Chương 18: thôn Nghị Tuyên

Trương Nguyên Phàm phi hành ở phía tây khoảng hai canh giờ, thì hắn hạ pháp bảo xuống bên cạnh một cái cây. Một lúc sau, hắn nghỉ ngơi ở trên một cái cây cổ thụ. Do hắn hiện giờ đang ở bên ngoài cho nên hắn hành sự rất cẩn thận, hắn có dùng một tấm linh phù Ẩn Thân Phù lên người mình; ẩn nấp khí tức sau đó mới khôi phục linh lực ở trên cây.

Khoảng một canh giờ sau, hắn phát hiện ba đạo thân ảnh đi vào trong vùng cảm ứng của thần thức hắn. Việc này làm cho hắn kinh ngạc, vội vàng dùng một tấm Liễm Tức Phù, sau đó hắn đuổi theo ba tu sĩ đó.

Sau một thời gian dài truy đuổi tu sĩ, cuối cùng hắn phân biệt được ba tu chân giả đó.

Người chạy trốn đầu tiên là một nữ tử, khoảng mười bẩy mười tám tuổi, trên người mặc lấy một bộ y phục màu đỏ. Thực lực của vị nữ tu này tương đương hắn, ở Ngọc Khí hậu kỳ.

Hai nam tu sĩ còn lại là kẻ truy đuổi nữ tu kia. Trương Nguyên Phàm không biết vì sao mà nữ tu kia bị hai nam tu sĩ đó truy tìm, nhưng hắn muốn biết câu trả lời cho nên hắn lập tức đuổi theo ba tu sĩ kia.

Tốc độ phi hành của Trương Nguyên Phàm là rất cao, chỉ bỏ ra một khoảng thời gian ngắn để đuổi kịp nữ tu kia. Hắn nhanh chóng thấy nữ tu này bị nam tu sĩ ở đằng sau truy đuổi, chỉ còn ba mươi trượng nữa thì nữ tu này bị nam tu sĩ kia đuổi kịp.

Khoảng cách ba mươi trượng, đối với pháp khí thì đây là khoảng cách phù hợp để công kích. Nam tu sĩ kia thấy thời cơ đến, lập tức vung tay lên, một pháp khí có hình dáng giống như một thanh đao bay về phía nữ tu.

Nữ tu phi hành ở đằng trước, thần thức cảm ứng thấy nam tu sĩ truy đuổi ở đằng sau tế ra pháp khí. Nàng vội vàng dừng lại cơ thể, nhanh chóng triệu hoán ra một sợi đai lưng màu đỏ dài ba thước, thi triển một bộ đạo pháp, sợi đai lưng đó lập tức biến dài đánh về phía thanh đao màu đỏ kia.

Nam tu ở đằng sau nữa đi đến phụ cận, nhưng hắn ta không lao vào chiến đấu ngay mà lựa chọn quan sát trận chiến.

“Tiểu tiên tử, ngươi chạy nhanh thật. Lần này ta xem ngươi có chạy trốn được không? Lần trước ngươi đã dùng Lưu Linh Phù để giảm bước chân của bọn ta, còn lần này thì ngươi không thể làm điều giống với lần trước được.” Nam tu sĩ trực tiếp truy đuổi nữ tu nói.

“Ta cùng các ngươi không thù không oán. Vì sao các ngươi truy đuổi ta?” Nữ tu nghe vị nam tu này nói xong, lập tức chất vấn nam tu đó.

“Ngươi không có thù oán với bọn ta, nhưng gia tộc Nam Cung gia của các ngươi thì có. Hồi trước chúng ta có bắt được một con yêu thú quý hiếm, bị Chân Cơ kỳ trưởng lão của Nam Cung gia cướp mất. Bọn ta thề với trời là bọn ta tiêu diệt tu sĩ đến từ Nam Cung gia, nếu bọn ta gặp được tu sĩ của gia tộc các ngươi ở bên ngoài.”

“Ta đã biết được nguyên nhân vì sao mà gia tộc ta tổn thất nhiều đệ tử như vậy. Hoá ra là do các ngươi ra tay tiêu diệt đệ tử của Nam Cung gia bọn ta.” Nữ tu nghe những lời nói của nam tu ở đằng sau, lập tức cất tiếng nói.

Nói xong, Nam Cung Hạo Nguyệt lập tức lấy ra địa cấp pháp bảo Lưu Tinh Kiếm, sau đó nàng niệm một đạo quyết nào đó, rồi nàng cầm lấy Lưu Tinh Kiếm lao vào chém giết với nam tử mặc y phục màu nâu này.

“Lưu Tinh Kiếm Quyết” là một bộ kiếm quyết nổi danh của Nam Cung Lưu khi xưa, sau này được Nam Cung Lưu truyền cho hậu nhân của gia tộc Nam Cung gia. Những kiếm chiêu hoà mỹ được Nam Cung Hạo Nguyệt thi triển ra, đường kiếm đó giúp cho nữ tu nhanh tay giải quyết nam tu sĩ đã trực tiếp truy đuổi mình.

Nam Cung Hạo Nguyệt cầm túi trữ vật của nam tu sĩ đó lên, sau đó thi triển “Ngự Kiếm Thuật” rời khỏi nơi này. Nam tu sĩ đó lập tức truy đuổi, quyết trả thù cho đồng bọn của mình.

Trương Nguyên Phàm đợi mọi người di chuyển ra xa, hắn mới xuất hiện ở trên hiện trường lúc trước. Hắn bắn ra một quả cầu lửa về phía thi thể của nam tu sĩ, sau đó mới tiếp tục sử dụng “Ngự Phong Thuật” đi đến tu tiên phường thị ở gần nhất.

Sơn mạch Trường Xuân là một sơn mạch thuộc Yêu Linh đại sơn lâm, nằm ở phía Nam sơn lâm Vân Nguyên, cách Vân Nguyên Tông hơn ba trăm dặm. Phía Đông giáp với thành Bách Linh của nước Sơn Nguyên.

Bên trong sơn mạch có nhiều loài yêu thú đang hoạt động, nơi sinh trưởng và phát triển của nhiều loại linh dược khác nhau, thậm chí có cả linh dược hiếm. Ngoài linh dược ra, nơi đây còn có truyền thừa của các cường giả để lại, nhưng tu sĩ phải vượt qua khảo nghiệm thì tu sĩ mới có thể nhận được truyền thừa. Vì vậy, trong sơn mạch có rất nhiều tu sĩ đang hoạt động ở bên trong, thậm chí có cả tu sĩ đến từ nước Sơn Nguyên.

Bên trong một sơn cốc nằm ở gần vòng trong của sơn mạch Trường Xuân, có một toà tu tiên phường thị. Toà phường thị này là đích đến của nam chính Trương Nguyên Phàm, hiện Trương Nguyên Phàm đang ở r bên ngoài lối vào phường thị Trường Xuân.

Trương Nguyên Phàm sau khi dùng “Linh Mục Thuật” nhìn rõ đường đi đến phường thị Trường Xuân, hắn lập tức bước vào bên trong sơn cốc. Vừa vào trong sơn cốc, hắn lập tức di chuyển đến cửa chính của phường thị Trường Xuân.

Hắn ở trong sơn cốc đi khoảng một canh giờ, cuối cùng hắn xuất hiện ở bên ngoài phường thị Trường Xuân. Hắn sau đó đưa một vài viên hạ phẩm linh thạch cho thủ sơn đệ tử, rồi mới đi vào bên trong phường thị; không lâu sau, hắn có mặt ở trên đường cái của phường thị Trường Xuân, sau đó hắn đi dạo ở trên đường cái của phường thị.

Vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh. Hai bên đường tồn tại rất nhiều cửa hàng, người ra vào bên trong rất tấp nập; tiếng nói cười của khách nhân, tiếng chào hàng của chủ quán, đôi lúc làm cho hắn đang đi thì đột nhiên dừng lại.

Trương Nguyên Phàm dừng lại ở bên cạnh một quầy hàng, sau khi hắn đang đi dạo hơn một canh giờ. Hắn nhìn vật phẩm ở trên quầy hàng một lúc, rồi hắn cầm một cái ngọc giản lên; hắn cho thần thức nhìn vào bên trong cái ngọc giản này một lúc, sau đó hắn cất tiếng hỏi chủ nhân của quầy hàng này: “Cái ngọc giản này, đạo hữu bán bao nhiêu hạ phẩm linh thạch.”

“Tám mươi khối hạ phẩm linh thạch.” Viên Quang Hoàng thấy người muốn mua pháp thuật ở chỗ mình, vui mừng nói với người mua hàng.

“Vậy tại hạ mua chiếc ngọc giản này.” Trương Nguyên Phàm không có một tý gì do dự. Vì vậy hắn nhanh chóng giao tám mươi hạ phẩm linh thạch cho nam tu sĩ này, sài đó hắn cất chiếc ngọc giản vào trong không gian giới chỉ rồi tiếp tục đi dạo.

Một lúc lâu sau, Trương Nguyên Phàm phát hiện ở đằng trước tụ tập rất nhiều nam tu sĩ. Vì vậy hắn nhanh chân bước đến phía trước, muốn biết nguyên nhân vì sao mà khu vực đó tụ tập nhiều tu sĩ như vậy.

Trương Nguyên Phàm ở trên một bảng thông báo phát hiện ra một bức thư. Bức thư này là của một tu sĩ đến từ thôn Nghị Tuyên, cụ thể như sau: “Thôn Nghị Tuyên bị yêu thú tấn công, trong thôn đã có rất nhiều người bị yêu thú tấn công. Do thực lực yếu nên ta không thể giúp người dân đánh bại yêu thú được, vì vậy ta viết đơn này chiêu mộ tu sĩ tiêu diệt yêu thú giúp người dân thôn Nghị Tuyên; giá cả thương lượng.”

Trương Nguyên Phàm xem xong nội dung của bức thư, lập tức lấy ra một viên lưu ảnh ngọc, sau đó dùng lưu ảnh ngọc lưu lại nội dung của bức thư cũng như vị trí của thôn Nghị Tuyên. Hắn sau đó cất lưu ảnh ngọc vào trong không gian giới chỉ, rồi hắn ghé vào một cửa hàng mua đồ trong đó có đan dược cho linh thú.

Một canh giờ sau, hắn đi về phía cửa chính của phường thị Trường Xuân. Hắn muốn giải quyết sớm yêu thú ở trong thôn Nghị Tuyên, cho nên hắn không tiếp tục đi dạo ở trong phường thị Trường Xuân. Hắn tăng tốc độ đi đến lối vào của phường thị, cho nên hắn mất nửa canh giờ để hắn xuất hiện ở bên ngoài phường thị.

Trương Nguyên Phàm nghỉ ngơi một lúc, một lúc sau hắn triệu hoán ra pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm. Rồi hắn ngự khí phi hành đi đến thôn Nghị Tuyên để giải quyết yêu thú ở thôn Nghị Tuyên.

Mấy tiếng sau. Lúc này Trương Nguyên Phàm đang ngự khí phi hành ở trên một dãy núi, hắn đem thần thức của mình thả xuống, phát hiện cách dãy núi khoảng hai mươi dặm có một thôn nhỏ.

Trương Nguyên Phàm lập tức khống chế phi kiếm của mình, từ từ bay về phía thôn nhỏ đó. Khoảng nửa tiếng sau, hắn đã xuất hiện ở bên ngoài thôn trang, hắn liếc nhìn bảng hiệu ở trên cổng thôn và nhanh chóng biết được thôn trang này chính là thôn Nghị Tuyên.

Trương Nguyên Phàm cất phi kiếm vào không gian giới chỉ, dùng một viên Hồi Khí Đan. Hắn đợi một lúc lâu, thì hắn mới đi vào trong thôn và nhanh chóng đi sâu vào trong thôn Nghị Tuyên.

Thôn Nghị Tuyên có hơn bốn mươi hộ dân, người dân trong thôn phần lớn làm nghề nông, có vài tiều phu. Lúc này đang là giữa trưa, phần lớn người dân trong thôn đang ở trong nhà của mình ăn trưa.

Thần thức sau khi quét qua, Trương Nguyên Phàm ở phía Bắc của thôn phát hiện một ngôi nhà, xung quanh ngôi nhà đó tụ tập rất nhiều người. Trương Nguyên Phàm không chút nào do dự, trực tiếp đi đến chỗ mọi người đang tập trung; một lúc sau, hắn thấy mọi người đang thấp giọng bàn luận gì đó.

Đột nhiên họ nhìn thấy người ngoài xuất hiện ở trong thôn, lập tức dừng việc nói chuyện, tất cả đều tò mò nhìn Trương Nguyên Phàm. Một người trong số họ đi đến chỗ Trương Nguyên Phàm, trên người mang theo một khuôn mặt buồn.

Một lúc sau, người đàn ông này cất tiếng nói: “Tiên sinh tên là gì? Từ đâu đến đây? Tại sao tiên sinh đến sơn thôn vắng vẻ này, có chuyện cần giúp đỡ sao?”

“Ta họ Lý tên Viêm Phong, phụng lệnh của gia môn xuống núi lịch luyện. Trên đường đi thì đột nhiên lạc mất phương hướng, vô tình đi đến nơi này. Không biết thôn trang này tên là gì, thuộc nơi nào, có thể nói cho bản nhân biết không?”

Người kia nghe Trương Nguyên Phàm nói như vậy, trên khuôn mặt của người kia lập tức nở một nụ cười. Người kia sau đó mở miệng nói: “Thôn này gọi là thôn Nghị Tuyên, một thôn nằm ở phía tây thành Duệ Quang, cách thành Duệ Quang hơn trăm dặm. Lý tiên sinh từ nơi xa đến, chắc ngài là võ lâm cao thủ?”