Chương 12: Thật là tuyệt thế kỳ công?

Dịch giả: Thanh Tà

Tính danh: Lôi Đạo (mười tám tuổi).

Tuổi thọ: Chín năm sáu tháng.

Thiết Sa Chưởng: Chưa nhập môn.

Đồng Tử Công: Tầng thứ nhất tiểu thành (có thể tăng lên).

Ưng Trảo Công: Chưa nhập môn.

Triệu Thị Trường Quyền: Chưa nhập môn.

Lưu Thị Trạc Cước: Chưa nhập môn.

Dưỡng Sinh Công: Tầng thứ hai đại thành (không thể tăng lên).

Dựa vào số liệu được biểu hiện trong dị năng thì Dưỡng Sinh Công đã đạt tới đại thành, hơn nữa cũng không thể tăng lên.

Điều này nói rõ cực hạn của Dưỡng Sinh Công chính là đại thành, coi như luyện thêm một trăm năm nữa cũng không có chút tác dụng gì.

Mà bên trên cột “Tuổi thọ” thì vẻn vẹn chỉ là từ hơn ba năm gia tăng đến hơn chín năm. Không, hẳn là nên khấu trừ một năm tuổi thọ dùng để tăng lên Dưỡng Sinh Công, nghĩa là đã đề thăng từ hơn hai năm đến hơn chín năm!

Mặc dù lập tức tăng lên mấy năm tuổi thọ nhưng Lôi Đạo vẫn không có cao hứng. Nguyên nhân rất đơn giản: cho dù hắn tăng Dưỡng Sinh Công lên tới giai đoạn đại thành thì cũng chỉ có thể hơi áp chế bệnh tình!

Về phần trừ tận gốc thì chí ít trước mắt vẫn còn chưa có làm được, bằng không mà nói, tuổi thọ của Lôi Đạo không chỉ có mấy năm lẻ này mà là mấy chục năm tuổi. Dù sao hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi!

"Tam thiếu gia, vừa rồi lão đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của người trở nên hồng nhuận, hẳn là?"

Bên trong ánh mắt Khánh Nguyên lão đạo lộ ra vẻ mong đợi, lão hi vọng Lôi Đạo thật sự có thể nhập môn. Nếu không thì cũng đến thời điểm lão phải nghĩ ra biện pháp rời đi Lôi phủ.

Khánh Nguyên lão đạo là một tên lão già sống thành tinh. Lão có một dự cảm bất tường, có lẽ vị Tam thiếu gia Lôi phủ trước mắt này không phải là người dễ đối phó gì, thậm chí còn phiền phức hơn so với Lôi Hoành.

Lôi Đạo nhìn Khánh Nguyên lão đạo đang hết mức thận trọng trước mắt này, trên mặt hắn lộ ra vẻ tiếu dung.

Bất kể là nói thế nào, việc bệnh tình của hắn tạm thời bị áp chế lại cũng có một chút sức lực của Khánh Nguyên lão đạo. Mà lấy tính tình cùng kinh nghiệm lăn lộn mấy chục năm trong giang hồ của lão đạo này, thế nào lại không có một chút hậu thủ sau lưng?

Trên thân lão gia hỏa này nói không chừng còn có chút bí mật!

Thế là Lôi Đạo mạnh mẽ đứng dậy, cười lớn nói ra: "Đạo trưởng đúng là kỳ nhân! Dưỡng Sinh Công hoàn toàn chính xác rất hữu dụng. Ta cảm giác được thân thể tốt hơn rất nhiều so với trước đây, đạo trưởng yên tâm, ta sẽ tự mình đi giải thích với phụ thân. Về sau đạo trưởng chỉ cần có chỗ cần, Lôi gia ta nhất định đáp ứng!"

Nhìn thấy Lôi Đạo bỗng nhiên trở nên “nhiệt tình” như thế, thậm chí lời nói cũng có chút kích động, Khánh Nguyên lão đạo cũng chỉ có thể thở phù.

Trước kia Lôi Đạo nhìn thế nào cũng thấy ốm yếu mệt mỏi, trên thân tràn đầy tử khí, trong ánh mắt ngẫu nhiên còn lóe lên một tia điên cuồng!

Lão đang chuẩn bị tìm một cơ hội thích hợp, trực tiếp chạy trốn ra khỏi Lôi phủ. Dù sao đã nhiều năm như vậy, dược liệu lão cần cũng đã được thu thập không sai biệt lắm, a, ngoại trừ ngàn năm Tuyết liên!

Nhưng lấy thế lực của Lôi gia, muốn cầm xuống ngàn năm Tuyết liên thì căn bản chính là hy vọng xa vời.

Mà bây giờ thì sao? Khánh Nguyên lão đạo còn có chút không rõ, lão nhìn dáng vẻ hăng hái, thần thái sáng láng của Lôi Đạo, như này có chỗ nào giống một người mắc bệnh nan y sắp chết?

"Chẳng lẽ Dưỡng Sinh Công thật đúng là một bộ tuyệt thế kỳ công?"

Ngay cả chính Khánh Nguyên lão đạo cũng nhịn không được mà hoài nghi, trong đầu của lão cũng không tự chủ nổi lên một chút suy nghĩ cổ quái.

"Ha ha, không tệ, không tệ. Dưỡng Sinh Công của đạo trưởng thật đúng là tuyệt thế kỳ công, môn võ công này tựa hồ rất hữu hiệu với bệnh tình của ta."

Nhìn thấy bộ dáng toàn thân phấn chấn của Lôi Đạo, thật sự là cùng với lúc trước là có sự khác nhau rất lớn.

Nhưng Dưỡng Sinh Công luyện ra được thứ gọi là “khí cảm” này, Khánh Nguyên lão đạo cũng đã luyện ba mươi năm, lão cũng rõ ràng đó là một loại đồ vật không cách nào chạm đến, cũng không cách nào nhìn thấy, thậm chí còn không thể điều động.

Đôi khi Khánh Nguyên lão đạo còn cảm thấy “khí cảm” có phải hay không là ảo giác do lão tưởng tượng!

Mà bây giờ, Lôi Đạo thế mà cũng luyện được khí cảm, còn có thể áp chế nhất định với bệnh tình ho lao. Điều này khiến cho Khánh Nguyên lão đạo rất nghi ngờ.

Bất quá, bất kể như thế nào thì một cửa ải này cuối cùng cũng qua rồi.

Hơn nữa, chỉ cần lão tiếp tục giao hảo với Lôi Đạo, đợi cho đến khi cuối năm – lúc Đại thiếu gia Lôi gia trở về. Đến lúc đó có Lôi Đạo giúp đỡ thì nói không chừng thật sự có thể tìm ra tin tức về ngàn năm Tuyết liên!

Nghĩ tới đây, suy nghĩ muốn chuẩn bị chuồn đi của Khánh Nguyên lão đạo bỗng biến mất. Trong lòng lão cũng không vội, lúc này lão tiếp tục bình chân như vại, lại làm ra bộ dáng tiên phong đạo cốt.