Chương 16: Tìm?
Nhờ vào giác quan nhạy bén khi xưa mà Nobita nhanh chóng súc khí vào lòng bàn tay và chống đỡ được cây xà nhà bốc cháy đang đổ lên người hắn tuy nhiên dù thế nào cơ thể hắn vẫn là của một đứa trẻ cho dù bàn tay được khí bảo vệ nhưng hắn vẫn bị bỏng như thường, nhịn lại nỗi đau do vết bỏng gây ra hắn ném cây xà qua một bên rồi đi ra ngoài hành lang quan sát tình hình, cách đó không xa là một hồ nước, nếu như hắn đi một mình thì hắn có thể nhảy qua đó được nếu mang theo thêm một người nữa thì giữa đường hắn phải có thêm thứ gì đó làm bàn đạp để đi tiếp nhưng mà giữa không trung thì làm gì có cái gì làm bàn đạp? Suy nghĩ một lúc hắn nảy ra một ý tưởng rất mạo hiểm nhưng cũng rất đáng để thử, dùng sức mạnh cuồng bạo của mình Nobita đánh gãy một thanh xà ngang mà lữa vẫn chưa cháy lan tới sau đó hắn dùng sức ném đi thật xa ngay lập tức hắn bế cô gái kia lên theo kiểu bế công chúa còn con chó rất thông minh nó cũng nhảy lên người cô gái rồi nằm im bất động, sau đó Nobita tụ khí vào lòng bàn chân rồi ôm cả người lẫn chó lao đi như như một mũi tên bay được nửa đường thì có xu hướng rơi dần xuống tuy nhiên hắn đã tới bên cạnh cây cột mà hắn ném đi lúc trước, vui mừng vì kế hoạch đã thành công hắn tiếp túc tụ khí vào lòng bàn chân và lấy thân cây xà để làm bàn đạp tiến về phía hồ, sau khi thuận lợi lấy được thêm đà hắn ôm người cô gái lao một mạch xuống hồ. Hạ cánh thành công tiếp theo đó là đưa cô gái cùng con chó vào bờ, nước trong hồ làm trôi đi bụi bẩn bám trên mặt cô bé làm hiện lên một khuôn mặt cực kì xinh đẹp, lúc này Nobita mới biết thì ra cô bé này là con lai chả trách tóc cô bé có màu nâu như vậy. Tuy nhiên nhìn kĩ gương mặt cô bé hắn lại càng cảm thấy quen thuộc dường như hắn đã gặp người này ở đâu đó rồi thì phải nhưng hắn không tài nào nhớ ra nổi. Đang mải suy nghĩ hắn thấy cô càng lúc càng thở dốc có vẻ như rất khó thở, hắn liền nhanh chóng dựng cô bé ngồi dậy rồi kiểm tra lỗ mũi của cô bé, quả nhiên trong lỗ mũi đen kịt, đó chính là tàn tro của vụ cháy bám vào trong mũi khiến cô bé trở nên khó thở, Nobita mau chóng dùng chút khí còn sót lại trong cơ thể đưa vào lòng bàn tay rồi đánh một chiêu vào lưng cô gái, tuy nhiên chiêu này mục đích là để đưa luồng khí của hắn vào người của cô gái, nó có tác dụng đẩy những khí độc có trong người cô bé ra ngoài theo đường mũi, khí được đẩy mạnh ra ngoài kèm theo đó là những tro tàn của vụ cháy được bức ra.Sau ba lần truyền khí khuôn mặt cô bé trở nên hồng hào hơn nhiều Nobita cũng yên tâm phần nào, nhẹ nhàng đặt cô bé nằm lên bãi cỏ hắn ngồi xếp bằng để khôi phục lại khí trong cơ thể.
..........................
Trong cơn mơ cô gái kia mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt đeo mặt nạ trắng cũ nát đang ôm lấy cô xông ra khỏi toà nhà đang bốc cháy, kì lạ là cô không hề thấy người con trai kia xa lạ một chút nào mà lại thấy vô cùng quen thuộc, cô không biết đó là ai nhưng người này lại cho cô cảm giác rất gần gũi tựa như cô đã được gặp ở đâu đó rồi sau đó ý thức dần dần biến mất. Giật mình tỉnh dậy cô thấy bản thân đang nằm ở ngoài trời trên một bãi cỏ, trước mặt là cả một bầu trời đầy sao trông cực kì diễm lệ cố gắng ngồi dậy nhìn xung quanh, cô thấy người đeo mặt nạ đang chơi đùa cùng con chó của mình, khi nhìn thấy cô tỉnh dậy người đeo mặt nạ liền cất tiếng:
“Cậu tỉnh dậy rồi đó à, hiện tại cậu không nên cử động nhiều không tốt cho sức khỏe lắm đâu”
Cô đang định cố gắng đứng dậy nói lời cảm ơn nhưng người con trai kia đã ngăn cản cô vì vậy cô đành phải nghe lời cậu ta tuy nhiên cô cũng không thể không cảm ơn cậu ta được:
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu mình ra khỏi đám cháy”
“Không có gì tất cả đều nhờ chú chó thông minh này nếu không có nó thì mình cũng khó mà đưa cậu ra ngoài được. Dù sao thì cậu cũng đã tỉnh lại nên mình cũng đã đến lúc phải đi rồi. Tạm biệt nhé”
“Khoan đã ít nhất cậu có thể cho mình biết tên của cậu chứ “
Chưa nói dứt lời Nobita biến mất trong màn đêm để lại cô gái ở phía sau. Nhìn theo phương hướng mà Nobita biến mất cô bé thở dài không biết đến khi nào cô mới gặp lại được ân nhân của mình. Đang muộn phiền thì cún con tiến tới dùng đầu gạ gạ vào chân cô trong miệng còn đang ngậm một vật gì đó. Nhận lấy vật mà cún con đang ngậm cô hết sức ngạc nhiên, đó chỉ là một tấm thẻ học sinh nhưng điều làm cô trở nên kinh ngạc chính là nội dung có trên tấm thẻ, từng đợt kí ức hồi nhỏ của cô tràn về, những trò chơi thuở bé, những kỉ niệm từ khi còn là mẫu giáo,cả nỗi buồn khi phải chia tay nhau,..., tất cả đều có sự hiện hữu của của một người con trai đã cùng cô đi suốt tuổi thơ đẹp đẽ đó.Nước mắt rơi cô rơi không ngừng trên tấm thẻ, đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc đang không ngừng ùa về lấp đầy trong tâm trí cô, cuối cùng ngăn lại những giọt nước mắt cô gái đó cúi đầu ôm lấy chiếc hộp nhựa được đặt ngay ngắn bên cạnh mình , nở một nụ cười hạnh phúc rồi nói ra một câu mà chỉ chính cô nghe thấy:
“Cuối cùng cũng tìm được rồi”.