Chương 10: Ân Nhân

Chương 10:Ân nhân

Hiện tại Nobita cảm thấy đang rất khó xử hắn chưa biết phải làm sao để xử lý tình hình bây giờ, phương án đầu tiên là bỏ chạy nhưng chạy đi đâu cô gái kia đã nhìn thấy mặt hắn nếu bỏ chạy thì khi cảnh sát hỏi thì cô ấy sẽ khai thôi vậy nên chỉ còn cách xin cô gái kia giữ bí mật về việc ngày hôm nay thôi cũng tại hắn làm biếng đi trả áo nên giờ mới thành ra như vậy.

“Anou chuyện ngày hôm nay mong câ..., ủa cậu làm gì vậy?”:

Chưa kịp nêu ra lời đề nghị hắn đã thấy mặt cô bé kia nghé sát vào mặt hắn tới nỗi gần như chiếc mũi của hai người chạm nhau.Sau khi ý thức được hành động vô ý của mình Himeko vội vàng lùi lại khuôn mặt trở nên đỏ như cà chua, sau đó cô cúi gập người chín mươi độ nói lớn.

“Mình thành thật xin lỗi, tên mình là Tatsumiya Himeko năm nay 9 tuổi học lớp 3 khối a trường tiểu học Houseki nhà ở số 43 đường Haru sở thích là nấu ăn chơi piano múa balê món ăn yêu thích là parfait và bánh gato ước mơ sau này là muốn trở thành cô giáo dạy piano môn thể thao ưa thích là cầu lông hiện nay vẫn chưa có bạn trai hôm nay rất cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ mình hy vọng cậu sẽ cho mình cơ hội để đền đáp ân giúp đỡ của cậu”:

“....................”

•_• phải nói ngay lúc này biểu cảm của Nobita trông rất ngu ngốc,hắn cảm thấy như đang có hàng vạn con thảo nê mã đang chạy trong đầu của hắn vậy, ai đời đi cảm ơn người khác lại mang nguyên địa chỉ cho tới sở thích cá nhân ra chứ việc đó thì liên quan gì tới nói cảm ơn? Lại nói ngươi chả phải mới 9 tuổi sao có bạn trai làm cái rắm gì chứ lo mà học hành đi!!! Tuy nhiên hắn sẽ không nói ra những lời như vậy việc hôm nay có giữ được bí mật không thì hoàn toàn dựa vào cô bé trước mặt hắn nếu làm cô bé phật ý thì hắn sẽ gặp khá là nhiều rắc rối do vậy hắn chỉ ho khan vài tiếng rồi nói:

“Khụ, khụ được rồi được rồi nếu cậu muốn giúp tớ thì chuyện ngày hôm nay mong cậu giúp mình giữ kín ngoài mình và cậu ra thì cậu không nên nói thêm với người nào nữa”

“Ơ tại sao vậy nếu như mọi người biết cậu ra tay xử lý bọn chúng thì rất tuyệt vời mà”

“ Ơ...à thực ra mình không thích có quá nhiều người chú ý tới mình cho nên vẫn mong cậu chấp thuận”:

Nghe câu nói này hảo cảm của cô bé dành cho Nobita tăng vọt hình ảnh Nobita trong ấn tượng của cô là một người không màng danh lợi, nghĩ đến việc chỉ có một mình cô biết được bí mật này của cậu ta là lại cảm thấy vui mừng rồi:

“ tất nhiên là được rồi nhưng cậu cũng phải đáp ứng mình một điều kiện”:

“Điều kiện gì vậy”: Chả phải đã nói sẽ đền ơn mình sao, sao bây giờ đã lại ra điều kiện rồi, hắn tuy phiền lòng nhưng vẫn phải lắng nghe, ai bảo người ta nắm đằng chuôi chứ.

“Cậu phải cho mình biết tên cậu”

“Hả? Khụ, khụ được thôi nhưng việc này có hơi...”

“Vậy tên cậu là gì”

“Ơ...a tên mình là, ai da xin lỗi hay cậu đổi điều kiện khác được không”

“Tên của cậu”

“Nghe này, tớ sẽ làm cho cậu một việc giúp cậu miễn sao cậu đổi điều kiện khác được chứ”

“Hmm để mình suy nghĩ đã”

“Được rồi vậy thì mình sẽ đổi qua điều kiện khác, vậy cậu cho mình xin địa chỉ nhà cậu đi”

“-_- vậy thì khác gì nhau đâu cơ chứ?”:

“Cậu kì quá nha tớ đã đổi điều kiện rồi mà vẫn không được là sao? Vậy tớ đành phải nói chuyện này ra cho mẫu chú công an vậy”:

“Khoan đã tớ nói, tớ nói mà nên cậu đừng nói chuyện này ra được chứ?”:

Cuối cùng hắn vẫn phải bé ngoan nói ra tên của mình sau đó mau chóng tạm biệt Himeko đang cười rất tươi rồi sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà vừa chạy hắn vừa khóc không ra nước mắt vì con gái ở thế giới này quá đáng sợ đi.

Về phần của Himeko sau khi đã biết được tên của Nobita thì rất vui vẻ sau khi làm những điều Nobita dặn đó là gọi cảnh sát và áp giải chúng về đồn thì cô cũng trở về nhà, cả ngày hôm đấy cô bé cứ mơ mơ màng màng thi thoảng lại cười ríu rít khi thì mặt đỏ bừng úp mặt vào gối lăn qua lăn lại trên giường, thấy sự thay đổi bất thường của cô con gái mẹ cô bé liền tìm cách nói chuyện riêng với cô bế tối hôm đó mẹ cô lên phòng cô:

“Hôm nay con gái mẹ có chuyện gì vui sao cả ngày nay mẹ thấy con cư xử rất khác”:

“Mẹ à không có gì đâu mẹ con đâu có khác đâu”:

“Đừng giấu mẹ mẹ sinh ra cô lại không biết tính cách của cô con gái mình sao nào có chuyện gì mau nói đi mẹ hứa ngoại trừ mẹ con mình sẽ không có ai khác biết cả”:

“Mẹ hứa đấy nhé”:

“Ừ mẹ hứa “

“Chả là hôm nay con bị lũ du côn mà báo đài hay đưa tin chặn đường trấn lột”:

“CÁI GÌ CƠ”x2:

“............”:

“............”:

“Bố có phải bố đang đứng ngoài cửa không?”:

“............”

Vẫn không có tiếng trả lời.

“Bố thật quá đáng sao lại đi nghe trộm chuyện của con với mẹ chứ từ nay con sẽ không nói chuyện với bố nữa”:

“Ấy ấy bố xin lỗi đừng giận bố mà”

Bước vào phòng là một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm dáng người cao gầy gương mặt tuấn mỹ tuy đã lớn tuổi nhưng có thể nói hồi trẻ ông là người rất là đẹp trai ưa nhìn:

“Chỉ là bố quá lo lắng cho con gái rượu của bố thôi nên con đừng giận bố nhé bố hứa sẽ không kể chuyện này với ai đâu”:

Himeko cũng chỉ có thể thở dài vì sự quan tâm quá mức của người bố này. Vậy cũng đúng vợ chồng nhà tatsumiya tuổi đã cao mà cũng chỉ có được đứa con gái độc nhất này vì thế nên họ xem đứa con gái này như bảo bối vậy dù cho có táng gia bại sản chỉ để đứa con gái được bình an họ cũng không hề chớp mắt. Tuy được bố mẹ chiều chuộng hết mực nhưng cũng không vì thế mà trở nên hư hỏng ngược lại rất ngoan ngoãn và nghe lời, lý do rất đơn giản cô cũng rất yêu quý cha mẹ và không muốn cha mẹ phiền lòng.Cuối cùng cô kể hết mọi chuyện cho cha mẹ nghe về Nobita anh dũng thế nào khi cứu cô, tả xung hữu đột 1 mình lao vào hang ổ của đối phương, không màng danh lợi từ bi bác ái bla bla... nói chung là Nobita đã được đưa lên như một vị thánh vậy.Nghe xong câu chuyện bố Himeko vỗ đùi tuyên bố:

“Không được nhà tatsumiya không thể để ân nhân của mình chịu thiệt được nhất định phải tìm ra cậu ta và cảm ơn cho thật tử tế”

“Đúng vậy ba à nhất định con phải tìm cậu ta và trả ơn cậu ấy”: Himeko cũng tán thành giơ lên nắm đấm mảnh mai lên trời thể hiện sự quyết tâm.

“Vậy hai bố con có biết cậu ấy ở đâu không?”

Lời nói này như gáo nước lạnh tạt vào hai cha con đưa hai người trở về thực tại.

“Ờ phải đó Himeko con có biết địa chỉ nhà cậu ấy không?”:

“Không ba à cậu ấy chỉ nói cho con tên thôi”

Mẹ Himeko cũng bó tay thở dài ngao ngán , hai cha con nhà này cứ thích là làm không bao giờ suy nghĩ cho kĩ, muốn đi trả ơn người ta mà không biết địa chỉ thì phải làm như nào, chả lẽ đi bấm chuông từng nhà? vậy thì đến bao giờ mới tìm được?:

“Được rồi Himeko, con nói con được cậu ấy cứu khi đi học về phải không, vậy thì có khả năng là cậu ta học cùng trường với con đấy ngày mai con hãy tả đặc điểm của cậu ta rồi nhờ bạn bè tìm giúp xem”

“Phải rồi ha, bà xã bà thông mình quá”

“Nhưng lỡ như cậu ta không muốn nói địa chỉ nhà cho con thì sao?”

“Vậy thì cứ lấy việc ngày hôm nay ra dọa cậu ta mẹ đảm bảo sẽ có hiệu nghiệm”

“Phải rồi ha hihihihihii”

Nhìn thấy hai mẹ con đang cười nham hiểm bố Himeko sợ xanh mặt mau chóng lùi ra khỏi phòng rồi chuồn mất. Nếu như Nobita ở đây thì chắc chắn hắn sẽ hét lớn:

“Đừng có dạy trẻ con những thứ đáng sợ như vậy!!!”.