Chương 17: Gặp lại

Chương 17: Gặp lại

Sau khi cứu được cô gái kia thoát khỏi vụ hỏa hoạn Nobita ngay lập tức phóng về nhà, việc đầu tiên hắn làm là tắm rửa sạch sẽ và băng bó lại vết thương do bị lửa làm bỏng, do ba mẹ hắn không có nhà nên hắn có thể tự do làm mọi chuyện mà không phải lo lắng điều gì cả, sau khi giặt sạch sẽ chỗ quần áo bẩn do bụi tro bám vào hắn cảm thấy cơ thể trở nên rất mệt mỏi, do việc sử dụng khí quá giới hạn trong hôm nay nên cơ thể hắn trở nên uể oải đôi mắt nặng trĩu, khí sau khi sử dụng hết thì cần phải nghỉ ngơi một ngày để khôi phục lại như ban đầu vì vậy hắn ngay lập tức lên giường và chìm vào giấc ngủ sâu.

...................

Sáng ngày hôm sau:

Trên con đường nhỏ hẹp của đường phố nhật bản hằng ngày rất sạch sẽ và thanh bình nhưng hôm nay lại khác, trên con đường đó có một đứa trẻ đang cắm đầu chạy thục mạng như thể cuộc sống của đứa trẻ đó đều phải dựa vào việc nó chạy nhanh hay chậm vậy, người đó chính là Nobita.

“Trời ơi muộn học rồi kiểu gì cũng bị phạt cho coi, cũng tại mình hôm qua mình hơi quá sức nên bây giờ mới thành ra như vậy”

Vừa chạy Nobita còn ngậm trong mồm mẩu bánh mỳ còn đang cắn dở hắn đang cố sức mà chạy bởi hắn biết thầy giáo hôm nay sẽ kiểm tra bài tập do vậy phải đến sớm, nếu không cứ xác định là chịu phạt suốt buổi đi là vừa. Nhưng dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng đã muộn giờ vào lớp, không những vậy tối qua hắn đã làm mất mất thẻ học sinh nữa, không có thẻ học sinh hắn sẽ không mượn được sách của nhà trường cho tới khi được cấp lại thẻ mới, thật đúng là quá đen đủi.

........

Sau buổi học hắn trở về nhà với tâm trạng chán chường, sau khi nghe mẹ cằn nhằn xong hắn lên phòng cất cặp sách rồi ra ngoài đường một lúc cho khuây khỏa, đang đi lang thang trên đường hắn thấy một con chó con lông trắng muốt trông cực đáng yêu chạy tới rồi lao vào người hắn, Nobita ta cũng không tránh né ngược lại còn giang tay vui mừng đón lấy nó, đó chính là con chó của cô gái mà tối hôm qua hắn cứu được. Thấy con chó đi một mình hắn thấy rất kì lạ vốn dĩ nó là chó ở khu phố bên cạnh sao lại qua đây được chứ, nếu có chủ nhân đi cùng thì cô gái kia đâu rồi? Đang trầm ngâm suy nghĩ thì phía sau Nobita cất lên một giọng nói trong trẻo đáng yêu.

“Kuro tuy chỉ là chó con nhưng nó rất thông minh, chỉ những người mà nó quý mới tới gần được nó thôi, nếu là người lạ thì nó sẽ trở nên rất hung dữ đấy”.

Xoay người lại hắn thấy một cô gái tóc nâu đang nhìn hắn và mỉm cười. Nobita ngay lập tức nhận ra khuôn kia đó chính là cô gái mà tối qua hắn cứu thoát khỏi vụ hỏa hoạn, trong lòng Nobita hiện giờ cực kì hoảng loạn hắn liên tục kêu thầm:

“”Không phải trùng hợp như vậy chứ rõ ràng chỉ mới gặp nhau tối hôm qua mà bây giờ đã gặp lại nhau rồi””

Tuy nhiên vì không muốn để bị lộ hắn cố gắng giữ một khuôn mặt thật bình thản và nói:

“Vậy sao, thế thì chắc mình và con chó này có duyên với nhau nên vừa nhìn nó đã thấy quý mình chăng?”

Nghe Nobita nói như vậy cô gái không khỏi thấy buồn cười, rõ ràng hôm qua còn chơi với cún con của cô rất vui vẻ vậy mà giờ lại nói là lần đầu tiên gặp. Nếu đã như vậy thì cô nên trêu chọc cậu ta thêm một chút chứ nhỉ? Nghĩ là làm cô liền mỉm cười và nói:

“Vậy sao, lạ thiệt đó mình đang tự hỏi tại sao con chó nhà mình lại ngậm được cái thẻ học sinh của cậu nhỉ”:

Tim Nobita như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy lần đầu tiên trong đời hắn thấy đáng sợ như vậy, trên chiến trường hắn còn chả thấy đáng như lúc này nhưng hắn không thể để cho cô gái kia thấy hắn thất thố. Tim không loạn chân không run hắn tiếp tục mở miệng nói láo:

“Thật là một chú chó nghịch ngợm, chắc hẳn mình đánh rơi rồi được cậu bé này nhặt được. Thật là xấu hổ quá đi thôi đã để cậu phải vất vả tới đây rồi, cậu có thể cho mình nhận lại thẻ được không mình chắc chắn sẽ đền ơn cậu”

Nói tới đây cô gái cảm giác không thể nhịn được cười nhưng vẫn phải nén nhịn lại, rồi sau đó mang tấm thẻ ra quơ quơ trước mặt Nobita bộ dáng cự kì tinh nghịch:

“Được thôi nhưng trước tiên cậu phải giải thích tối hôm qua tấm thẻ này lại ở bên bờ sông đã nếu như cậu không giải thích cặn kẽ mình đành phải mang tấm thẻ này cho mấy chú cảnh sát thôi”

Tới lúc này Nobita triệt để hoá đá, hắn làm sao mà không biết là cô gái kia đã nhận ra hắn chứ, không chần chừ Nobita cúi cong một góc 90 độ giọng nói đầy bi thương:

“Mình xin lỗi mình sai rồi mong cậu tha lỗi cho mình, chỉ cần cậu trả lại tấm thẻ cậu muốn mình làm gì cũng được”

Nobita cũng không lo cô gái này có ý định gì xấu vì nếu có thì thì cô gái kia đã mang chuyện này uy hiếp hắn rồi và hắn cũng không lo chuyện này lộ ra ngoài vì cô gái này rất biết giữ bí mật, bằng chứng là từ hôm qua tới giờ mọi người chỉ bàn tán và đưa tin về Vô Diện, không hề có một chút liên quan nào đến hắn. Như vậy khẳng định cô gái trước mắt này không hề tiết lộ thân phận thật sự của hắn.

“Cậu nói sẽ làm bất cứ điều gì mà mình nói sao”

Cô gái tỏ ra rất vui mừng khi nghe Nobita nói thế:

“Đúng vậy bất cứ điều gì miễn là trong khả năng của mình”

Suy nghĩ một hồi lâu, cô nghĩ ra điều gì đó rồi với khuôn mặt ửng đỏ cô nói:

“Vậy hôm nay cậu đưa mình tham quan khu phố này được không mình mới từ nước ngoài về nên vẫn còn chưa nhớ lại đường đi”

Nghe vậy Nobita cảm thấy nghi hoặc, nói như vậy là trước đây cô bé này đã từng ở đây rồi sao?

“Đi nào Nobita, mình mau đi thôi”

Chưa kịp phản ứng Nobita đã bị cô nàng kéo đi, nhìn bóng lưng của cô bé ở phía sau Nobita lại thấy một hỉnh ảnh của một cô bé kháu khỉnh đáng yêu với một mái tóc cũng màu nâu nhạt mặc một chiếc váy màu vàng cũng cầm tay hắn kéo hắn đi khắp khu phố trong phút chốc hắn cảm thấy hắn như trở về tuổi còn nhỏ đang cùng cô bé kia chơi đùa trên con phố vắng vẻ. Hai người người cứ đi, đi mãi càng đi Nobita lại càng thấy hình ảnh của cô bé kia lại hiện rõ hơn trên người của cô gái trước mặt này nhưng hắn vẫn chưa thể nhớ ra cô bé kia là ai và tại sao khi thấy cô bé đó hắn lại cảm thấy quá đau lòng. Tiếp tục đi mãi cho đến khi cả hai người đi qua một con đường vắng vẻ rồi dừng lại trước một ngôi nhà nhìn không có gì đặc biệt, nhìn thấy ngôi nhà này Nobita không khỏi kinh ngạc, hắn đã nhớ ra cô bé kia là ai và tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy. Đứng nhìn ngôi nhà một hồi lâu Nobita thở một tiếng dài khuôn mặt trở nên bị thương. Thấy Nobita trở nên như vậy cô gái kia lo lắng hỏi thăm:

“Sao vậy Nobita cậu cảm thấy không khỏe sao?”

“Không có gì ,chỉ là khi nhìn ngôi nhà này mình lại thấy đau lòng”

“Đau lòng ư?”

“Phải, nó là điều hối tiếc nhất của mình”

“Cậu có thể kể cho mình nghe không?”

Nobita gật đầu và bắt đầu kể lại:

“Đó là chuyện khi mình còn rất nhỏ, mình có một người bạn tên là Non cô ấy có mái tóc màu nâu trông giống người nước ngoài, cô bé sống cùng bố mẹ trong căn nhà này, ngày nào bọn mình cũng chơi với nhau.”

Nói tới đây Nobita mỉm cười rồi lại nói:

“Mình và cô ấy thường hay chơi trò vợ chồng cô ấy thậm chí còn nhường cả phần ăn xế của mình cho tớ nữa cho tới một ngày...”

Nói tới đây hắn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Hôm đó mình đang chơi với Non thì mấy người bạn của mình trêu chọc mình và Non, chỉ vì quá xấu hổ nên mình đã chọc nghẹo rồi còn lấy đi một chiếc giày đỏ mà cô ấy rất thích nữa”

“Sau đó thì sao?”

“Tối hôm đó tớ không dám về nhà vì sợ Non mách bố mẹ tớ.... Nhưng không cô ấy chả kể với ai chuyện đó cả”

“Thế cậu không qua xin lỗi cô ấy sao?”

“Mình rất muốn xin lỗi nhưng những ngày sau đó mình không thấy cô ấy ra khỏi nhà chắc do cô ấy bị ốm. Sau một tuần, vào một ngày trời mưa rất lớn khi tớ từ nhà trẻ về tớ quyết định sẽ sang nhà Non để xin lỗi nhưng gia đình cô ấy đã chuyển đi, ông của Non đã đón cả nhà họ qua Mỹ, ngay lập tức mình chạy qua ngôi nhà này nhưng nó đã trống trơn không còn một ai cả”

“Sau đó mình chỉ có thể đứng dưới mưa và hối tiếc những gì mà mình đã làm, thật sự tớ rất muốn xin lỗi cô ấy và trả lại cô ấy chiếc giày màu đỏ đó”

Sau khi nghe câu chuyện đó mắt cô gái rưng rưng nước mắt hiện tại cô rất xúc động nhưng cô cúi gằm mặt xuống không để Nobita thấy cô tiếp tục hỏi với giọng run rẩy:

“Đối với cậu cô ấy là gì của cậu?”

Im lặng một lúc Nobita liền trả lời

“Cô ấy giống như mối tình đầu của mình vậy”

“Vậy nếu có cơ hội thì cậu sẽ làm gì?”

“Nếu có cơ hội mình sẽ cầu xin cô ấy tha

thứ và trả lại cho cô ấy chiếc giày đó”

“Cậu sẽ không làm cô ấy khóc thêm lần nào chứ”

“Tất nhiên là mình hứa sẽ tuyệt đối không làm cô ấy buồn thêm lần nào nữa”

Thân hình cô gái trở nên run rẩy hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, rồi cô hỏi một câu cuối cùng:

“Nếu như cô bé đó muốn cậu và cô ấy tiếp tục làm vợ chồng thì sao”

Nobita nở một nụ cười rồi hắn ngửa mặt lên trời nói:

“Tất nhiên là mình sẽ đồng ý rồi”

Vừa dứt lời cô gái đã lao vào lồng ngực của Nobita rồi ôm chặt lấy hắn:

“Này cậu bị sao vậy mình làm gì sai sao?”

“Không anh không làm gì sai cả anh Nobita ạ, sau bao lâu nay anh vẫn nhớ tới Non làm Non hạnh phúc lắm em cũng đã rất nhớ anh đấy!!”

Nobita vô cùng ngạc nhiên, hắn thật không thể tin nổi vào tai của mình, điều này xảy đến quá bất ngờ.

“Không thể nào, em là non-chan thật sao”

“Đúng vậy em rất vui vì được gặp lại anh, anh Nobita”.