Chương 18: Bên nhau
Đối với Nobita mà nói hắn cảm thấy nhân sinh của chính mình quả thật quá diệu kì, hắn không những được trở về quá khứ mà còn được trùng sinh vào một thế giới khá là hoà bình, hơn thế nữa hắn còn gặp lại người bạn từ thời mẫu giáo mà hắn nghĩ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nữa.
Hắn nói chuyện với Non rất rất lâu như thể thế giới này là của riêng họ vậy trong mắt của hai người chỉ có hình ảnh của nhau họ không hề bận tâm đến những thứ xung quanh họ. Đang nói chuyện vui vẻ Nobita đột nhiên hỏi Marry(Non)
“Này Non chan chả phải em đã qua Mỹ sống cùng gia đình rồi sao? Sao giờ lại quay lại đây?”
“A chuyện này là do công ty của ông em mở chị nhánh ở Nhật Bản vậy nên em cùng bố mẹ quay về để tiện quản lý công ty công ty hơn, gia đình em cũng mua được một căn hộ chung cư nhưng hôm trước nó đã bị cháy nên hiện giờ nhà em đang phải thuê nhà trọ”
“Vậy sao, thật cực khổ cho gia đình em quá”
“Không sao đâu anh Nobita nếu như căn hộ đó không cháy thì em cũng đâu có gặp lại anh, em nghĩ nhờ việc đó mà chúng ta mới gặp lại nhau đấy”
“Ha ha em lạc quan nghê nhỉ, mà kể cũng phải ha nếu như không vì việc đó thì anh cũng đâu có gặp lại được em đâu ha”
“Hihi anh Nobita đừng trêu em nữa mà”
Nhìn Marry cười trong lòng Nobita cũng cảm thấy rất vui vẻ, có lẽ do lâu ngày không gặp lại nên hắn cũng không kiềm chế được cảm xúc này.
“Này Non chan”(Nobita)
“Sao vậy anh Nobita”
“Ờm anh có điều này muốn nói với em từ rất lâu rồi”
“Anh nói đi anh Nobita”
Nói tới đây Marry cảm thấy mặt có hơi nóng tuy nhiên cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
“Em không giận anh vì ngày đó chứ”
“Không đâu anh Nobita vì chúng ta là bạn mà”
“Vậy sao, cảm ơn em Non chan đúng rồi Non chan em ở đây đợi anh chút nha”
Nói xong hắn để Marry ở lại rồi chạy thật nhanh về nhà. Một lúc sau
“Này Non chan anh trả em lại chiếc giày nè thật xin lỗi em nha”
“Cảm ơn anh Nobita đôi giày này là đôi giày em thích nhất đó”
Sau đó hai người lại tiếp tục nói chuyện vui vẻ nhưng rồi cũng đã tới lúc mọi người phải trở về nhà.
“Anh Nobita hẹn gặp lại anh nha khi nào rảnh nhớ nghé nhà em chơi đó”
“Ừ được rồi hẹn gặp lại em sau nha”
Hắn đứng nhìn bóng dáng của cô bạn thuở nhỏ mãi cho đến khi bóng hình đó đi khuất lúc sau Nobita quay người dời đi.
Trở về nhà Marry tìm chiếc hộp nhựa, bên trong đó có thêm một chiếc giày nữa, đặt chiếc còn lại trong tay vào chiếc hộp cô gái tự nhủ:
“Cuối cùng cả hai cũng được bên nhau”.
Trở về nhà Nobita ăn tối cùng gia đình, trong lúc ăn cơm bố của Nobita nói chuyện mà ông đọc trên báo:
“Này mẹ Nobita trên báo lại đưa tin về Vô Diện này báo nói tối hôm qua cậu ta cứu thoát một cô bé khỏi vụ hoả hoạn, nhà báo có phỏng vấn cô bé đó nhưng cô gái đó chỉ nói là không biết khi tỉnh dậy cô bé đó đã ở ngoài trời rồi. Cậu bé đó tuyệt thật đấy nếu ai là bố mẹ cậu bé đó chắc hẳn rất tự hào nhỉ”
Nghe nói như vậy mẹ Nobita tỏ vẻ hơi khó chịu
“Tự hào gì chứ, ông thử nói xem nếu đó là thằng Nobita thì sao? Làm những việc đó rất nguy hiểm nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tốt hơn hết thằng Nobita nên làm một đứa trẻ bình thường thì hơn”
“Ờ phải bà nó nói cũng đúng, nhưng mà..”
“Không nhưng nhị gì hết nếu đó là thằng Nobita thì đừng hòng tôi để nó làm những việc như vậy, nếu có thời gian thì chẳng thà nó tập trung vào học rồi sau đó lấy một cô vợ sống một cuộc sống bình thường như bao người, thế có tốt hơn đi làm những việc vừa nguy hiểm cho mình và gia mình lại còn chả có chút lợi ích gì cả không?”
Nghe vậy Nobita có chút chột dạ, hắn làm những việc như vậy cũng chả phải để mọi người công nhận hay gì, tất cả chỉ là tiện tay thôi nhưng nếu như mẹ hắn biết thì hắn cũng chả thể giải thích nổi bởi khi mẹ hắn nói thì đừng hòng có cơ hội giải thích, tốt nhất từ nay nên thành thành thật thật làm một Nobita như mẹ hắn nói nếu như bạn bè của hắn có vấn đề thì hắn tất nhiên là phải quản nhưng chỉ trong phạm vi gia đình và bạn bè thôi còn những người khác thì gắn phải suy xét, suy cho cùng hắn cũng không phải siêu nhân.
Ăn cơm xong xuôi hắn lên nhà thì bỗng nhiên điện thoại hắn đổ chuông mở điện thoại lên hắn thấy dòng tin nhắn của Himeko:
•Nobita ơi ngày mai cậu có đi học cùng mình được chứ•
Nhìn thấy dòng tin nhắn này Nobita nhíu mày lại rồi nhắn tin trả lời:
•Sao vậy Himeko có chuyện gì sao•
•Ừm dạo này gần đây tớ cảm thấy rất lạ như thể có ai theo dõi tớ vậy•
•Vậy sao vậy mai tớ sẽ nghé qua nhà cậu sớm chúng mình sẽ đi tìm hiểu chuyện này•
•Cảm ơn cậu nhé Nobita•
•Không có gì hẹn mai gặp lại cậu nhé•
Nhắn tin xong hắn đóng máy lại rồi đi ngủ. Ngày mai chắc hẳn sẽ rất nhiều việc đây.