Chương 12: Kendo
Chủ nhật đối với Nobita là một ngày nhàm chán hắn hiện tại đang giam mình trong phòng nằm dưới đất lười biếng suy nghĩ xem nên làm gì, sách thì hắn đã đọc được khá nhiều tuy nhiên sách về kĩ thuật chế tạo robot thì thư viện thành phố không có nhiều lắm, phải nói là khoa học kĩ thuật robot thời đại này chưa có những bước tiến đột phá nào cả.Bài tập về nhà hắn đã làm xong từ lâu, việc tu luyện khí của hắn hiện tại cũng có tiến triển một chút tuy nhiên hắn không vội vàng mà tu luyện quá nhiều vì việc đó có khả năng gây hại đối với hắn điều đó sẽ làm ảnh hưởng tới thành tựu tương lại sau này, vậy nên bây giờ hắn hoàn toàn rảnh rỗi. Cha mẹ hắn thấy hắn học hành tiến bộ, từ một học sinh yếu kém giờ đây đã trở thành một học sinh khá giỏi của lớp điều này khiến ông bà trở nên phấn khích không thôi do vậy cũng không bắt hắn làm việc nhà hay mấy việc lặt vặt để cho hắn chú tâm vào việc hoc hơn, hắn có ngỏ ý giúp đỡ ba mẹ nhưng đều bị bà Tamako từ chối lấy lý do là vì việc học quan trọng hơn.Đang suy nghĩ lan man hắn nghe thấy tiếng chuông cửa tiếp theo sau đó là tiếng của mẹ:
“Vâng đợi chút tôi ra ngay”:
Mở cửa ra trước mặt bà là một cô bé xinh đẹp duyên dáng, nhìn thấy cô bé mẹ Nobita có chút ngạc nhiên nghĩ:
“”Cô bé dễ thương quá không biết con cái nhà ai nữa lớn lên chắc chắn sẽ rất xinh đẹp đây, nếu như sau này làm con dâu mình thì tốt biết mấy””:
Nghĩ tới đây thì bà lại thở dài ngao ngán thằng con trai bà tuy không phải xấu gì nhưng mặt mũi thì trông ngố không tả nổi, nếu như không bị cận thì trông nhìn cũng rất khá khổ nỗi Nobita và bà giống nhau ở chỗ mắt đều cận rất nặng nên cả hai đều phải đeo quả kính dày cộp, với khuôn mặt ngố tàu như thế sau này rất khó lấy vợ không biết sau này thằng Nobita có lấy được người vợ tử tế không nữa. Dừng lại những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, bà cất tiếng:
“Chào cô bé cháu cần gì”
“Chào bác cháu tên là Himeko ạ xin cho cháu hỏi đây có phải là nhà của bạn Nobi Nobita không ạ”
“Đúng vậy cháu biết con trai bác sao?”
“Vâng ạ cháu là bạn của Nobita, trong thời gian qua nobita đã giúp đỡ cháu rất nhiều, đây là chút quà nhỏ để tỏ lòng cảm ơn của cháu mong bác nhận lấy ạ”
“Oh không có gì cháu khách khí quá rồi, mời cháu vào nhà, để bác gọi thằng Nobita”
Dẫn cô gái vào nhà bà không khỏi vui mừng, con trai bà ấy vậy mà có thể quen biết một cô gái xinh đẹp thế này sau này có thể làm con dâu mình thì tốt biết bao, tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của riêng mẹ Nobita, nếu như Himeko mà nghe thấy điều này thì sẽ xấu hổ đến nỗi phải tìm cái lỗ mà chui xuống dưới mất.
“Nobita có bạn tìm con này”
“Vâng con xuống ngay”
Bước xuống dưới lầu Nobita có chút ngạc nhiên:
“Oh sao cậu lại đến được đây vậy?”
Nghe Nobita nói vậy mẹ Nobita trở nên rất bực mình mắng thầm; “thằng con ngốc nghếch nếu một cô gái xinh đẹp đến nhà chơi thì phải chào mừng người ta chứ sao lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy hả?”: Sau đó bà ném cho Nobita một ánh mắt hình viên đạn rồi nói:
“Nobita khách đến chơi nhà thì phải tiếp đãi chu đáo chứ sao con lại hỏi như vậy hả???”
“A không phải do lỗi của bạn ấy đâu cháu xin lỗi vì đã đường đột đến đây do cháu hỏi mấy người bạn nên mới biết được địa chỉ, cháu xin lỗi vì đã không báo trước ạ”
Mẹ Nobita nghe vậy thì lại càng thấy cô bé đáng yêu, bà làm ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đối với Nobita làm Nobita sởn gai ốc:
“A ha ha xin lỗi cậu mình hơi vô ý mời cậu lên nhà”
“Cảm ơn cậu”
Mang theo Himeko lên phòng, Nobita nhường cho Himeko chiếc nghế duy nhất còn mình thì ngồi đất.
“Vậy hôm nay cậu để đến đây có việc gì không?”
“A phải rồi hôm nay tớ tới để đưa cậu cái này”:
Himeko vừa nói vừa móc ra trong túi xách của mình một chiếc điện thoại di động nắp gập màu xanh
“Đây là quà mà ba mẹ mình gửi cho cậu thay cho lời cảm ơn vì chuyện lần trước xin cậu hãy vui lòng nhận lấy”:
“Ơ món quà này đắt quá tớ không tiện nhận hay là cậu giữ lấy dùng đi”
“Không sao đâu cậu nhận lấy đi tớ cũng được bố mẹ cho một chiếc sau lần vừa rồi để đề phòng, với lại nếu cậu có điện thoại thì mình sẽ dễ liên lạc với nhau hơn”:
Hắn định mở lời từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Himeko thì hắn lại không nỡ làm cô thất vọng
“Vậy thì cậu giúp mình gửi lời cảm ơn tới bố mẹ cậu nhé, sau này có thời gian tớ sẽ lại nhà cậu để cảm ơn”
“ Ừ tớ rất mong chờ cậu đấy”:
Sau đó hắn nói chuyện phiếm với Himeko, kể một vài câu chuyện cười và làm vài món ảo thuật cho Himeko xem, đang vui vẻ thì Nobita chợt nghĩ ra điều gì đó quay sang hỏi Himeko:
“Này Himeko cậu có biết gần đây có võ đường nào không? Dạo này tớ có hơi dư thời gian nên muốn đi học võ một chút”
“A theo tớ nhớ thì ở thành phố bên kia có một võ đường kendo rất lớn, nếu cậu muốn thì chúng ta có thể tới đó xem”:
Nói tới kendo Nobita gần như mù tịt, kiếp trước hắn là một người tu luyện thân thể nên hắn chiến đấu bằng nắm đấm và cú đá vậy nên hắn chưa bao giờ cầm kiếm cả. Suy nghĩ một lúc hắn đưa ra quyết định là sẽ đi học kiếm đạo, hắn nhớ ba hắn từng kể ngày trước khi tầm tuổi của Nobita ông cũng đi học kiếm đạo vậy nên hắn không cần phải mất thời gian mua áo giáp và kiếm mà chỉ cần hỏi mẹ nơi cất rồi mang chúng theo là được. Sau nửa tiếng ngồi tàu điện cuối cùng Himeko và Nobita đã tới nơi, mặc lên bộ võ phục cùng thanh kiếm trên tay Nobita cảm thấy có phần đặc biệt và mới lạ, riêng với Himeko thì lúc này ánh mắt cô không sao rời ra được khỏi Nobita, thất thần một hồi lâu cô như nghĩ ra điều gì đó lập tức đưa tay vào túi lôi ra chiếc điện thoại rồi chụp lia lịa, cô thấy khi Nobita mặc lên bộ hakama quả nhiên rất đẹp trai chỉ tiếc lúc này không mang theo máy ảnh nếu không thì đã có thể chụp nhiều hơn rồi, tuy nhiên có ảnh Nobita mặc võ phục là cô thấy mãn nguyện rồi. Về phần Nobita lúc này lần đầu tiên khi cầm lên cây kiếm hắn quả thật rất lúng túng nhưng năng lực học tập của Nobita rất nhanh và hắn được các senpai tận tình chỉ dạy nên mau chóng nắm bắt được cách sử dụng kiếm, sau buổi tập sensei sẽ chọn ra từng cặp có trình độ ngang nhau để đấu với nhau, Nobita thì được xếp cùng với cậu nhóc 8 tuổi đã tập kendo 2 năm kết quả là Nobita thua sấp mặt, do vậy hắn nhận ra không phải cứ có sức mạnh là sẽ thắng để chiến thắng cần phải có thêm cả sự khéo léo và may mắn nữa nhưng hắn tự tin với kinh nghiệm chiến đấu của kiếp trước hắn sẽ tiến bộ rất nhanh.Buổi tập kết thúc hắn và Himeko cùng nhau đi về nhà lúc này trời đã ngả sang màu vàng hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ thì có tiếng la thất thanh của bé trai. Quay lại nhìn thì hắn thấy một tên thanh niên mặt đầy tàn nhang dáng người như khỉ đột tay dắt theo một con chó dữ tợn đang hằm hè một đứa bé:
“Này dừng tay lại đi bắt nạt một đứa trẻ thì có gì hay chứ”:
“Nhãi con mày thì biết cái gì tên nhóc này làm bẩn bộ áo hakama của ông nên nó phải trả giá”:
Vừa nói hắn vừa chỉ vào một góc áo có dính một chút kem. Thấy vậy Nobita nhíu mày rõ ràng là tên này kiếm cớ bắt nạt cậu bé kia đã vậy lại còn dùng kiếm tre đánh cậu bé nữa làm cho cậu bé đang phải ôm cánh tay khóc lóc. Lúc này đây hắn thật sự nổi giận tay hắn nắm chặt thanh kiếm tre trong tay.
“Oho nhóc con ngươi cũng là người tập kiếm đạo sao vậy thì ta sẽ cho mày cơ hội. Nếu như mày thắng tao trong trận đấu kiếm tao sẽ thật lũ chúng mày đi còn không thì ngoan ngoãn chịu phạt nhé”:
“Được”:
Nobita ngay lập tức đồng ý hắn hiện tại đang rất tức giận, loại người ỷ mạnh hiếp yếu này thực sự làm hắn chán nghét, nếu như không cho tên kia một chút giáo huấn thì hắn cứ nghĩ mình là cha thiên hạ mất, điều đó lại làm cho xã hội này thêm một tên rác rưởi nữa vì vậy hôm nay tên khỉ đột não toàn cơ bắp kia sẽ phải ăn quả đắng để sau này nên khiêm tốn lại.
“Vậy trận đấu bắt đầu”:
Không chờ Nobita rút kiếm tên khỉ đột kia đã lao vào chém thật mạnh vào đỉnh đầu Nobita. Hắn nghĩ hắn đã đánh trúng nhưng không nobita đã đề phòng trước dùng kiếm che ngang đỉnh đầu, sau đó hắn nhảy lùi lại thoát khỏi tầm tấn công của tên khỉ đột ngay lập tức Nobita rút thanh kiếm tre ra và thủ thế, thấy đòn tấn công không hiệu quả tên khỉ đột lao lên tấn công điên cuồng, Nobita dựa vào đôi mắt nhạy bén và kinh nghiệm của mình mà xuất kiếm đỡ hết tất cả những đòn tấn công lung tung kia, sau một lúc tên ngu ngốc đã cảm thấy mệt thì lúc này Nobita nói:
“Mệt rồi phải không? giờ tới lượt ta rồi”
Dứt câu Nobita bật vào như một viên đạn tay giơ thẳng ra, đầu mũi kiếm tựa như một viên đạn bay tới yết hầu tên kia
“Khoan đã, mau dừ.......”:
Chưa nói hết câu tên khỉ đột đã bị thanh kiếm đâm trúng, thanh kiếm đâm mạnh tới nỗi thân kiếm tạo thành hình vòng cung trong một khắc làm cho tên mập kia bay xa cả mét rồi ngã đè lên con chó của hắn, Mắt của tên ngốc và con chó trợn ngược lên mồm sùi bọt rồi triệt để ngất đi.
“Sau này nên khiêm tốn một chút không nên vì học được một chút võ thuật mà kiêu căng nếu không thì đừng trách ta”
Để lại một câu nói mang tính hình thức Nobita xoay người đỡ cậu bé đứng dậy.