“Võ lâm cao thủ?” Trương Nguyên Phàm lập tức thắc mắc sau khi hắn nghe xong người đàn ông này nói. Rõ ràng thôn Nghị Tuyên nằm ở vị trí hẻo lánh, cách thành gần nhất khá xa, sao người dân của thôn Nghị Tuyên lại biết đến võ lâm cao thủ.
Trương Nguyên Phàm nghĩ thôn Nghị Tuyên đang gặp chuyện gì đó? Hoặc có thể con yêu thú kia lại gây hại cho người dân của thôn, nên người dân trong thôn mới.
“Mọi người trong thôn hiện đang gặp chuyện gì khó khăn sao? Hay là vụ con yêu thú kia tấn công khiến cho mọi người lo sợ.” Trương Nguyên Phàm suy nghĩ xong, nhìn người đàn ông đó nói.
Người đàn ông kia kinh ngạc, bất ngờ vì người khách xa lạ này biết thôn Nghị Tuyên đang bị yêu thú tấn công. Lưu Tuyên Trường chưa kịp lên tiếng, đã nghe được giọng nói phát ra từ miệng của thiếu niên đứng ở trước mặt: “Ta là tu tiên giả đến từ Thanh Nguyên Tông, thấy được tin tức thôn Nghị Tuyên bị yêu thú tấn công ở một tấm bảng thông báo đặt trên lối đi của phường thị Trường Xuân. Vì vậy ta mới rời phường thị Trường Xuân, đến thôn Nghị Tuyên hỗ trợ người dân trong thôn tiêu diệt yêu thú. Ngươi mau dẫn ta đến nhà của trưởng thôn.”
“Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, không biết tiên nhân đến. Mong tiên nhân thứ tội.” Lưu Tuyên Trường nghe Trương Nguyên Phàm nói xong, lập tức quỳ xuống đất lạy Trương Nguyên Phàm một cái.
“Lão đứng lên đi. Cháu không dám nhận ạ.” Trương Nguyên Phàm dùng hai tay đỡ người đàn ông trung niên dậy, nhìn người đàn ông này nói.
Lưu Tuyên Trường từ từ đứng dậy, sau đó dẫn Trương Nguyên Phàm đi đến nhà của trưởng thôn. Một lúc sau, hai người đi đến một ngôi nhà có lối kiến trúc cổ, khang trang nhất; Lưu Tuyên Trường đi đến cổng của ngôi nhà, sau đó gõ gõ cửa.
Cổng nhà nhanh chóng được mở ra, một ông lão ngoài năm mươi tuổi bước ra khỏi cổng. Ông lão sau khi nhìn thấy Lưu Tuyên Trường, lập tức cất tiếng hỏi: “Lão Lưu à, sao lão đến đây?”
Lưu Tuyên Trường cười thật tươi sau khi nhìn thấy trưởng thôn, điều này khiến cho trưởng thôn rất khó hiểu. Lão sau đó liếc mắt nhìn về phía Trương Nguyên Phàm, rồi giới thiệu cho trưởng thôn biết: “Cậu thiếu niên đứng ở bên cạnh chú đây, chính là Lý tiên sinh. Lý tiên sinh là đệ tử của tu tiên môn phái Nguyên Thiên Tông, ở phường thị Trường Xuân biết được thôn chúng ta bị yêu thú tấn công, cho nên mới đến thôn giúp chúng ta tiêu diệt con yêu thú đó.” Lưu Tuyên Trường sau khi giới thiệu Trương Nguyên Phàm cho trưởng thôn, quay sang nói với Trương Nguyên Phàm: “Đây là trưởng thôn của thôn Nghị Tuyên, tên là Vương Nhiệm Hành.”
Vương Nhiệm Hành lúc này mới quay sang nhìn Trương Nguyên Phàm. Một lúc sau, lão cung kính mời Trương Nguyên Phàm vào trong nhà nói chuyện.
…
Trương Nguyên Phàm lập tức đi theo trưởng thôn vào trong nhà. Hai người sau đó xuất hiện ở trong phòng khách, ngồi ở phía đối diện.
Vương Nhiệm Hành sau đó cất tiếng nói: “Xin tiên sinh cứu lấy thôn Nghị Tuyên. Mấy ngày trước, thôn Nghị Tuyên bị một con yêu mãng đến từ núi Ẩn Vân tấn công, trong thôn có rất nhiều người chết. Hôm qua thôn đã mời một vị võ lâm cao thủ đi đến núi ẨN Vân tiêu diệt yêu thú, đến ngày hôm nay thì không có tin tức của người đó đâu. Cầu mong tiên sư giúp thôn tiêu diệt con yêu thú đó."
Trương Nguyên Phàm nghe xong trưởng thôn nói, suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng trả lời: "Vương trưởng thôn hãy yên tâm. Ta nhất định thay người dân trong thôn tiêu diệt con yêu thú đó." Nói xong, hắn hỏi phương hướng của núi Ẩn Vân, sau đó cáo từ, đi về phía núi Ẩn Vân.
Núi Ẩn Vân là một ngọn núi nằm ở phía tây của thôn Nghị Tuyên, cách thôn Nghị Tuyên ba mươi dặm. Quanh năm tràn ngập sương mù, đường đi lại rất khó khăn cho nên không có nhiều dấu chân của con người. Một nơi tràn ngập sương mù như vậy, dẫn tới núi Ẩn Vân thu hút nhiều yêu thú tới sinh sống; con người càng không dám tiến sâu vào núi Ẩn Vân tìm kiếm linh dược hay săn giết dã thú.
Thiếu niên chỉ mất hơn mười lăm phút để xuất hiện ở chân núi Ẩn Vân. Hắn sau đó thi triển "Linh Mục Thuật", đôi mắt của hắn sau khi được pháp lực gia trì thì trở nên tinh ranh hơn, nhìn xa hơn; chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để hắn nhìn rõ mọi cảnh vật ở trên núi Ẩn Vân. Một lúc sau, thiếu niên phóng thần thức của mình ra, cảm nhận linh lực dao động ở trong một sơn động trên đỉnh núi giúp hắn nhận ra trong sơn động đó có yêu thú.
Trương Nguyên Phàm sau đó đi về phía sơn động, không lâu sau hắn xuất hiện ở bên ngoài sơn động, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào sơn động. Con yêu thú ở trong sơn động đó đang hấp thu linh khí, cho nên nó không biết có một tu sĩ đứng ở bên ngoài sơn động. Hắn nhanh chóng cởi bỏ tấm linh phù ở trên người ra, khí tức của hắn nhanh chóng phóng thích ra ngoài, thu hút sự chú ý của con yêu thú ở trong sơn động: con yêu thú đó cảm nhận được khí tức của một nhân tộc tu sĩ ở bên ngoài sơn động, cho nên nó nhanh chóng rời khỏi vị trí của mình, chạy ra khỏi sơn động đó.
Vị nhân tộc tu sĩ kia rất nhanh nhìn thấy con yêu thú ở trong sơn động kia. Đó là một con yêu lang có toàn thân màu đỏ, đôi mắt đỏ như máu, trên thân còn có mấy cái sọc màu đen nhưng màu sắc đỏ ở trên lưng con yêu lang đó thu hút sự chú ý của vị nhân tộc tu sĩ này.
Sau khi Trương Nguyên Phàm nhìn rõ thân thể của yêu lang xong, lập tức biết con yêu lang này là một con nhất giai hậu kỳ yêu thú, thuộc chủng tộc Huyết Phệ Lang.
Trương Nguyên Phàm lấy ra Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm, sau đó cầm kiếm chém một nhát về phía Huyết Phệ Lang.
Huyết Phệ Lang thân là yêu thú có tính hiếu chiến, nhìn thấy đòn tấn công của Trương Nguyên Phàm, lập tức kêu lên một tiếng. Nó sau đó nhảy người lên, cắn về phía pháp bảo của Trương Nguyên Phàm.
Hắn thấy lang yêu hung hăng như vậy, lập tức thi triển “Ngự Phong Thuật” chạy thoát khỏi đòn tấn công của lang yêu. Không lâu sau, nó cách lang yêu tận ba mươi dặm. Hắn lập tức bắn hai quả cầu nước về phía lang yêu, sau đó tiếp tục tấn công lang yêu bằng một mũi tên nước.
Lang yêu ngay sau đó đáp trả Trương Nguyên Phàm. Chỉ thấy nó bắn ra một quả cầu năng lượng màu trắng, quả cầu màu trắng đó sau đó bay về phía Trương Nguyên Phàm với một tốc độ rất nhanh.
Miệng của thiếu niên nhanh chóng niệm một khẩu quyết nào đó, toàn bộ cơ thể lập tức được một vòng tròn năng lực màu lam bảo vệ. Mà vòng tròn năng lực màu lam đó, chính là do phòng ngự công pháp “Hoá Linh Bảo Hộ Quyết” biến thành. Thiếu niên ngay sau đó triệu hoán ra phòng ngự pháp bảo Huyền Cương Thuẫn, pháp bảo sau khi được linh lực gia trì lập tức lơ lửng ở trước mặt thiếu niên, tạo thành một cái khiên chắn quả cầu năng lượng màu trắng tràn ngập yêu lực đó.
Rất nhanh thần thông của con lang yêu này bay đến khiên chắn, nó sau khi va chạm với khiên chắn lập tức rơi xuống mặt đất. Do uy lực của nó là không cao, cho nên quả cầu đó không thể gây tổn hại cho Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm thấy thần thông của lang yêu này khá mạnh, nhưng để đánh bại hắn là không được. Hắn sau đó lấy ra một viên linh châu màu tím, sau đó ném mạnh viên Thiên Lôi Châu này về phía lang yêu.
Một lúc sau, yêu lang bị thương nặng do nó bị viên linh châu màu tím kia đánh trúng cơ thể. Trương Nguyên Phàm lập tức đi đến bên cạnh con yêu thú Huyết Phệ Lang này, sau đó thi triển chiêu thức “Trảm Kiếm Thuật” chấm dứt sinh mạng của con yêu lang này.
Thiếu niên kiểm tra một lúc, phát hiện con yêu lang thực sự chết đi lập tức lấy yêu đan của nó ra khỏi cơ thể. Không lâu sau thiếu niên gọi linh thú Huyền Phệ Diễm Lang ra ngoài, nhìn linh thú của mình một lúc rồi đưa viên yêu đan ra trước mặt linh thú, sau đó nói: “Viên yêu đan này, ta tặng cho ngươi. Ngươi dùng nó để tăng cường thực lực của ngươi đi.”
Huyền Phệ Diễm Lang nghe chủ nhân của nó nói xong, lập tức ngậm viên yêu đan đó vào miệng. Nó sau đó nhìn về phía Trương Nguyên Phàm, như muốn nói hắn hãy thu nó vào trong không gian pháp bảo của hắn.
Hắn thấy Huyền Phệ Diễm Lang nhìn hắn, đương nhiên biết được mục đích của nó. Vì vậy hắn không chút do dự đem nó thu vào trong Bảo Linh Châu.
Sau đó hắn dùng “Ngự Phong Thuật” đi đến sơn động, một lúc sau hắn xuất hiện ở trong một huyệt động nằm trong ngọn núi đó. Hắn tiếp tục tiến sâu vào trong sơn động, ở một cái ngõ của sơn động phát hiện ra thi thể của một nam võ giả, hắn lục lọi trên cơ thể một hồi rồi cầm lấy hai túi trữ vật lên.
Trương Nguyên Phàm nhanh chóng cất hai cái túi trữ vật, dùng kiếm đào một cái hố, sau đó chôn thi thể của nam võ giả xuống hố. Không lâu sau, hắn đứng ở trước ngôi mộ của nam võ giả xấu số, cầu nguyện một vài câu; cầu nguyện xong, hắn rời khỏi sơn động, ngồi trên một cái cây khôi phục linh lực.
Một đêm tu luyện của hắn ở trên cây nhanh chóng trôi qua. Mặt trời lên, cũng là lúc hắn kết thúc tu luyện. Hắn sau đó đi xuống cây, rồi thi triển “Ngự Phong Thuật” trở về thôn Nghị Tuyên.
Nửa tiếng sau, Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở trong thôn Nghị Tuyên. Sau đó hắn cùng trưởng thôn nói chuyện một lúc lâu, rồi hắn chào tạm biệt mọi người; một lúc sau hắn lên đường đi đến thành Duệ Quang.
…
Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cuối cùng Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở phía trước cổng thành của một toà thành. Hắn sau đó đứng nhìn toà thành này, trong lòng thì đang suy nghĩ về toà thành ở trước mặt.
Vị trí của thành Duệ Quang nằm ở trong sơn mạch Trường Xuân, đường đi liên thông với phàm nhân giới nhưng khó đi. Nói một cách chân thực thì tu chân giới và phàm nhân giới, chỉ là cách gọi của tu sĩ và người phàm, nhưng hai cách gọi này đều chỉ cùng một thế giới. Phần lớn các thành thị có tu sĩ cư trú, đều được xây dựng ở những khu vực có nhiều linh khí, có phòng hộ trận pháp và thủ vệ tu sĩ; thành thị của người phàm, xây dựng ở những khu vực có địa hình thuận lợi, nồng độ linh khí ở mức thấp.
Bốn vách tường của thành Duệ Quang đều được xây dựng bằng cự thạch, tường thành lớn và cao. Cổng thành cũng rộng rãi, thoáng, nhiều người đi vào bên trong mà không lo ùn tắc.
Lúc này bên ngoài của thành Duệ Quang đang có tu sĩ canh giữ, tổng cộng mười hai vị tu sĩ. Nhiệm vụ của họ là duy trì trật tự ở ngoài cổng thành, ngăn chặn người phàm và yêu thú đi lạc. Người ra vào ở nơi này không phải xếp hàng, họ trước khi đi vào trong đều đưa một cái lệnh bài về phía thủ vệ tu sĩ; đợi thủ vệ tu sĩ kiểm tra xong, thì họ cầm lệnh bài đó đi vào trong thành.
Lệnh bài mà phần lớn tu sĩ dùng để đi vào trong thành Duệ Quang, là Duệ Quang thành lệnh bài, chính là chứng minh thân phận của tu sĩ ở thành Duệ Quang. Lệnh bài do Duệ Quang Môn chế tạo, một loại thủ đoạn kiểm soát phụ thuộc thành trì của Duệ Quang Môn. Do thành Duệ Quang là toà thành do Duệ Quang Môn quản lý, cho nên bên trong thành có nhiều đệ tử của Duệ Quang Môn đang cư trú.
Mặc dù Duệ Quang Môn chưởng khống một toà thành, nhưng Duệ Quang Môn chỉ là một phụ thuộc thế lực của Vân Nguyên Tông. Hằng năm thành chủ của thành Duệ Quang, đều phải nộp một lượng linh thạch nhất định lên Vân Nguyên Tông, đổi lấy thành Duệ Quang được Vân Nguyên Tông bảo vệ.
Trương Nguyên Phàm trước khi vào thành thì có đưa một khối hạ phẩm linh thạch cho thủ vệ tu sĩ, sau đó báo ra thân phận của mình. Không lâu sau, hắn cầm lấy một cái lệnh bài màu xám nhập thành; sau khi nhập thành xong thì hắn cất lệnh bài vào túi trữ vật, sau đó hắn bắt đầu đi dạo ở trên đường cái của thành Duệ Quang.