Dịch giả: Thanh Tà
Khánh Nguyên lão đạo đã luyện Dưỡng Sinh Công đến mức thuộc lòng. Môn Dưỡng Sinh Công này có một ít khẩu quyết, nhưng nhiều hơn hết là các loại động tác kỳ kỳ quái quái, tựa như đang cố gắng bắt chước động tác các loài động vật vậy.
Những động tác này hợp cùng một chỗ, chính là Dưỡng Sinh Công.
Lôi Đạo chỉ cần đánh ba lần động tác là có thể triệt để nhớ kỹ nhưng hắn cũng không có bất kỳ cảm giác gì.
"Như này mà gọi là Dưỡng Sinh Công?"
Lôi Đạo nhịn không được hoài nghi.
Dưỡng Sinh Công tốt xấu thế nào thì cũng có một chữ “Công” trong tên. Nguyên bản Lôi Đạo còn tưởng rằng nó thần kỳ cỡ nào, nhưng không nghĩ tới cứ bình thường nhưng vậy. Mà động tác kỳ thực lại chậm vô cùng, còn thứ gọi là khẩu quyết, càng giống là giúp cho người ta tĩnh tâm hơn, căn bản là không có đất dụng võ.
Một bộ Dưỡng Sinh Công này đã không có lực công kích, lại không có bất luận chỗ đặc thù nào. Dưỡng Sinh Công theo Lôi Đạo mà nói, căn bản chính là gân gà. Khó trách Khánh Nguyên lão đạo này sảng khoái như vậy liền đáp ứng truyền thụ cho hắn.
Lôi Đạo có cảm giác mình bị lừa gạt, hắn cũng thêm tin tưởng rằng Khánh Nguyên lão đạo là một tên giang hồ thuật sĩ.
Sắc mặt Khánh Nguyên lão đạo có chút xấu hổ nhưng lão vẫn giải thích nói: "Môn Dưỡng Sinh Công này muốn bắt đầu luyện tập thì rất đơn giản. Bước đầu tiên chính là luyện được “khí cảm”. Lão đạo lúc trước luyện liên tiếp hai mươi mấy ngày trời mới khó khăn lắm luyện được khí cảm. Bởi vậy chỉ cần thiếu gia kiên trì luyện tập, có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
"Còn phải luyện tập hai mươi mấy ngày?" Lôi Đạo có chút im lặng.
Hắn nhìn qua bảng số liệu biểu hiện tình trạng thân thể mình.
Tính danh: Lôi Đạo (mười tám tuổi).
Tuổi thọ: Một năm một tháng hai mươi lăm ngày.
Thiết Sa Chưởng: Chưa nhập môn.
Đồng Tử Công: Tầng thứ nhất tiểu thành (có thể tăng lên).
Ưng Trảo Công: Chưa nhập môn.
Triệu Thị Trường Quyền: Chưa nhập môn.
Lưu Thị Trạc Cước: Chưa nhập môn.
Dưỡng Sinh Công: Chưa nhập môn.
Quả nhiên! Bên trong bảng số liệu của dị năng đã có nhiều hơn một môn Dưỡng Sinh Công. Chỉ là vẫn như cũ nằm vào trạng thái “Chưa nhập môn”, mà dựa theo thuyết pháp của lão đạo sĩ thì nhất định phải luyện được khí cảm mới có thể xem như nhập môn.
Thời gian thế này coi như cũng không quá dài, nhưng vấn đề là, hiện tại thứ Lôi Đạo thiếu nhất chính là thời gian!
"Hi vọng lão không có gạt ta, nếu không, Hừ." Lôi Đạo hung hăng trừng mắt nhìn Khánh Nguyên lão đạo.
Hắn hiện tại đã không có bất kỳ biện pháp nào, môn Dưỡng Sinh Công này không ngoại lệ chính là hi vọng duy nhất của hắn.
Nếu như Khánh Nguyên lão đạo dám lừa hắn, Lôi Đạo hắn có thừa biện pháp để dạy lão đạo sĩ này cách làm người. Dù sao hắn vẫn là Lôi gia Tam thái tử, cho nên muốn ở Lôi phủ này dạy dỗ một lão đạo sĩ không có bối cảnh thân phận thì cũng không có bất cứ vấn đề gì.
"Chỉ cần Tam thiếu gia dụng tâm luyện tập, nhất định có thể cảm nhận được khí cảm." Khánh Nguyên lão đạo biểu lộ ngượng ngùng nói.
Lão cũng chỉ có thể cam đoan Lôi Đạo luyện được khí cảm, còn những hiệu quả khác thì lão cũng không dám cam đoan. Dù sao lão cũng nhìn ra được, Lôi Đạo đây là đang xem Dưỡng Sinh Công như một “hi vọng” chữa bệnh, một khi có cái gì sơ suất thì hậu quả kia thật không thể tưởng tượng nổi.
Hiện tại Khánh Nguyên lão đạo đều có chút hối hận rồi, thật sự là không nên kích động cổ vũ Lôi Đạo luyện võ a.
Bây giờ tốt rồi, Lôi Đạo giờ đã “ỷ lại” vào lão. Lão cũng khóc không ra nước mắt, chỉ có thể cầu nguyện thượng tiên phù hộ Lôi Đạo không xảy ra chuyện gì!
Về phần Dưỡng Sinh Công này, lão đạo sĩ cũng không có ngốc. Dưỡng Sinh Công xác thực rất gân gà, ngay cả lão tu luyện mấy mươi năm cũng không thể xác định Dưỡng Sinh Công có tác dụng gì.
Nếu thực có thể chữa khỏi bệnh nan y như ho lao này, lão đã sớm đến lăn lộn trước mặt những vị quan lại quyền quý trong những châu phủ kia. Đâu cần phải lắc lư bực dế nhũi hào cường như Lôi gia tại cái thị trấn vắng vẻ này!
Chỉ là, việc đã đến nước này, lão cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
. . . . .
Tại diễn võ trường Lôi phủ.
"Tam thiếu gia cả một tháng qua vẫn chưa hề đến đây!"
"Quả nhiên, Tam thiếu gia chỉ là nhất thời nhiệt tình. Luyện võ khổ cực như vậy, người bình thường đều không kiên trì được, huống chi là người có thể chất hư nhược như Tam thiếu gia."
"Nghe nói mấy ngày nay Tam thiếu gia cùng Khánh Nguyên lão đạo hay trò chuyện cùng nhau. Tên đạo sĩ lỗ mũi trâu kia, cả ngày chỉ biết giả danh lừa bịp, không biết lão lại muốn dùng biện pháp gì dụ dỗ Tam thiếu gia."
Trong diễn võ trường, rất nhiều hộ viện đua nhau nghị luận ầm ĩ.
Lôi Đạo là một tên ma bệnh, đoạn thời gian trước đây mỗi ngày đều sẽ đến diễn võ trường để luyện võ. Phong thái liều mạng này, cũng thực khiến cho những Võ Sư hộ viện cảm thấy khâm phục.
Nhưng bây giờ đột nhiên Lôi Đạo không tới nữa, bọn hắn ngược lại có chút không quá thích ứng.
Sắc mặt Trương Thanh Long đang rất bình tĩnh nhưng nội tâm cũng hơi phức tạp.
Hắn lúc trước một mực không chịu thu Lôi Đạo làm đệ tử, thật ra chính là vị sợ Lôi Đạo không có nghị lực, kiên trì không nổi. Nhưng về sau khi phát hiện nghị lực của Lôi Đạo vượt sức tưởng tượng thì hắn lại cảm thấy đáng tiếc vì Lôi Đạo mắc bệnh ho lao!
Thẳng đến gần một tháng nay đều không hề thấy bóng dáng Lôi Đạo, Trương Thanh Long ngược lại có chút bận tâm.
"Đạo Tam gia mà cùng khánh Nguyên lão thần côn lăn lộn thì có thể làm nên trò trống gì!"
Trương Thanh Long lắc đầu, chuyện này chỉ sợ ngay cả gia chủ cũng đã sớm biết rồi. Cũng không phải nói hắn lo lắng cho Lôi Đạo mà chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho ý chí cứng cỏi của vị Tam thiếu gia này mà thôi.
Con đường luyện võ, cho dù thiên phú không tốt, tốc độ chậm thì cũng có thể dùng kiên trì cùng nỗ lực bù đắp lại. Nếu Lôi Đạo thực sự khỏe mạnh, khả năng tương lai hai môn Đồng Tử Công cùng Thiết Sa Chưởng này của hắn cũng có người nối nghiệp.
Chỉ là, hết thảy đều đáng tiếc!