Chương 13: Hận gặp nhau muộn

Dịch giả: Thanh Tà

Vì ra vẻ thần bí, Khánh Nguyên đạo trưởng vẫn cố căn dặn Lôi Đạo một câu: "Tam thiếu gia, chỉ cần bệnh tình của ngươi có chỗ biến chuyển tốt đẹp là được rồi. Tuy nhiên, môn Dưỡng Sinh Công này có lai lịch bất phàm, người bình thường mà tập luyện có thể phải trả giá rất lớn, thậm chí là bị Thiên khiển. Bởi vậy, lão đạo mong rằng Tam thiếu gia sẽ không truyền thụ nó ra ngoài."

Lôi Đạo tự nhiên gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại xem thường.

Giả vờ!

Cho tới bây giờ mà lão già lừa đảo này vẫn còn muốn giả vờ!

Cái gì mà Thiên khiển, cái gì mà lai lịch bất phàm, đoán chừng tình huống của Dưỡng Sinh Công này ngay cả lão cũng không biết rõ ràng. Huống chi, đây chỉ là một môn võ công không có bất kỳ tính công kích cùng chỗ đặc thù nào. Muốn nhập môn cũng phải hai mươi mấy ngày. Mà tiểu thành hoặc đại thành nha, phải ít nhất là mấy chục năm khổ công!

Ai có thể kiên trì nổi?

Cũng chỉ có Lôi Đạo có được dị năng, dùng tuổi thọ làm đại giá mới có thể nhanh chóng tăng Dưỡng Sinh Công lên đến đại thành, như vậy mới có thể sâu sắc cảm nhận được chỗ kỳ diệu của Dưỡng Sinh Công.

Lôi Đạo vung tay lên, Khánh Nguyên lão đạo rời đi.

Vừa rồi có Khánh Nguyên lão đạo ở chỗ này, Lôi Đạo ngược lại cũng không dám tinh tế trải nghiệm chút “khí” bên trong thể nội. Dù sao trên thân lão nhân này cũng có rất nhiều bí mật, mà lại gần bảy mươi tuổi, là một lão già sống lâu thành tinh. Đến lúc đó, nếu mà bị lão nhìn ra một chút gì đó thì thật là phiền phức.

Có ai có thể trong một nháy mắt, từ vừa mới chạm đến “khí cảm” lập từ liền biến thành đại thành, tiết kiệm được mấy chục năm khổ công hay không?

Lôi Đạo vẫn tương đối chú ý cẩn thận.

"Chút khí này giống như là một bộ phận bên trong thân thể ta vậy, nhưng ta chỉ có thể cảm giác được bọn chúng mà thôi. Có lẽ tác dụng chân chính của Dưỡng Sinh Công không phải là điều động bọn chúng, mà tựa hồ là vẻn vẹn chỉ dùng để thức tỉnh bọn chúng."

Đúng! Hai từ “thức tỉnh” này khiến cho Lôi Đạo nhất thời cảm thấy hiểu rõ.

“Khí” này nguyên bản là một bộ phận của thân thể, nhưng chúng tựa hồ một mực ngủ say. Mà tác dụng của Dưỡng Sinh Công, chính là “tỉnh lại” những “khí” này.

"Trong sách thuốc có nói rằng con người trước khi sinh ra sẽ cất giữ một ngụm Tiên Thiên chi khí ở trong thể nội. Mà sau khi ra đời, liền không còn Tiên Thiên chi khí nữa, tất cả chỉ là Hậu Thiên trọc khí."

"Tiên Thiên chi khí dùng một chút là ít đi một chút, thường thường là tuổi thọ dài ngắn đều sẽ liên quan đến trẻ con khi sinh thời ở bên trong bụng mẹ phải chăng Tiên Thiên chi khí tràn đầy. Đây cũng là lý do tại sao nữ tử lúc mang thai đều cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng. Dưỡng Sinh Công tỉnh lại chút khí này, hoặc là nói chính là tỉnh lại Tiên Thiên chi khí."

Những điều này mặc dù chỉ là suy đoán của Lôi Đạo, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Kết hợp với một chút tin tức cổ quái về dị thế cổ đại trong đầu, thậm chí Lôi Đạo còn ra sức não bổ, tưởng tượng đến đủ loại khả năng.

Bất quá sau khi Lôi Đạo trải qua một ngày thời gian thích ứng, lại càng hiểu rõ Dưỡng Sinh Công nên cũng không ôm bất cứ hi vọng gì!

Hắn căn bản không có cách nào điều động khí, mà khi thụ thương cũng sẽ đổ máu, bị người đánh cũng sẽ cảm thấy đau. Thực sự không có cải biến gì, khác biệt duy nhất, có lẽ chính là khiến cho tinh thần Lôi Đạo tốt hơn rất nhiều.

Ngoài ra, đã không còn cách nào đào móc ra được diệu dụng khác của Dưỡng Sinh Công nữa rồi!

Ho lao cũng chưa được chữa trị triệt để, vẻn vẹn chỉ là bị “khí” do Dưỡng Sinh Công tỉnh lại chế trụ mà thôi.

Bởi vì không có trừ tận gốc nguồn phát bệnh, Lôi Đạo vẫn không dám buông lỏng.

Mỗi ngày hắn đều quấn lấy Khánh Nguyên lão đạo, trong đầu nghĩ trăm phương ngàn kế, muốn moi ra một ít tin tức thực dụng từ trong miệng lão.

Khoan hãy nói bí mật trong người Khánh Nguyên lão đạo, thời gian trước đây lão đã từng vào Nam ra Bắc, đừng nói đến huyện thành mà ngay cả phủ thành, châu thành lão đều đã đi qua.

Toàn bộ Cự Liễu quốc, Khánh Nguyên lão đạo đã đi đến mấy vòng!

Hai người hàn huyên cũng coi như là kỳ phùng địch thủ. Một bên là lão cáo già, kiêm tu “giang hồ thuật sĩ”, một bên là một linh hồn đã từng sống trong thời đại tin tức bùng nổ dị thường. Khoảng thời gian này lăn lộn cùng nhau, cả hai ẩn ẩn có một loại cảm giác “hận đã gặp nhau muộn”.

Lôi Đạo mặc dù sở hữu dị năng trên người nhưng nếu bàn về kinh nghiệm giang hồ cùng kiến thức thực tế thì mười tên Lôi Đạo như hắn cũng không đuổi kịp Khánh Nguyên lão đạo.

Thế là những ý nghĩ của mình, dù là vô tình hay cố ý Lôi Đạo đều muốn nói ra cả, coi như là tham khảo ý kiến của Khánh Nguyên lão đạo.