Dịch giả: Thanh Tà
Khánh Nguyên lão đạo lúc này đang uống rượu, sắc mặt lão đỏ bừng, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía chàng thanh niên trẻ trước mặt, cuối cùng lão lắc đầu nói: "Đạo Tam gia, gần đây ngươi mỗi ngày đều chạy tới nơi này của lão đạo, lão đạo cũng hiểu rõ ngươi muốn cái gì. Cho nên, hôm nay lão cũng không nói lời khách sáo nữa, lão sẽ hảo hảo phân tích tình hình cho ngươi."
"Ngươi trước mắt bệnh nặng quấn thân, thể chất suy yếu, cho dù Dưỡng Sinh Công có thần kỳ đi chăng nữa thì cũng không có cách nào trừ tận gốc ho lao. Lão đạo tin tưởng ngươi cũng có thể cảm nhận được. Nếu ngươi tiếp tục luyện tập Dưỡng Sinh Công cho đến mức không thể tiến triển nữa thì cũng không được, điều này cần thời gian quá dài. Lão đạo cũng là tập luyện ba mươi năm, thì mới có thể chậm rãi cảm nhận được tác dụng thần kỳ của Dưỡng Sinh Công."
Lôi Đạo nhẹ gật đầu, xem ra Khánh Nguyên lão đạo vẫn còn không biết hắn đã luyện Dưỡng Sinh Công tới đại thành, đã sớm không thể tiến triển được nữa.
Cũng không biết lão già lừa đảo này có phải là do uống rượu nhiều quá mà nói nhảm hay không? Hoặc cũng có thể nói, lão đang mượn nhờ men rượu để có thể cùng hắn thẳng thắn trò chuyện?
Nhưng bất kể là như thế nào đi nữa, thì Lôi Đạo cũng muốn nghe phân tích của Khánh Nguyên lão đạo, dù sao một người trí ngắn, khó có thể giải quyết việc gì!
Khánh Nguyên lão đạo tiếp tục nói ra: "Cho nên, ngươi chỉ có hai con đường. Một là tìm đến công pháp tương tự Dưỡng Sinh Công, nhưng điều này rất khó khăn, ngay cả lão đạo cũng không có chút manh mối nào, dù sao Dưỡng Sinh Công cũng là đồ vật lão đạo ngẫu nhiên nhặt được. Hai là thu thập các loại võ công rèn luyện tạng phủ, mặc dù rất thưa thớt nhưng lão đạo biết nhất định là có tồn tại!"
"Ừm? Đạo trưởng vì sao khẳng định như vậy?" Lôi Đạo đột nhiên ngẩng đầu, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm lão đạo sĩ.
Khánh Nguyên lão đạo lúc này nơi nào còn có men say, lão cũng nghiêm chỉnh ngồi dậy, trầm giọng nói: "Lão đạo đương nhiên là biết, hơn nữa còn gặp được một cao thủ như vậy! Lúc lão đạo còn trẻ tuổi, đó chính là một thời vào Nam ra Bắc, một người một kiếm gần như vô địch thủ. Chỉ là về sau gặp phải một đám cường nhân, chừng mấy trăm người! Lão đạo muốn liều chết giết ra khỏi trùng vây thì lại gặp một vị cao thủ!"
"Vị cao thủ kia có một thân thanh âm võ công vô cùng kinh khủng. Một tiếng rống lên liền chấn động bốn phía. Lão đạo cũng ngăn cản không nổi, lão cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, đánh đến ba ngày ba đêm, đánh đến thiên băng địa liệt, dùng hết thủ đoạn mới có thể may mắn chạy thoát!"
Nói lên lời này, gương mặt Khánh Nguyên lão đạo phất lên một vẻ tự hào.
Nhưng Lôi Đạo căn bản không thèm chú ý biểu lộ của lão. Hắn biết rõ Khánh Nguyên lão đạo này yêu thích nhất chính là nói khoác. Nói bậy cái gì vậy? Đừng nói là mấy trăm cường nhân, chỉ cần mười mấy tên hảo thủ thôi là đủ tiễn lão vào chỗ chết rồi!
Mà bây giờ nhìn lão khí huyết suy bại, thể chất cũng không quá mạnh, có chỗ nào giống như là một cao thủ?
Bất quá lời nói này của Khánh Nguyên lão đạo lại dấy lên một tia hi vọng trong lòng Lôi Đạo .
"Thật có thanh âm võ công?"
"Thiên chân vạn xác! Nếu không thì lão đạo như thế nào lại chật vật chạy trốn?"
Khánh Nguyên lão đạo mặc dù ưa thích nói bậy nói bạ nhưng loại sự tình này, lão sẽ không nói láo. Hơn nữa việc lừa gạt Lôi Đạo cũng không có ý nghĩa gì với lão cả.
Nếu như thật sự là thanh âm võ công, thì chắc chắn phải liên quan đến rèn luyện tạng phủ, nếu không thì không thể luyện thành!
Điều này chẳng phải là nói, trên thế giới này thật có võ công rèn luyện lục phủ ngũ tạng hay sao?
Công pháp tương tự với Dưỡng Sinh Công quá mức hư vô mù mịt, vậy nên có lẽ sự tình thu thập võ công rèn luyện tạng phủ, rõ ràng là càng thêm thực tế!
Trong lòng Lôi Đạo cũng hạ quyết tâm!
Mấy ngày nay lăn lộn cùng Khánh Nguyên lão đạo cũng không phải là toi công uổng phí. Đồ vật Lôi Đạo có thể nghĩ rõ ràng thì đương nhiên lão thần côn này cũng có thể nghĩ đến.
Chỉ là, Khánh Nguyên lão đạo căn bản cũng không ôm hi vọng gì.
Dưỡng Sinh Công thì cũng tốt, võ công rèn luyện nội phủ thì cũng được. Nhưng người bình thường muốn luyện tập đều cần phải bỏ ra mười mấy năm khổ công mới có thể có chút xíu thành tựu, huống chi là tên ma bệnh như Lôi Đạo này.
Coi như thật sự tìm được tuyệt thế võ công, Lôi Đạo cũng không có nhiều thời gian tiêu hao để đi luyện võ.
Nhưng Lôi Đạo không thèm để ý. Hắn sở hữu dị năng trong tay thì chỉ cần có võ công thích hợp, hắn sẽ lập tức thử nghiệm, quan sát xem có thể trừ bệnh tận gốc hay không.
Tự thân cường đại, đây mới thực sự là cường đại!