Chương 11: Cực hạn

Dịch giả: Thanh Tà

"Tiêu hao ba tháng tuổi thọ, có thể tăng lên Dưỡng Sinh Công!"

Trong lòng Lôi Đạo cảm thấy giật mình. Dưỡng Sinh Công mới từ nhập môn tăng lên tầng thứ nhất, thế mà cần ba tháng tuổi thọ. Cho dù là Đồng Tử Công lúc trước cũng không có tiêu hao nhiều tuổi thọ như vậy, phải biết đây chính là võ công chính thức a!

Chỉ là, hiện tại Lôi Đạo còn có lựa chọn sao?

"Tăng lên!"

Lôi Đạo cắn răng một cái, lập tức hạ quyết tâm.

"Ông!"

Dãy số liệu trước mắt Lôi Đạo bắt đầu trở nên mơ hồ. Trong đầu tựa hồ như có thêm một đoạn ký ức lạ lẫm nhưng hết lần này tới lần khác lại rất quen thuộc.

Những ký ức này đều phi thường buồn tẻ không thú vị, chính là một mình Lôi Đạo, không ngừng kiên trì luyện tập Dưỡng Sinh Công. Trong lúc vô tình không ngừng nắm giữ thấu triệt mỗi một chi tiết nhỏ của môn võ công này.

Đây cũng là tác dụng của dị năng. Nếu lợi dụng dị năng tăng lên võ công thì không những chỉ thu hoạch được kết quả mà còn thu hoạch được quá trình!

Tỉ như hiện tại, Lôi Đạo thật giống như đã không ngừng luyện tập Dưỡng Sinh Công trong suốt khoảng thời gian ba tháng vậy, hắn luyện cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày mười hai canh giờ, một khắc đều không bỏ lỡ!

Môn Dưỡng Sinh Công này bây giờ đối với Lôi Đạo mà nói, đã không có bất luận bí mật nào nữa rồi!

Dựa theo tốc độ luyện tập bình thường của Khánh Nguyên lão đạo thì hiệu suất luyện tập một ngày của Lôi Đạo có thể so với Khánh Nguyên lão đạo luyện tập hai mươi thậm chí là ba mươi ngày.

Nói cách khác, khi Lôi Đạo dùng dị năng để luyện tập Dưỡng Sinh Công thì tốc độ chí ít gấp hai mươi lần, thậm chí ba mươi lần tốc độ luyện tập của Khánh Nguyên lão đạo.

Hao phí ba tháng tuổi thọ, nếu tính theo trình độ thấp nhất thì cũng tương đương với năm năm công phu khổ luyện!

Lúc trước Khánh Nguyên lão đạo luyện tập Dưỡng Sinh Công tốn bao lâu thì Lôi Đạo cũng không rõ lắm. Nhưng đích thật là hao tốn nhiều năm rèn luyện mới có một chút xíu thành quả.

Giờ phút này, toàn thân Lôi Đạo như có một dòng nước ấm chảy qua. Không giống với Đồng Tử Công, dòng nước này tuyệt nhiên không hề thống khổ mà ngược lại còn vô cùng dễ chịu!

Thật giống như uống rượu, cả người ấm áp nhưng lại có một chút lâng lâng!

Cái gọi là “khí” thì không thể nhìn thấy bằng mắt thường được, chỉ có thể tự mình cảm nhận trong lòng.

Lôi Đạo chỉ cảm thấy toàn thân đều tràn ngập những dòng “khí” ấm áp, thật sự là rất thư thái!

Nhất là lúc chút “khí” này tới gần phổi, lúc chúng tràn ngập lục phủ ngũ tạng, Lôi Đạo có thể cảm nhận rõ ràng rằng bệnh tình của mình đều tốt hơn trước nhiều.

Đương nhiên, điều này cũng có thể chỉ là ảo giác, cần phải xác minh rõ ràng.

Tính danh: Lôi Đạo (mười tám tuổi).

Tuổi thọ: Ba năm sáu tháng.

Thiết Sa Chưởng: Chưa nhập môn.

Đồng Tử Công: Tầng thứ nhất tiểu thành (có thể tăng lên).

Ưng Trảo Công: Chưa nhập môn.

Triệu Thị Trường Quyền: Chưa nhập môn.

Lưu Thị Trạc Cước: Chưa nhập môn.

Dưỡng Sinh Công: Tầng thứ nhất tiểu thành (có thể tăng lên).

Khi thấy bên trên cột “Tuổi thọ” thế mà biểu hiện là ba năm sáu tháng, Lôi Đạo mừng rỡ như điên.

Hắn đã thành công! Hắn không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn luyện Dưỡng Sinh Công đến nhập môn, thậm chí không tiếc hao phí ba tháng tuổi thọ để đề thăng Dưỡng Sinh Công và cuối cùng cũng có thành quả.

Đây chính là một lần đánh cược!

Cũng may Lôi Đạo cược thắng, tuổi thọ rõ ràng đã tăng lên rất nhiều. Chỉ là vì sao vẫn không có bình phục? Chẳng lẽ bệnh tình vẫn chưa có tốt?

Lôi Đạo cẩn thận kiểm tra thân thể mình. Đối với thân thể này, Lôi Đạo đã không thể quen thuộc hơn nữa.

Giai đoạn tiểu thành Dưỡng Sinh Công, chính là như Khánh Nguyên lão đạo nói. Nhìn tựa như không có ích lợi gì, không thể chữa thương, không thể phòng ngự, cũng không thể tiến công. Mà cái gọi là “khí” này là bị động xuất hiện, Lôi Đạo cũng vô pháp khống chế, ngay cả muốn dẫn dắt chúng đi vào phổi đều làm không được.

Có lẽ như bản thân chút “khí” này đã trở thành một bộ phận trong thân thể Lôi Đạo.

Sự xuất hiện của “khí” vẻn vẹn cũng chỉ có thể chế trụ được bệnh ho lao mà thôi. Lôi Đạo có thể cảm giác được rằng trên thực tế thân thể của hắn vẫn còn rất yếu ớt, hơn nữa theo thời gian dần trôi qua, ho lao càng ngày càng khuếch tán, đến lúc đó sợ rằng sự tình sẽ trở nên hỏng bét.

"Tiểu thành không được, vậy liền đại thành!"

Lúc này Lôi Đạo cũng rất hăng hái. Dưỡng Sinh Công đã có thể áp chế được bệnh ho lao, vậy thì hắn cũng không cần phải suy nghĩ biện pháp khác, trước hết cứ cố gắng đề thăng Dưỡng Sinh Công là được rồi!

Nhìn xem có thể hay không hoàn toàn trừ diệt tận gốc ho lao!

"Tiêu hao một năm tuổi thọ, có thể tăng lên Dưỡng Sinh Công!"

"Tăng lên!"

Lôi Đạo cơ hồ không chần chờ chút nào, trong lòng sớm đã hạ quyết tâm.

Một năm thời gian trực tiếp tiêu hao, điều này cũng tương đương với việc Khánh Nguyên lão đạo luyện Dưỡng Sinh Công hai ba mươi năm!

Ba mươi năm công lực Dưỡng Sinh Công, để xem có chỗ nào thần kỳ!

Điều này ngay cả Khánh Nguyên lão đạo cũng không quá rõ ràng. Lão chỉ là biến Dưỡng Sinh Công trở thành một bộ phận trong thói quen sinh hoạt hằng ngày, luyện đến quen thuộc, mỗi ngày đều sẽ luyện một lần.

Nhưng đến tột cùng có thể làm được cái gì thì chính lão cũng không rõ lắm.

Lôi Đạo không giống như vậy, dị năng của hắn rất đặc thù. Nhìn như rút ngắn thời gian nhưng trên thực tế, mỗi một quá trình luyện tập võ công đều sẽ trở thành ký ức, một mực khắc ghi trong đầu.

Hơn nữa, điều này cũng sẽ chân thực biểu hiện ra trên thân thể. Bởi vậy theo một ý nghĩa nào đó, đối với Dưỡng Sinh Công, hiện tại Lôi Đạo càng thêm hiểu rõ so với Khánh Nguyên lão đạo.

"Ừm? Đã đến cực hạn?"

Bỗng nhiên, Lôi Đạo mở mắt. Cảm giác tăng lên Dưỡng Sinh Công thật sự là rất thư thái, cảm giác toàn thân ấm áp, hắn rất muốn tiếp tục chìm đắm bên trong cảm giác tuyệt vời này.

Chỉ là loại cảm giác tuyệt vời này đang diễn ra, ngay lập tức giống như bị đánh gãy.

Nguyên lai môn võ công Dưỡng Sinh Công này, cuối cùng cũng đã tăng đến cực hạn.