Chương 9: Ra tay 2

Chương 9:Ra tay 2

“Về nhà cẩn thận nha Himeko gần đây nguy rất nguy hiểm, cậu nên cẩn thận đấy nếu có gặp bọn trấn lột thì phải mau tránh đi nhé”:

“Ừm biết rồi mình về đây”

Cô gái này tên là Tatsumiya Himeko do công việc nên gia đình cô chuyển nhà tới thành phố này đã được gần nửa tháng hôm nay cô cùng các bạn về chung, tuy nhiên nhà đứa bạn gần nhất cũng phải mất 5 phút đi bộ thế nên cô phải đi về một mình đoạn còn lại, tuy có hơi sợ một chút nhưng cô không muốn làm phiền bạn bè chính vì sự tốt bụng này mà cô cũng thường hay gặp rắc rối. Hiện giờ cô mong sẽ không phải đụng mặt bọn du côn kia nhưng than ôi ghét của nào thì trời trao của ấy, ông trời luôn luôn biết đùa giỡn người:

“Oh cô bé dễ thương đi đâu mà vội vậy dừng lại bọn anh nhờ chút nào”

Từ bên đường có một đám thanh niên đột ngột xuất hiện nở một nụ cười đểu cáng rồi dần dần tiến tới người cô, định xoay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn chúng đã tóm được tay cô bé.

“ Ấy đừng sợ đừng sợ bọn anh chỉ muốn xin 1 chút tiền tiêu vặt thôi, mà khoan nhìn cô em trông rất quen mắt”:( kẻ xấu A)

“Ưk tao cũng thấy vậy hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải “( kẻ xấu B)

“A, tao nhớ ra rồi con bé này là con gái của nhà khảo cổ học Tatsumiya Hideyoshi hay được nhắc đến trên tivi đây mà”(kẻ xấu C):

“Oh hô vậy thì chúng ta vớ bở rồi con gái của người nổi tiếng thì chắc không thiếu tiền rồi hoho nếu mang đứa con gái này về cho đại ca thì sẽ được thưởng rất nhiều đấy”(kẻ xấu B):

“Phải đấy phải đấy với tính cách của đại ca thì chắc chắn sẽ hắn sẽ đòi không dưới 1 triệu yên”( kẻ xấu A):

“Không, không muốn mau thả tôi ra”:Khi nghe bọn người xấu nói chuyện Himeko biết điều này sẽ ảnh hưởng tới bố mẹ cô tuy gia đình cô thuộc dạng khá giả nhưng 1 triệu yên là một số tiền lớn bố cô phải không thể nào có một số tiền lớn như vậy được.

“Hừ đừng có dãy dụa đã rơi vào tay bọn ta thì đừng mong trốn thoát”:(kẻ xấuA)

“Không ,có ai không cứu tôi với”

“Khốn kiếp nói nhẹ không nghe phải không để ta cho mày bài học”

“Bốp”

“Á đau quá”:

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng đó không phải của himeko mà là của tên người xấu đang định ra tay với cô bé.

“Là kẻ nào?”

“ Hừm 1 lũ con trai mà lại đi bắt nạt một cô gái các ngươi tốt nhất nên về nhà thay quần thành váy đi là được rồi đấy”:

Ngay lập tức chúng quay sang tiếng giọng nói phát ra, đập vào mắt chúng là hình ảnh của một đứa trẻ con đang đứng trên ngọn cây gần đó đứa bé này mặc một chiếc áo khoác dài tới đầu gối khuôn mặt cậu bé bị chiếc mũ áo khoác che khuất không rõ ràng lắm, trong tay vẫn còn cầm mấy viên sỏi, chả cần nghĩ lũ người xấu cũng biết chính thằng nhóc này là người ra tay lúc nãy.Lại nói về cậu bé mặc áo khoác màu xám, chả ai khác đó chính là Nobita, khi hắn trên đường về nhà hắn đã để ý tới nhóm thanh niên cứ ngó đông ngó tây này vì nghi hoặc nên đã bám theo sau cho đến khi bọn chúng gặp himeko, lúc đó hắn chưa có ý định ra tay vì hắn biết bọn trẩu tre này còn có nhiều nữa nên định theo chúng tới hàng ổ để giải quyết một lần cho gọn còn cô gái thì hắn đành để cô chịu ủy khuất một chút a, thế nhưng cô gái này cũng quá xui xẻo đi gặp phải lũ này thì cũng thôi đi đã vậy lại còn bị chúng có ý định bắt cóc tống tiền nữa chứ, hắn cũng có ý định để cô bị bắt rồi theo tới hang ổ chúng luôn một thể nhưng ai ngờ cô bé chống trả dữ quá làm bọn chúng bực mình nên hắn đành lộ mặt sớm hơn bình thường, về chiếc áo khoác thì trong lúc theo dõi hắn thấy nó nằm ở trong vườn của mấy ngôi nhà gần đó nên vào “mượn tạm” đúng vậy hắn chỉ mượn tạm thôi chứ không hề có ý định ăn trộm đâu tiện thể xin một ít “đạn sỏi” nữa. Phải nói hắn rất thích dùng “đạn sỏi” hiện giờ chân khí trong người hắn đạt được 5% so với chân khí kiếp trước hắn tu luyện nhanh như vậy phần nhiều là do không khí ở đây vẫn còn khá trong lành và đậm đặc cộng thêm việc hắn không ngừng luyện tập suốt một tháng nay nên nếu như dùng chân khí để cường hoá vào ngón tay thì đã có thể xuyên thủng một tấm kim loại mỏng hoặc đục được 1 lỗ trên tường tuy nhiên nếu như phân tán khí ra càng nhiều thì công hiệu cũng giảm đi đáng kể nếu như tụ lại cho cú đấm thì cũng chỉ làm méo tấm kim loại nếu như đấm lên tường thì chỉ để lại vài vết nứt, chính vì vậy hắn dùng “đạn sỏi” là tốt nhất hiện nay vì tầm tấn công xa và khi ở trong tay hắn thì mấy viên sỏi đủ để làm bất tỉnh một người lớn.

“Nhóc có đừng có tự mãn có ngon thì xuống đây xem nào”:(kẻ xấu C)

“Gừ tên oắt con mau xuống đây nếu không muốn bạn mi chịu khổ bằng không thì đừng xoa trách”:

Mấy trên du thủ du thực như thế này Nobita hoàn toàn không để vào mắt nhưng lấy trẻ con ra để uy hiếp thì quả thật bọn chúng vừa động vào vảy ngược của Nobita, hắn nhảy xuống tiến lại gần lũ du côn

“Tốt lắm bây giờ thì....”

Chưa nói hết lời thì cả đám đã cảm thấy rét hết cả sống lưng, Nobita không ngần ngại tỏa ra sát khí đáng sợ làm cho lũ lưu manh khiếp vía đờ đẫn hết cả người trong 3 giây từng đó thời gian đủ để cô bé kia giãy thoát chạy ra sau lưng Nobita, ngay lập tức Nobita bắn ra hai viên sỏi làm hai tên người xấu ôm hôn đất mẹ còn lại tên thì đang run như cầy sấy đứng trước mặt hắn.

“Không muốn bị như vậy thì mau ngoan ngoãn dẫn ta tới chỗ đại ca của ngươi đi nếu không thì đừng trách ta”

Tên kẻ xấu gật đầu lia lịa đứng trước Nobita hắn chỉ có thể cún con nghe lời, muốn hắn phản kháng á trò đùa gì vậy hai kẻ trước còn mạnh hơn hắn mà trong nháy mắt bị hạ hắn làm sao có cửa. Ko chậm trễ hắn liền dẫn theo Nobita tới chỗ ở của bọn hắn Himeko thì vẫn còn đang hoảng sợ nên cứ bám vào áo và đi theo hắn còn về phần hai tên kia thì hắn cũng đã trói lại rồi sẽ có người đưa bọn chúng lên cho cảnh sát thôi vì sẽ có những đứa trẻ nhận ra chúng và báo cho người lớn.

“Đến nơi rồi”:

“Tốt lắm, này cậu ở đây chờ đi chốc nữa mình sẽ có việc nhờ tới cậu đấy”

“Mình sao a...ơ... đ..ược rồi”:

“Thế còn tôi thì sao?”

“Ngươi à?Ô có cái gì kìa”

“Cái gì cơ”: Xoay người lại nhưng chả thấy gì bất thường hắn thầm kêu ko ổn nhưng đã quá muộn hắn đã mất đi ý thức.

Bước vào căn nhà máy bỏ hoang Nobita thấy gần chục tên thanh niên đang ngồi ở đó đang nhìn hắt bằng ánh mắt hết sức ngạc nhiên chưa kịp phản ứng thì Nobita đã dùng tốc độ nhanh nhất bắn hạ bọn chúng duy chỉ có tên đại ca là may mắn tránh được viên đạn, ngay lập tức hắn xông tới định đánh gục Nobita nhưng hắn làm sao đấu lại một kẻ có kinh nghiệm quá dày dạn trong chiến đâu chứ, quả nhiên hắn nhẹ nhàng lách người qua cú đấm của tên đại ca không những vậy còn thuận thế tung một cú đá trời giáng vào mặt đối phương làm cho tên thủ lĩnh được ngủ trong vòng tay của đất mẹ một cách ngon lành.Xong xuôi hắn cởi bỏ áo choàng lấy giấy viết lên địa chỉ nhà mà hắn mượn rồi nhờ người gửi lại chiếc áo sau đó hắn viết những việc mà hắn nhờ Himeko làm gấp lại thành chiếc máy bay định bụng gửi cho cô bé kia còn mình sẽ chuồn đi bằng cửa khác nhưng trời không bao giờ làm theo ý người, đang định bước ra cửa thì Nobita đã thấy cô gái đó đứng trước cửa nhìn hắn chằm chằm...

Lúc này đây hắn thật sự muốn ôm đầu ngửa mặt lên trời mà hét:

“Chết tiệt bao giờ mình mới hết xui xẻo đây HẢ”.