vẻn vẹn chỉ là một tên bệnh nhân ho lao mà thôi. Nhưng hãy nhìn xem ta dùng một đao chém ngươi thế nào!"

Lôi Đạo đột nhiên bạo khởi, thanh âm của hắn bỗng lên cao.

Cùng lúc đó, đôi chân hắn toàn lực giẫm mạnh xuống đất, cả người đột nhiên bay vọt về phía trước, hai tay đã rút ra hai thanh đại đao sau lưng.

"Rít!"

Đại đao rút ra, một tiếng ma sát kim loại cực kỳ chói tai vang lên.

Phi Thiên Thử thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, hắn không nghĩ tới Lôi Đạo sẽ chủ động xuất kích. Lúc này, trong lòng hắn đã ẩn ẩn có cảm giác không đúng, nhưng phóng lao thì đành phải theo lao, hơn nữa Lôi Đạo cũng đã rút đao ra rồi, hắn bắt buộc phải vừa đỡ vừa lùi.

Một giây kinh hoảng này đã khiến toàn thân Phi Thiên Thử lỡ mất một nhịp.

Mặc dù đoản kiếm của hắn đã kịp giơ lên để chuẩn bị dùng toàn lực phòng bị một đao của Lôi Đạo, nhưng Lôi Đạo đột nhiên lại dùng sức đảo hướng chuôi đao trên không, ném thẳng nó về phía Phi Thiên Thử!

"Hưu."

Một đạo lãnh quang lóe lên, chớp mắt đã bay đến trước mặt Phi Thiên Thử.

Tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngẩn, đây là loại võ công gì?

Chưa kịp ra tay mà ngay cả binh khí đều đã ném cho đối thủ?

Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng nên biết điều Phi Thiên Thử am hiểu nhất chính là thân pháp. Hơn nữa đây cũng không phải là ám khí, dù cho có chút ngoài ý muốn nhưng hắn tùy tiện đều có thể tránh thoát được.

"Hưu."

Lại là một thanh đại đao bay tới. Hai thanh đại đao sau lưng đều đã bị Lôi Đạo liên tiếp ném ra ngoài!

"Muốn chết!"

Phi Thiên Thử lúc này thật sự là nổi giận. Người còn không có đánh liền ném binh khí đi mất, đây là trần trụi miệt thị hắn hay sao? Ngu xuẩn, hắn sẽ bị những kích thích này làm cho mờ mắt hay sao?

Hắn chỉ cảm thấy Lôi Đạo đây quả thực là đang tìm cái chết!

Tuy nhiên Phi Thiên Thử tựa hồ như không chú ý tới, sau khi Lôi Đạo ném xong hai thanh đại đao thì mau chóng lướt đến trước mặt hắn, trong tay đánh ra song chưởng.

Thiết Sa Chưởng!

"Bành."

Phi Thiên Thử lập tức tung ra một cú đấm đánh trả.

Một tiếng ầm ầm vang lên, một chưởng lần này của Lôi Đạo đã hoàn toàn khắc lên trên nắm đấm Phi Thiên Thử, một cỗ cự lực nháy mắt từ nắm tay Phi Thiên Thử truyền đến toàn thân, phản chấn hắn lui về phía sau.

"Không được!"

Phi Thiên Thử giật mình, trong lòng biết là đã có biến!

Hắn muốn vội vàng lui về phía sau nhưng đã muộn rồi, mặc cho thân pháp hắn có xuất sắc nhưng đã bị Lôi Đạo dấn thân thì làm sao Lôi Đạo lại có thể thả hắn rời đi?

Phải biết là Lôi Đạo chưa từng học qua bất luận một thân pháp gì, cho nên nhất định phải bám sát Phi Thiên Thử mà đánh. Do đó sau khi hắn đến gần Phi Thiên Thử thì nhất định phải dùng thế lôi đình vạn quân, triệt để cấp tốc đánh bại Phi Thiên Thử!

"Ha ha ha, ta chỉ là tên bệnh nhân mà, Phi Thiên Thử, ngươi trốn cái gì?"

Lôi Đạo ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trong giọng nói tràn đầy trào phúng, nhưng ánh mắt hắn thì càng ngày càng lạnh, càng ngày càng điên cuồng.

"Thiết Sa Chưởng!"

"Ưng Trảo Công!"

Lôi Đạo điên cuồng thi triển Thiết Sa Chưởng cùng Ưng Trảo Công. Thiết Sa Chưởng của hắn, không gì không phá, một khi đã khắc ở trên thân thể người thì cho dù có là người luyện võ cũng sẽ không chịu nổi mà thụ thương.

Hắn có thể cảm giác được, Phi Thiên Thử còn mặc trên người một tầng nội giáp, nếu không đã sớm bị hắn đánh chết.

Nhưng dù vậy thì một chưởng tiếp lấy một chưởng cũng đủ để chấn động đến Phi Thiên Thử, khiến cho hắn thổ huyết không ngừng.

Tầng thứ ba Đồng Tử Công Vô Lậu chi thân, lại tăng thêm đại thành Thiết Sa Chưởng cùng đại thành Ưng Trảo Công khiến cho thế công của Lôi Đạo trở nên vô cùng lăng lệ. Lúc trước hắn đã được Trương Thanh Long truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm chém giết, đã sớm khác xưa nhiều. Bây giờ hắn đã hiểu rất rõ cách vận dụng sở trường của mình!

Mà sở trường của hắn là cái gì? Chính là toàn lực bộc phát, tấn công dũng mãnh!

Hơn nữa, trong khi điên cuồng tiến công thì hắn lại cảm giác được một loại khoái cảm. Dường như, từ khi sinh ra, hắn đã ưa thích phương thức chiến đấu như vậy rồi!

Chỉ là, dùng chưởng pháp cùng trảo công khiến hắn luôn có cảm giác thiếu sót một điểm gì đó.

Đúng, đó là không đủ kích thích! Không đủ sảng khoái!

Nếu như có thể dùng nắm đấm thì thật là tốt biết bao?

Đón chịu thế công liên tiếp của Lôi Đạo, Phi Thiên Thử cảm nhận được áp lực cực kỳ dữ dội. Hắn căn bản không thể ngẩng đầu lên được, chỉ sợ nếu bản thân sơ suất một lần thì ngay lập tức sẽ đi vào chỗ chết!

Mà vào lúc này, Khánh Nguyên lão đạo đang đứng một bên quan sát, đã sớm lồi hai mắt ra ngoài.

"Tiểu tử này, thật đúng là. . . Thật sự là không thể tưởng tượng nổi a! Tuyệt đối là kỳ tài luyện võ, thân mang trọng bệnh nhưng lại có thể luyện võ công đến loại trình độ này, hơn nữa chỉ mới vẻn vẹn hơn một tháng thời gian ngắn ngủi..."

Khánh Nguyên đạo trưởng cảm thấy có chút khó tin.

Lúc đầu lão còn hoài nghi rằng Lôi Đạo đã dùng biện pháp đặc thù nào đó mới có thể đánh bại Trương Thanh Long. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng cuồng mãnh điên cuồng kia của Lôi Đạo thì lão đã không còn một chút hoài nghi nào nữa rồi.

Kỳ tài luyện võ, đây tuyệt đối là kỳ tài luyện võ!

Trong lúc nhất thời, một ý niệm nho nhỏ đang điên cuồng sinh sôi trong đầu lão, căn bản khó lòng mà áp chế được, cỗ ý niệm này nhanh chóng tràn ngập, lấn át mỗi một suy nghĩ trong đầu.

"Xoẹt."

Cuối cùng chỉ vẻn vẹn hơn mười chiêu trôi qua mà Phi Thiên Thử đã không thể nào chịu nổi. Lôi Đạo dùng một trảo vồ qua cổ hắn, máu tươi lập tức phun mạnh ra ngoài. Phi Thiên Thử gắt gao bịt chặt vết thương trên cổ mình, đôi mắt trừng trừng nhìn Lôi Đạo, bộ mặt khó có thể tin được, bộ dáng muốn nói cái gì đã nhưng đã không còn cơ hội nữa rồi!

"Bịch."

Rốt cuộc thì Phi Thiên Thử cũng đã ngã trên mặt đất, đến lúc chết hắn vẫn không thể rõ ràng, vì sao hắn lại chết trong tay một tên ma bệnh như Lôi Đạo? Chẳng lẽ bệnh tật của hắn đều là giả vờ?

Lôi Đạo lùi về phía sau một bước, vẻ điên cuồng vừa rồi cũng đã biến mất. Hắn nhìn Phi Thiên Thử máu me đầm đìa trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn nôn.

"Đã nói cho ngươi rồi, ta chỉ là một tên bệnh nhân! Nhưng ngay cả một bệnh nhân mà ngươi đều đánh không lại, thật sự là quá yếu. Thực lực chỉ có như vậy mà còn muốn báo thù? Si tâm vọng tưởng. . ."

Ánh mắt Lôi Đạo miệt thị, tựa hồ như rất khinh thường.

Những sơn tặc còn lại trong Phi Thiên sơn trại đứng cách đó không xa bỗng nghe được lời này của Lôi Đạo, thì trong lòng đều chửi ầm cả lên.

Bệnh nhân?

Như này mà còn gọi là bệnh nhân à?

Trên đời còn có thể loại bệnh nhân hung tàn như vậy hay sao?