Dịch giả: Thanh Tà
Giờ phút này, nhân vật chính trong câu chuyện được Trương Thanh Long nhắc tới – Lôi Đạo đang cảm thấy vô cùng phiền muộn, ngay cả sắc mặt đều âm trầm như nước.
Cũng đã hơn một tháng thời gian, Lôi Đạo vẫn luôn kiên trì mỗi ngày luyện tập Dưỡng Sinh Công, nhưng hắn căn bản vẫn không phát giác được cái gọi là “khí cảm”.
Dưỡng Sinh Công là hi vọng duy nhất cho sự sống còn của Lôi Đạo, hắn đã đem hết thảy mọi thứ mình có để áp vào bên trên Dưỡng Sinh Công.
Nếu kết quả thu hoạch là cái gì cũng không có, hiện tại hắn đều sắp muốn chơi chết Khánh Nguyên lão đạo.
"Khánh Nguyên đạo trưởng, lão nói một chút đi, đã vừa vặn một tháng thời gian rồi. Ta làm sao còn không có luyện được khí cảm, có phải hay không xảy ra vấn đề?"
Ngữ khí Lôi Đạo rất bình tĩnh nhưng bộ dáng chỗ nào lại giống như người bình tĩnh? Ngược lại bây giờ hắn đằng đằng sát khí, khuôn mặt tái nhợt bởi vì phẫn nộ mà xuất hiện một tia ửng hồng.
Ròng rã một tháng thời gian!
Đối với những người khác mà nói thì vẻn vẹn cũng chỉ là một tháng mà thôi. Coi như không có bất kỳ hiệu quả gì, kỳ thật cũng không ảnh hưởng, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi!
Nhưng đối với Lôi Đạo mà nói, đây lại là điểm mấu chốt liên quan đến sinh tử của hắn!
Mỗi một ngày đều vô cùng trân quý, hắn đã không có “tiền vốn” để tiêu xài rồi mà còn muốn tiêu hao tuổi thọ?
Khánh Nguyên lão đạo bây giờ cả người run cầm cập, trên trán cũng đã bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Nguyên bản là một lão đạo tinh thần sáng quắc, đôi mắt sâu xa, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, bây giờ hết thảy đều biến mất.
Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Lôi Đạo, toàn thân Khánh Nguyên lão đạo run lẩy bẩy. Lão thật sự không hề nghi ngờ, nếu như Lôi Đạo luyện không ra khí cảm thì có lẽ sẽ đem lão giết đi!
Dù sao tại Lôi phủ, Tam thiếu gia muốn tùy tiện giết chết một ngoại nhân không có bối cảnh thân phận là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Khánh Nguyên lão đạo nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng nói: "Tam thiếu gia, Dưỡng Sinh Công tuyệt đối không có vấn đề. Ngươi sở dĩ một tháng qua luyện không được khí cảm, có lẽ là do bệnh tình cùng với thân thể yếu kém của ngươi. Mặc kệ là luyện võ hay là Dưỡng Sinh Công, bệnh nhân ho lao đều phải tốn thời gian lâu hơn một chút so với người khác. Lúc trước lão đạo cần dùng hai mươi ngày thời gian mới có thể cảm nhận được khí cảm, thiếu gia có khả năng phải tốn càng nhiều thời gian."
Khánh Nguyên lão đạo giải thích. Lão bây giờ cũng chỉ có thể kéo dài thời gian, có thể kéo được bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Lôi Đạo cũng không có biện pháp gì tốt. Hơn nữa, Khánh Nguyên lão đạo trước mắt này đích thật là người hiểu rõ Dưỡng Sinh Công nhất, Lôi Đạo cũng không có khả năng thật sự làm thịt lão!
Bởi vậy Lôi Đạo cũng chỉ có thể cố nén lửa giận, tiếp tục lại lần nữa luyện tập Dưỡng Sinh Công.
Trải qua ba mươi ngày luyện tập, mỗi một động tác của môn Dưỡng Sinh Công này Lôi Đạo dù có nhắm mắt đều có thể đánh rõ ràng, tuyệt không có chút sai lầm nào.
Một bộ Dưỡng Sinh Công, rất nhanh liền đánh xong.
Lôi Đạo thở hồng hộc, cho dù Dưỡng Sinh Công rất chậm, động tác cũng không có độ khó quá cao, nhưng cũng tốn nhiều thời gian luyện tập. Đối với một bệnh nhân ho lao mà nói, mỗi ngày đều kiên trì thời gian dài như vậy thì đúng là không dễ dàng.
Mà Lôi Đạo tin tưởng, nỗ lực chắc chắn sẽ có thu hoạch!
"Ừm? Đây là khí cảm?"
Lôi Đạo bỗng nhiên ngừng lại, ngay tại vừa rồi, hắn cảm giác được thể nội nóng lên một loại cảm giác kỳ quái, thật giống như uống rượu vậy, vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Nhưng cẩn thận kiểm tra lại thì không thu hoạch được điều gì.
Loại cảm giác này, có lẽ chính là thứ Khánh Nguyên lão đạo nói tới: Khí cảm!
"Tam thiếu gia, ngươi luyện được khí cảm?"
Khánh Nguyên lão đạo trừng mắt, cõi lòng tràn đầy mong chờ hỏi.
Trong khoảng thời gian này, có quỷ mới biết cuộc sống của lão có bao nhiêu là khổ sở!
Bình thường mặc dù người Lôi phủ hay mắng sau lưng lão là tên thần côn, nhưng ngoài mặt vẫn khách khách khí khí. Hơn nữa, lão vẫn có một tay y thuật không giả, cũng đủ để lão đặt chân tại Lôi phủ.
Nhưng một tháng thời gian này, Khánh Nguyên lão đạo phải đi theo bên người Lôi Đạo, không được rời đi nửa bước. Về phần Lôi Đạo thì mỗi ngày đều mang gương mặt đằng đằng sát khí, khiến cho lão kinh hãi không thôi.
Lão thật sợ là ngày nào đó Lôi Đạo bỗng nổi điên, trực tiếp đem lão làm thịt thì khổ rồi. Đây cũng không phải là không có khả năng, dù sao một người sắp chết thì ai cũng có thể sẽ cuồng nộ, hiển lộ ra nhân tính chưa từng có trước đây!
Bởi vậy, Khánh Nguyên lão đạo không hi vọng Lôi Đạo chết, thậm chí lão còn hi vọng Lôi Đạo sớm ngày luyện được khí cảm. Chí ít là luyện được khí cảm thì đã chứng minh lời hứa của lão đã đạt đến rồi!
Sau đó Lôi Đạo lại có chuyện gì, thì không có quan hệ gì với lão.
Lôi Đạo không để ý đến Khánh Nguyên lão đạo, hắn biết rõ Khánh Nguyên lão đạo là có ý gì.
Trong khoảng thời gian này, hắn để Khánh Nguyên lão đạo đi theo bên người mình, hoàn toàn là sắp bức điên Khánh Nguyên lão đạo rồi.
Nhưng Lôi Đạo rất rõ ràng, loại giang hồ thuật sĩ giống như Khánh Nguyên lão đạo này thì trơn nhẵn như là cá chạch. Nhất định phải nhìn cho thật kỹ, nếu không thì chỉ cần có chút mất tập trung liền sẽ chạy mất dạng.
Trước khi không có luyện được khí cảm, Lôi Đạo vẫn là không quá tin tưởng Khánh Nguyên lão đạo.
Về phần có phải đã luyện được khí cảm hay không, Lôi Đạo cũng không cần phải đánh lại Dưỡng Sinh Công một lần nữa để nghiệm chứng. Hắn lập tức tập trung lực chú ý để điều tra số liệu dị năng biểu hiện thân thể mình.
Tính danh: Lôi Đạo (mười tám tuổi).
Tuổi thọ: Một năm lẻ hai mười lăm ngày.
Thiết Sa Chưởng: Chưa nhập môn.
Đồng Tử Công: Tầng thứ nhất tiểu thành (có thể tăng lên).
Ưng Trảo Công: Chưa nhập môn.
Triệu Thị Trường Quyền: Chưa nhập môn.
Lưu Thị Trạc Cước: Chưa nhập môn.
Dưỡng Sinh Công: Nhập môn (có thể tăng lên).
Quả nhiên! Ánh mắt Lôi Đạo trước tiên liền chú ý tới Dưỡng Sinh Công, môn võ công này đã biểu hiện “Nhập môn (có thể tăng lên)”!
Trải qua ròng rã một tháng thời gian, tuổi thọ của Lôi Đạo còn lại không đến một năm một tháng. Nói cách khác, chỉ còn mười ba tháng nữa thôi, hắn liền sẽ phát bệnh mà chết.
Lôi Đạo không muốn chết, dù chỉ còn lại một chút xíu hi vọng!
Dưỡng Sinh Công, chính là hi vọng cuối cùng của Lôi Đạo!