Chương 37: Tuyết Khuynh Thành gia nhập cuộc chiến

Nhưng con thụ yêu kia bản thân nó cũng lường trước được chuyện này, chỉ thấy những rễ cây bị nó rút xuống bên dưới lòng đất kia lúc này lại tiếp tục trồi lên hòng ngăn cản việc hai người ra tay ngăn chặn nó

Rễ cây nhiều lắm, chỉ riêng năm cái màu đen kịt kia cũng khiến hai người phải hao tâm tổn chí phòng bị. Lúc này lại tăng thêm rất nhiều những chiếc rễ thường kia nữa, chúng mặc dù do thụ yêu bị thương cùng đang phân tâm do tích tụ năng lượng nên phần lớn đều không thể trúng đích. Nhưng lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cầm chân hai người

Dạ Hoa cùng Lê Băng Băng lúc này đang liên tục tránh né những chiếc rễ cây này, chúng thật sự là rất rất nhiều. Nếu không phải thụ yêu đang bị thương bọn họ hoàn toàn không thể nào mà dễ dàng tránh né được như này

Chỉ thấy càng lúc những tán lá kia càng phát tán ra những quang mang chói mắt, màu xanh lục cấp tốc bao phủ toàn bộ khu rừng

Dạ Hoa thấy vậy liền ám đạo không ổn, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không thể phân tâm một chút nào cả, chỉ cần phân tâm chút thôi những chiếc rễ này liền thuận thế mà xiên thủng hắn

Nhưng đúng lúc mà quang mang đang thịnh nhất. Thì từ nơi xa một giọng nói vang lên

“Trảm!”

Chỉ một chữ như vậy nhưng tiếp theo đó, từ đằng sau lưng hai người. Một đạo kiếm quang phóng ra. Nhanh chóng phóng tới những tán lá của thụ yêu, nó cũng cấp tốc đưa rễ cây ra chống đỡ

Nhưng đạo kiếm khí này thập phần cường đại, nó dễ dàng chặt đứt tất cả như chém một miếng đậu phụ vậy, sau đó liền là thẳng hướng tán cây mà lướt qua. Giống như là một cơn gió vừa mới thoảng qua vậy, những tán lá kia hoàn toàn không nhìn ra được hư hại

Tạch tạch tạch

Chỉ thấy những tiếng tạch tạch rất nhỏ vang lên, những tán cây kia vẫn duy trì quang mang xanh lục. Nhưng lúc này cũng đã dần dần chệch hướng mà trượt xuống

Càng lúc càng nhanh, cho tới khi triệt để rời khỏi cành. Chúng cứ tiếp tục mang màu xanh chói mắt rơi xuống. Đến tận khi chạm đất chúng mới hoàn toàn mất đi quang mang, khi này nó mới nhận ra là mình đã bị cắt rời khỏi thân cây

Người chém ra kiếm quang không ai khác chính là Tuyết Khuynh Thành, lúc này trong tay nàng đang cầm một thanh kiếm hoàn toàn bình thường, nó không phải là thanh kiếm mà nàng đạt được ở bên dưới kiếm hồ

Nàng cùng Trần Quân tiếp cận nơi này, sau đó là họ thấy thụ yêu đang tuôn ra hàng chăm chiếc rễ cây quấy nhiễu hai người. Mà hai người lại đang cố gắng tấn công vào những tán lá đang tỏa ra quang mang xanh lục kia

Thấy những tán lá càng lúc càng phát ra ánh sáng chói mắt hơn, cùng với sinh cơ dạt dào. Nàng cũng dường như đoán được cái gì đó, nên liền dứt khoát ra tay chém rụng chúng

Đúng như dự đoán một nửa số tán cây bị chém đứt. Sau đó là tất cả bọn chúng đều mất đi quang mang

Dạ Hoa cùng Lê Băng Băng bất ngờ quay đầu lại. Chỉ thấy ở nơi xa là Tuyết Khuynh Thành cùng Trần Quân tiến tới. Hắn liền biết đạo kiếm quang kia do Tuyết Khuynh Thành chém ra

“ Sao họ lại ở đây?”

Dạ Hoa rất bất ngờ về việc này, chỉ riêng Trần Quân thì hắn còn có thể phần nào chấp nhận được. Nhưng cả Tuyết Khuynh Thành thì việc này hoàn toàn vượt qua dự kiến của hắn.

“Ngươi biết họ?”

Lê Băng Băng hồ nghi nhìn sang Dạ Hoa mà hỏi

“Nam nhân là người của quân đội, còn nữ nhân kia là học tỷ của ta”

Mặc dù chưa đi học, nhưng cũng từng đỗ đại học nên nàng cũng tính là nửa cái học tỷ của hắn. Còn Trần Quân thì là do hắn đã thấy tên này lần trước ở trên bờ biển

Chỉ là hắn không ngờ tu vi của Tuyết Khuynh Thành lại tăng chưởng nhanh như vậy, lúc này đã hoàn toàn ở Trúc Cơ trung kỳ rồi. Hơn nữa nhìn chiến lực là hoàn toàn không hề thua kém chút nào so với Lê Băng Băng

“Cần giúp gì sao?”

Tuyết Khuynh Thành nhìn Dạ Hoa hỏi, nhưng ánh mắt luôn đặt trên người Lê Băng Băng, ánh mắt cũng có chút kỳ lạ

“Thấy những tán cây kia chứ, con thụ yêu này bị thương nặng rồi. Giờ chỉ cần có thể chặt hết những tán cây kia khiến nó không hồi phục được nữa là có thể hoàn toàn giết được nó. Ba người bọn ta chăm sóc những rễ cây này. Cô phụ trách chặt đứt hết bọn chúng. Được chứ?”

Dạ Hoa ngay lập tức nói, sau đó gom cả hắn cùng Lê Băng Băng và Trần Quân cùng một chỗ mà nói

Bên cạnh tiểu Kim có chút bất mãn mà phì phì kêu

“À được ba người một rắn bọn ta sẽ lo rễ cây”

Trần Quân cũng không có dị nghị gì mà gật đầu đồng ý. Lê Băng Băng cũng làm như không thấy ánh mắt của Tuyết Khuynh Thành mà gật đầu. Tiểu Kim cũng vui mừng mà kêu lên

“Được. Để ta lo”

Tuyết Khuynh Thành cũng gật đầu đồng ý với Dạ Hoa

“Phong Luân”

“Băng cọc”

“Chấn Thiên”

Chỉ thấy ba người đồng loạt ra tay với những chiếc rễ cây. Dạ Hoa ngay lập tức chuyển sang phong hệ. Toàn thân màu xanh nhạt cùng đôi mắt. sau đó ngưng tụ ra hàng loạt phong luân mà phóng ra

Lê Băng Băng cũng ngưng tụ ra hàng loạt băng cọc sau đó liền vung tay một cái, toàn bộ băng cọc liền cứ như mưa mà trút xuống

Trần Quân thì càng khoa chương hơn, chỉ thấy hắn vung ra một quyền. Sau đó không gian từ chỗ nắm đấm của hẳn ngay lập tức bằng mắt thường thấy được mà nứt toác ra. Sau đó từng tiếng vang lớn vang lên cứ thế một sức mạnh vô hình bay thẳng tới những chiếc rễ cây kia

Cả ba đòn đánh cùng rơi xuống cùng một lúc, phút chốc là từng chiếc rễ bị phong luân cắt đứt, có chỗ bị băng cọc đóng băng tại nguyên địa. Sau đó là ăn ý đụng vào với Chấn Thiên của Trần Quân mà ầm ầm vỡ vụn

Còn tiểu Kim thì cũng dùng thân thể của mình mà quấn chặt lấy một bó lớn rễ cây. Ai bảo nó lúc này tu vi yếu, chiến đấu thủ đoạn hoàn toàn là dựa vào nhục thân đâu

Tuyết Khuynh Thành lúc này cũng không phụ sự kỳ vọng, nàng không hô lên tên chiêu thức. Chỉ thấy nàng tuyết mỹ mà đứng dưới ánh trăng sau đó nhẹ nhàng đưa kiếm lên. Sau đó liền chém xuống, tiếp đó là một đạo kiếm quang cứ thế mà phóng ra sau đó chuẩn xác mà chém vào phần tán lá còn lại

Chỉ thấy lúc này thụ yêu đã hoàn toàn trở thành một chiếc cột chống to lớn giữa khu rừng, toàn thân chụi lủi. Thân cây thì bị đốt cháy, tán lá thì bị từng nhát rất ngọt mà chém xuống

ầm ầm

Đại địa lúc này liền đưa tới từng chận rung động sau đó rất nhiều rễ cây từ bên dưới lòng đất toát ra, bọn chúng điên cuồng đung đưa mà tàn phá xung quanh. Tiếp đó là một âm thanh to lớn vang vọng khăp khu rừng

Gào

Một tiếng gào rống vang vọng khắp toàn bộ Già Du sâm lâm. Thụ yêu lúc này đã hoàn toàn rống giận, nó chuẩn bị một lần vùng vẫy cuối cùng