Chương 15: Hoả Hoạn

Chương 15: Hoả Hoạn

Buổi sáng ngày hôm nay cũng như bao ngày khác lũ học sinh lớp 3E tiếp tục thực hành nghiêm chỉnh công việc của chúng tại trường đó là ăn và học Jaian và Suneo hôm nay bị phạt do đi muộn nên phải đứng hành lang cả buổi đến giờ ra chơi mới được tha, Jaian thì vẫn còn hậm hực vì chuyện buổi sáng nhưng hiện tại đang ở trường nên không thể làm gì được Nobita chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm Nobita, Suneo thấy vậy liền sợ co rúm lại nếu như không tìm cách để Jaian hạ hỏa thì rất có thể người chịu thiệt là hắn nghĩ như vậy Suneo bắt đầu sử dụng chiếc mỏ của mình.

“Bình tĩnh đi Jaian mình có một tin rất tuyệt vời mà mình muốn kể cho các cậu”

“Chuyện gì vậy Suneo” (cả lớp)

Phải công nhận Suneo mà mở miệng là sẽ có rất nhiều người hưởng ứng, tuy giọng điệu có hơi khoe khoang nhưng nhìn chung là rất biết cách nói chuyện và lắng nghe người khác có lẽ vì vậy mà khi hắn ba hoa thì vẫn sẽ có khá là nhiều người hưởng ứng tất nhiên là trừ Nobita ra.

“Các cậu có biết vụ việc mà cảnh sát bắt được băng nhóm tội phạm chuyên trấn lột rồi tống tiền phụ huynh học sinh tháng trước không?”

“Ừ có biết, chả phải là cảnh sát đã bắt được chúng rồi sao sau việc đó cảnh sát cũng rất được ủng hộ nữa”(Shizuka)

“Nhầm rồi thực ra không phải cảnh sát bắt được chúng mà chúng đã bị hạ từ trước đó rồi tất cả những gì cảnh sát làm là chỉ việc áp giải bọn chúng đi thôi”:

“Thật vậy sao cậu chắc chứ Suneo”:

“Chắc chắn đấy đây là lời của người bạn làm bên sở cảnh sát mà bố tớ quen biết”

Nghe vậy Jaian trở nên cực kì hưng phấn hắn vốn rất thích những chuyện như thế này.

“Vậy tên người người đó là gì thế Suneo”(Jaian):

“A cái này mình cũng không biết”

“Thiệt sao đúng là chán quá đi mà”(Jaian):

“Khoan thất vọng đã Jaian mình có biết một số chi tiết về người đã đánh bại bọn chúng”

“Vậy cậu mau nói cho chúng mình nghe với”( cả lớp)

“Được thôi, theo lời khai của bọn tội phạm thì đó là một học sinh tầm khoảng tuổi bọn mình mặc một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, trên đầu đội cái mũ trùm che đi phần lớn khuôn mặt khiến cho khuôn mặt như ẩn như hiện rất khó nhìn hơn thế nữa cậu ta có tốc độ siêu nhanh và cực mạnh chính cậu ta đã khiến cho thủ lĩnh nhóm ác ôn kia nằm ngủ suốt 3 ngày sau mới tỉnh dậy lấy lời khai đấy”.

“Wow ngầu thiệt”:(cả lớp)

“Hiện tại cảnh sát đang cố gắng tìm cậu ta nhưng vẫn chưa có tung tích, chỉ biết là cậu ấy sống ở gần đây thôi, mọi người đều rất hâm mộ cậu ta và gọi cậu ta là hiệp sĩ Vô Diện”

Nghe tới đây Nobita suýt chút nữa tắc thở, cái gì mà “hiệp sĩ Vô Diện” chứ, lúc đó hắn chỉ muốn kiểm tra thực lực của hắn một chút việc giải quyết lũ ngu ngốc kia chỉ là tiện tay thôi thế mà không hiểu tên ác ôn nào đặt cho hắn cái tên nghe như mấy đứa bị bệnh chuunibyou vậy thật là xấu hổ quá đi mà. Nén bi thương trong lòng hắn suy nghĩ tốt nhất từ nay về sau cứ ngoan ngoãn làm một tên Nobita hậu đậu thì tốt hơn tránh cho việc phải nhận mấy cái tên như vậy nếu không thì hắn chết vì đau tim mất.

“Hiệp sĩ Vô Diện tuyệt thật đấy mình ngưỡng mộ cậu ấy quá đi mất”(Shizuka)

“Đúng vậy, nếu sau này mình gặp được cậu ấy mình nhất định sẽ xin cậu ta cho làm đệ tử”(Jaian)

Trong lòng Nobita thầm nghĩ liệu có nên để lộ thân phận ra cho tên mập lồi rốn này biết không? Một kẻ thường ngày hay bắt nặt hắn bây giờ đột nhiên quay ra làm đệ tử thì không biết cảm giác sẽ ra sao? Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ ác thú vị của hắn thôi hắn không muốn vì việc để lộ thân phận mà chuốc lấy phiền toái, do vậy hắn chọn cách yên lặng.

Kết thúc buổi học nhưng tin đồn về “hiệp sĩ Vô Diện” vẫn còn đang tiếp diễn và lan ra với tốc độ chóng mặt, chỉ trong một ngày mà toàn bộ nhà trường đã biết được sự tồn tại của “hiệp sĩ Vô Diện”, điều này khiến cho Nobita phải thường xuyên thở dài. Từ nay về sau mỗi khi làm gì hắn đều phải làm thật cẩn thật tránh để bị phát hiện giống lần trước, cũng phải nói là hắn may mắn vì người phát hiện ra hắn là Himeko nếu không thì không biết giờ này hắn như thế nào nữa. Về tới nhà hắn ngay lập tức chui lên phòng cất cặp sách rồi làm nhanh đống bài tập về nhà sau khi làm xong hắn tiếp tục tu luyện và đọc sách sau một lúc hắn cảm thấy hơi đói bụng, đang định gọi mẹ thì chợt nhớ hôm nay mẹ Nobita sang nhà bạn chơi do vậy hắn phải tự túc đi ăn tối. Ăn tối xong xuôi hắn trở về nhà rồi tiếp tục công việc của mình, sau khi hoàn thành những gì cần làm của ngày hôm nay hắn thu dọn và chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì xảy ra một việc mà khiến hắn chú ý, tiếng còi cứu hỏa kêu réo ầm ĩ khắp cả khu phố nhìn ra ra phía xa còn thấy ánh lửa thắp sáng cả một vùng, khói bụi mù mịt chả cần phải nghĩ cũng biết là đang xảy ra hỏa hoạn. Ngay lập tức mở tủ lấy đại một chiếc mặt nạ màu trắng cũ nát đeo lên mặt rồi dùng khí nhảy qua các mái nhà hướng tới chỗ xảy ra hỏa hoạn. Tới nơi xảy ra cháy hắn thấy có một người phụ nữ đang khóc lóc thảm thiết cầu xin những người xung quanh thì ra cậu con gái của người phụ nữ này vẫn đang bị kẹt trong đám cháy, cô bé hiện tại đang ở tầng 7 của khu chung cư, nhìn thấy cảnh này Nobita quả thật không nỡ làm ngơ hắn hiểu cảm giác đau khổ khi phải mất đi người thân do vậy mặc kệ mọi người xung quanh bàn ra tán vào hắn sẽ giúp người phụ nữ này. Đeo chiếc mặt nạ chơi lên sau đó chạy lại chỗ một người đàn ông đang cầm một xô nước rồi đổ lên người làm cho người ướt nhẹp, chuẩn bị xong xuôi hắn lấy đà chạy thật nhanh.

“BÍCH HỔ DU TƯỜNG”

đây là tuyệt chiêu hắn học được ở kiếp trước, vì để tiện lợi cho việc di chuyển trên địa hình hiểm trở khi làm nhiệm vụ nên hắn đã mạo hiểm quan sát cách hổ di chuyển và tạo ra bộ thân pháp này, tuy kiếp trước dùng rất nhiều nhưng đây là lần đầu tiên hắn dùng tại thế giới này chạy trên bờ tường khá khó khăn nhưng nhờ vào khí mà vẫn có thể làm được tuy vậy lượng khí tiêu hao là vô cùng lớn. Nhìn thấy hắn chạy trên tường người dân và và cánh nhà báo gần như không thể tin nổi vào mắt mình, tất cả đều cùng chung một câu hỏi đó là người đeo mặt nạ là ai? bỗng nhiên có người như nghĩ ra cái gì đó hét lớn:

“A tôi nhớ ra rồi người này không để lộ mặt lại còn giúp đỡ người khác mà không hề đòi lợi ích thì có thể đó là người được bàn tán xôn xao gần đây đó là Hiệp Sĩ Vô Diện”:

Cánh nhà báo nghe vậy thì ánh mắt sáng lên như sao dồn dập hưởng ứng, phải biết “Hiệp sĩ Vô Diện” là đề tài đang rất được ưa chuộng hiện nay nhưng thông tin về người này lại quá ít, hôm nay gặp được chính chủ thì quả là điều quá tốt nhất định họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.

◦Hiện tại Nobita đã vào được tầng bảy tuy nhiên hắn vẫn chưa biết được căn phòng mà cô bé kia ở, đang băn khoăn không biết làm như thế nào thì hắn nghe thấy tiếng chó sủa đi theo âm thanh hắn tìm thấy căn phòng phát ra tiếng dồn khí vào nắm tay hắn phá nát ổ khoá, vào trong phòng hắn thấy một cô gái tóc nâu đang ngồi trong góc phòng mắt nhắm lại, tiến lại gần Nobita kiểm tra tĩnh mạch ở cổ, mạch vẫn còn đập nên chắc chắn cô bé này chỉ ngất đi do khó thở, hắn rất thấy làm lạ đã ngất đi như vậy mà hai tay cô gái vẫn ôm khư khư một chiếc hộp nhựa ở trong lòng, tuy vậy giờ không phải lúc để tâm đến mấy vấn đề như vậy, lúc này đây hắn đang suy nghĩ làm sao để có thể mang cô gái ra khỏi toà nhà lượng khí trong cơ thể đã không còn nhiều không thể dùng chiêu như vừa rồi để chạy xuống được, cầu thang thì đã bị chặn bởi lửa không thể xông qua, đang mải suy nghĩ thì chiếc xà nhà trên đầu đã bị lửa đốt khiến cho nó gãy đi và rơi xuống đầu của Nobia.