Chương 31: Chuột đã vào tròng

Dịch giả: Thanh Tà

Sâu bên trong sơn trại, Phi Thiên Thử có vẻ như đang phân phó việc gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm từ bên ngoài truyền đến. Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi.

"Ừm? Thật là đến rồi? Nhanh đi nhìn xem đến tột cùng là người phương nào đang kêu gào?"

Phi Thiên Thử không dám tùy tiện hành động mà trước tiên đã phái người ra ngoài tìm hiểu.

"Trại chủ, là người của Lôi phủ, tựa hồ. . . Tựa hồ là Lôi phủ Tam thiếu!"

"Lôi phủ Tam thiếu? Nhưng sao hắn lại tự xưng là Lôi Võ?"

Ánh mắt Phi Thiên Thử dần trở nên lạnh lẽo. Hắn lập tức đứng dậy, hai chân nhanh chóng bước ra ngoài quan sát tình hình.

Quả nhiên! Đập vào tầm mắt hắn lúc này là một thiếu niên mặc áo đen, sau lưng mang theo hai thanh đại đao, dáng người thon gầy, thậm chí thoạt nhìn còn khiến cho người ta cảm thấy đơn bạc bởi sắc mặt tái nhợt. Mặc dù toàn thân người thiếu niên này không hề lộ ra vẻ yếu đuối, nhưng cũng không có cảm giác đặc biệt gì.

"Lôi Đạo!"

Phi Thiên Thử hừ lạnh một tiếng, lộ ra vẻ bất mãn nhưng trong lòng hắn thì đang xoẹt qua rất nhiều suy nghĩ.

Hắn đã bí mật quan sát Lôi phủ mấy tháng trời, làm sao còn không rõ tình huống của Lôi gia? Lôi gia chi chủ Lôi Hoành có ba đứa con trai cùng một người con gái. Trong đó lão đại Lôi Uy chỉ là một người chuyên làm ăn buôn bán, căn bản không hề có chút uy hiếp nào.

Lão Tam Lôi Đạo thì bị bệnh ho lao, đích thật là một tên ma bệnh không còn sống được mấy ngày!

Chỉ có lão nhị Lôi Võ là người mang truyền kỳ, từ nhỏ đã triển lộ ra thiên phú luyện võ nhưng cũng đã sớm đi nhập ngũ, làm sao lại có thể dễ dàng trở về?

Nếu thật là Lôi Võ đến đây kêu gào, thì Phi Thiên Thử hắn đúng là phải cận trọng!

Nhưng người trước mắt này là ai?

Bất quá cũng chỉ là Lôi gia lão Tam Lôi Đạo, một tên ma bệnh đang muốn giả trang nhân vật truyền kỳ mà thôi!

"Giả mạo Lôi Võ, là muốn khiến ta nghi thần nghi quỷ, thậm chí là kiêng kị, không dám tiếp nhận khiêu chiến của ngươi, từ đó đả kích sĩ khí của sơn trại? Đúng là ý nghĩ hão huyền, nếu ngươi muốn đi chịu chết vậy thì ta liền thành toàn cho ngươi! Không có cách nào tự tay giết chết Lôi Hoành, nhưng lại có thể tự tay giết chết nhi tử Lôi Hoành thì cũng có thể giúp ta giải tỏa mối hận trong lòng!"

"Người tới, ứng chiến!"

Phi Thiên Thử quả nhiên vô cùng nghi hoặc với một màn trước mắt này, đồng thời cũng tự động “não bổ” ra rất nhiều âm mưu quỷ kế.

Còn về phần trong đó có âm mưu thì tính sao?

Phi, hắn không cần quan tâm! Chỉ cần xác định đây chính là Lôi Đạo – một tên bệnh nhân ho lao là được rồi.

Một tên bệnh nhân ho lao thì có thể gây nên sóng gió gì?

Hắn chỉ lo lắng đây là cái bẫy muốn dụ hắn ra rồi vây công mà thôi. Nhưng như vậy thì làm sao có thể áp chế sĩ khí phe địch cùng gia tăng sĩ khí phe mình cơ chứ? Dù sao thì đám sơn tặc bên phe hắn cũng không phải là ăn chay!

"Sưu."

Phi Thiên Thử dẫn theo một đám lâu la chen chúc đi ra ngoài sơn trại. Trong tay hắn cầm theo một thanh đoản kiếm, trực tiếp dậm chân một bước tiến về phía trước.

Lúc này, Lôi Đạo cũng nhìn thấy Phi Thiên Thử.

Một tên nam nhân mặc áo gấm hoa bào, dáng người không quá khôi ngô mà còn có chút thon dài. Đôi mắt sắc bén như ưng, ánh mắt lạnh lẽo bén nhọn của hắn không khỏi khiến cho người ta cảm thấy phát lạnh.

Người nam nhân trước mắt này, chính là Phi Thiên Thử!

"Ngươi chính là Lôi Võ?"

Phi Thiên Thử cũng đang âm thầm quan sát Lôi Đạo cùng với tình huống chung quanh. Nhưng bất luận hắn quan sát ra sao thì cũng không hề nhận thấy một chút uy hiếp nào. Trong đầu lại nghĩ đến thông tin bệnh tật của Lôi Đạo, hắn càng thêm yên tâm, trong lòng thì đang trào lên một cỗ chế giễu.

Một tên ma bệnh mà cũng dám cùng hắn chơi mưu kế? Thật sự là không biết sống chết!

"Không tệ, ta chính là Lôi Võ! Phi Thiên Thử, ngươi bắt cóc Lưu Tam công tử là nghĩ muốn bức bách phụ thân ta hiện thân sao? Hừ, huynh đệ các người lúc trước tội ác đầy trời, chết chưa hết tội mà còn muốn báo thù sao? Phụ thân hôm nay không thể đến đây cho nên trận chiến này hãy để ta thu thập ngươi triệt để, coi như là giúp người kết thúc trận ân oán này với ngươi!"

Lời nói của Lôi Đạo khiến Phi Thiên Thử cười lạnh không thôi.

Hắn cũng không muốn nói nhảm quá nhiều, trực tiếp ra hiệu nói: "Không cần nói nhảm nhiều lời, khiêu chiến của ngươi, Phi Thiên Thử ta tiếp nhận!"

"Hửm?"

Lông mày Lôi Đạo nhướng lên, tựa hồ cũng không nghĩ tới Phi Thiên Thử lại đáp ứng thẳng thắn như vậy. Nhưng hắn nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ tên Phi Thiên Thử này đã quá tự tin, nói thẳng ra là chuột đã vào tròng rồi!

Đã như vậy thì Lôi Đạo cũng không nhiều lời nữa, hắn trực tiếp tiến lên một bước. Hai người lâm vào thế giằng co, song phương đều cách thủ hạ của mình một khoảng trống nhất định.

Phi Thiên Thử trời sinh đã có tính đa nghi, nên lúc này cũng đã nhận ra một điểm không thích hợp. Không phải là diễn sao, Lôi Đạo ngươi thật muốn đánh à?

Nhưng rất nhanh hắn liền nghĩ thông suốt, có lẽ là Lôi Đạo đang gắng gượng chống đỡ đi.

Thế là khóe miệng hắn lộ ra một tia trào phúng, hai chân chậm rãi tới gần Lôi Đạo, dùng thanh âm lạnh lùng nói: "Ngươi cũng thật là can đảm, không biết ta nên gọi người là Lôi Đạo hay vẫn là Lôi Nhị công tử? Ha ha, một tên bệnh nhân ho lao mà cũng dám giả mạo Lôi Võ khiêu chiến ta. Thật là không biết sống chết! Lão già Lôi Hoành kia đúng thật là “cẩn thận”, vậy mà để con ruột của mình đến đây chịu chết!"

"Đã như vậy thì ta liền không khách khí nữa! Giết ngươi, sau đó lại dùng đầu của Lôi Hoành đến an ủi vong hồn của năm vị huynh đệ trên trời linh thiêng của ta! Ha ha, thật là tuyệt diệu!"

Quả nhiên, Phi Thiên Thử trong tức khắc nghe tin đã liền “nhìn thấu” mưu kế của Lôi Đạo, cho nên mới tự tin như vậy, toàn thân thoải mái tiếp nhận khiêu chiến của Lôi Đạo.

Nhưng Lôi Đạo cũng không có biểu lộ vẻ kinh hoảng gì, ngược lại nơi khóe miệng lại nở rộ một nụ cười gian tà. Hắn chậm rãi tiến lên, từng bước từng bước một, đồng thời hai tay nắm chặt chuôi đao phía sau!