Dịch giả: Thanh Tà
Lôi Đạo nghe Trương Thanh Long giải thích xong thì trong lòng không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
Xem ra hắn vẫn còn quá xem thưởng Lôi phủ, xem thường phụ thân Lôi Hoành.
Hào cường chính là hào cường, mà không phải thổ tài chủ, đây chính là sự khác biệt về bản chất!
Lôi Đạo đưa mắt nhìn Phi Thiên sơn trại, căn cứ vào tình báo thì sơn trại này hết thảy có chừng bốn năm trăm người. Nhưng trừ bỏ người già cùng trẻ em ra thì chỉ còn khoảng ba trăm người có thể chiến đấu.
Mà trong khoảng ba trăm người này lại có rất nhiều người bình thường vì quá đói nên mới gia nhập sơn trại. Tội phạm chân chính chỉ có khoảng sáu mươi người, được coi như là tinh nhuệ của sơn trại.
Phân tích rõ ràng về sau thì sẽ thấy ngay nhân lực Phi Thiên sơn trại cũng không quá mạnh mẽ.
Lần này Lôi phủ đã xuất động tầm khoảng hơn trăm người, mà mỗi người đều là nam nhân khỏe mạnh, võ công điệu nghệ. Cho nên Phi Thiên sơn trại chỉ còn lại một lợi thế về địa hình mà thôi.
"Trương thúc, nên làm như thế nào để có thể công phá sơn trại này với mức độ tổn thương thấp nhất?"
Lôi Đạo cau mày hỏi.
Mặc dù Lôi Đạo đã biết lai lịch cùng mục đích của đối phương, nhưng đối mặt với địa hình hiểm trở này thì hắn cũng cảm thấy khó giải quyết. Hắn cũng không muốn binh quân mình mang theo bị tổn thất nặng nề, nếu không thì cho dù thắng lợi cũng sẽ không có chút vẻ vang nào.
Trương Thanh Long nghĩ một hồi, sau đó lập tức chậm rãi mở miệng nói: "Nếu như Đạo Tam gia muốn lấy cái giá thấp nhất để giải quyết Phi Thiên sơn trại thì thực sự cũng không khó. Mục đích của chúng ta là đối phó Phi Thiên Thử, hơn nữa Phi Thiên Thử tại sơn trại cũng chỉ là lục bình không rễ mà thôi. Lúc trước hắn dùng kế giết chết Hắc Phong trại chủ, lại mạnh mẽ trấn áp vài tên sơn tặc phản động nên mới lập nên địa vị như hiện nay. Tuy nhiên địa vị này của hắn cũng không hề vững chắc, cho nên chỉ cần có thể giết Phi Thiên Thử thì việc đánh chiếm sơn trại sẽ dễ như trở bàn tay!"
"Mà lúc trước, Phi Thiên Thử còn hận gia chủ tận xương, nếu như gia chủ ở đây trực tiếp đơn độc khiêu chiến thì Phi Thiên Thử nhất định sẽ đáp ứng! Chỉ là lần này gia chủ không có tới cho nên có chút phiền phức."
Nghe phân tích của Trương Thanh Long, hai mắt Lôi Đạo bỗng tỏa sáng lên rồi lập tức nói ra: "Đây thực sự là một biện pháp tốt! Mặc dù phụ thân không đến nhưng lại có ta đến, ta chính là Lôi phủ Tam thiếu, là con ruột của phụ thân Lôi Hoành! Nếu Phi Thiên Thử hận phụ thân ta đến tận xương tủy thì hắn chắc chắn cũng sẽ muốn tự tay giết ta, nếu có cơ hội làm điều này thì ta tin chắc rằng hắn sẽ không do dự! Hơn nữa Phi Thiên Thử trời sinh cẩn thận, lại biết ẩn nhẫn cho nên hắn nhất định sẽ phái người âm thầm quan sát Lôi phủ chúng ta. Vậy khả năng rất cao là hắn đã biết thân phận thật của ta rồi, tuy nhiên ta có thể tương kế tựu kế, giả bộ như hắn vẫn không biết ta là ai, nên ta muốn dùng thân phận của nhị ca để hẹn hắn một trận chiến. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ đồng ý!"
Ánh mắt Trương Thanh Long khẽ nhúc nhích, hắn cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Lôi Đạo lấy danh nghĩa của Lôi gia lão nhị Lôi Võ đi ước chiến, nhưng trên thực tế Phi Thiên Thử đã sớm biết “tất cả”, hắn biết rõ Lôi Đạo chỉ đang muốn dùng thân phận “Lôi Võ” để hù dọa hắn mà thôi!
Dù sao thì Lôi Võ chính là thiên tài luyện võ nổi danh của Lôi phủ, ngay cả Lôi Hoành cũng không phải là đối thủ thì Phi Thiên Thử sao dám đáp ứng? Nhưng Phi Thiên Thử lại biết Lôi Võ đã sớm rời đi Lôi phủ và người dẫn đội lúc này chính là Lôi Đạo!
Mà Lôi Đạo thì thế nào? Vẻn vẹn chỉ là một tên ho lao bệnh nhân mà thôi, có thể lật lên sóng gió gì?
Đến lúc đó, Phi Thiên Thử nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền. Hắn sẽ lập tức đáp ứng yêu cầu này, nhưng lại hoàn toàn không biết đây chỉ là cái bẫy, Lôi Đạo đã sớm thoát thai hoán cốt, đã sớm đâu còn như xưa?
Đây quả thực là kế hoạch hoàn mỹ nhất, một chiêu liền nắm được nhược điểm tâm lý của đối phương.
"Chỉ là vẫn còn một vấn đề. Phi Thiên Thử ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, lần này lại đột nhiên đi vào Phù Vân Sơn để chuẩn bị động thủ với Lôi phủ, cho nên chỉ sợ là hắn đã có thực lực đối phó gia chủ. Đạo Tam gia, nếu như ngươi tùy tiện xuất chiến thì chỉ sợ thắng bại khó mà nói được!"
Đây là lo lắng duy nhất của Trương Thanh Long.
Mọi chuyện nếu như đang thuận lợi như nước chảy mây trôi, mà đến lúc quyết chiến Lôi Đạo lại bị Phi Thiên Thử giết chết thì quả thực là quá buồn cười.
Kế hoạch hoàn mỹ đến đâu cũng cần có thực lực mạnh mẽ của Lôi Đạo để chống lại. Chỉ là Lôi Đạo thực sự có thể sao?
Hơn nữa vẫn còn có một biện pháp, đó chính là cường công. Nhưng cường công sơn trại thì nhất định sẽ có tổn thất nặng nề, Lôi Đạo căn bản không thể tiếp nhận đề nghị như vậy.
"Hắc hắc, Trương thúc yên tâm, ta sẽ không lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa. Hơn nữa ta cũng chỉ là một tên bệnh nhân ho lao không biết còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa. Cho nên, lần này có lẽ là sự kiện lớn nhất trong đời ta, ta muốn nâng nó lên thành sinh tử chi chiến!"
Ánh mắt Lôi Đạo cũng dần dần trang nghiêm lên.
Thế là hắn hạ quyết tâm trong lòng, bỗng bật người đứng thẳng dậy, hiển lộ ra phong thái uy phong, từng bước tiến dần đến gần sơn trại.
Giọng hắn bắt đầu vang to lên: "Phi Thiên Thử ở đâu? Ta chính là Lôi gia Nhị thiếu Lôi Võ, ngươi có dám ra đánh với ta một trận?"
Thanh âm trùng trùng điệp điệp trong khoảnh khắc đã quanh quẩn trong khắp núi rừng!