Chương 36: Thụ yêu bị thương nặng

Chân Hồn Thương cũng ngay lập tức từ thân cây rút ra sau đó bay trở lại chỗ Dạ Hoa, lúc này chỉ thấy tán lá rộng lớn của con thụ yêu này bỗng chốc phát sáng. Một màu xanh lục bỗng chốc bao trùm toàn bộ

Lúc này một vài giọt linh dịch màu xanh lục mang theo nồng đậm sinh cơ xuất hiện, sau đó chúng bay về hướng của đám yêu thú đang bị tiểu Kim ngược đãi kia. Một giọt thì bay vào vùng bị cháy xém do Chân Hồn Thương đâm trúng ban nãy

Cấp tốc mọi vết thương đều lành lại. Nhưng các tán lá dường như lại nhạt màu hơn so với lúc trước.

“Khả năng cao khi này đang là trời tối. Nó cần hấp thụ ánh sáng để có thể ngưng tụ ra những giọt linh dịch kia. Nó không còn nhiều khả năng chữa thương rồi, tiếp tục mài nó. Nhìn màu sắc từ các tán lá, nhiều nhất nó có thể dùng chiêu đấy 1-2 lần nữa mà thôi”

Dạ Hoa nhanh chóng đưa ra kết luận. Bên người Lê Băng Băng lúc này cũng tiếp tục vào trạng thái chiến đấu

“Cậu có thể tiếp tục tung ra một đạo hoả diễm mạnh hơn không. Tôi nghĩ chúng ta có thể dùng chênh lệch nhiệt độ và ngây cho nó một lượng lớn sát thương đấy”

Lê Băng Băng cũng nhanh chóng nói ra ý định của mình

“Không thành vấn đề”

Dạ Hoa cũng gật đầu, hắn cũng chưa rõ nàng định làm gì

“Bão tuyết!”

Chỉ thấy Lê Băng Băng vung hai tay lên, những bông tuyết bỗng nhiên tăng tốc. Sau đó từng cơn gió rít gào, nhiệt độ liền cùng với tốc độ của những bông tuyết này cấp tốc giảm xuống. Nó giống như một cơn bão lạnh giá vậy

Mặt đất xung quanh bỗng chốc kết từng tầng tuyết mỏng, phải nói là sương nhiều lắm. Hơi nước trong không khí do con thụ yêu tản ra lại gián tiếp khiến tuyết dày đặc hơn rất nhiều. Mặt đất nhanh chóng kết từng tầng tuyết, cây cối cùng động vật xung quanh cũng bắt đầu bị đông cứng lại

Con thụ yêu kia cũng đang dần dần bị những bông tuyết này nhấn chìm, nó bắt đầu kết những tầng băng mỏng bên ngoài thân cây. Từng chiếc rễ cây lúc này cũng không thể động đậy được nữa, những tán lá lúc này cũng đã thành những miếng băng nhỏ

Dạ Hoa đứng một bên, lúc này hắn cũng phải vận linh lực bảo hộ ở bao quanh mình. Phải nói là bão tuyết rất lạnh, đến hắn đang ở dạng lửa cũng phải có phần rét run

Tuyết Khuynh Thành cùng Trần Quân lúc này cũng đã áp sát thụ yêu. Nhưng bất ngờ nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, sau đó liền là từng cơn gió mạnh mang theo tuyết lớn bắt đầu lan tràn ra khắp nơi

Mi tâm Tuyết Khuynh Thành sáng lên, sau đó kiếm khí từ bên trong tràn ra. Bảo vệ nàng khỏi gió tuyết này. Trần Quân lúc này cũng vận dụng năng lực của mình, liên tục chấn động rơi những con gió tuyết này

Hai người chỉ thấy trước mắt bỗng chốc liền bị tuyết lớn bao phủ, cây cỏ xung quanh liền bị đóng băng lại

Nhưng lúc này trước mắt họ lại bùng lên một ánh sáng màu vàng cam chói mắt. Dạ Hoa lúc này cũng ra chiêu

Chỉ thấy hắn cầm Chân Hồn Thương sau đó quét một vòng. Ánh lửa cấp tốc bao trùm thân thương

“Lửa chữ thập”

Chỉ thấy Dạ Hoa liền rất nhanh dùng thương vẽ ra một chữ thập cực lớn, nó là một chiếc toàn thân nóng bỏng hoả diễm hình chữ thập. Nó toả ra một nhiệt lượng kinh người, cấp tốc làm tan đi băng tuyết xung quanh. Mặc cho bão tuyết của Lê Băng Băng vẫn tiếp tục diễn ra

Sau đó Dạ Hoa liền tiếp tục đâm một thương hướng về phía thụ yêu. Cả người cấp tốc phóng theo, mũi thương mang theo chữ thập phóng tới

“Phá!”

Lê Băng Băng lúc này liền bóp tay lại

Lúc này bức tường rễ cây chắn trước mặt thụ yêu cùng với chiếc rễ đen nhanh kia liền cấp tốc hoá thành bột băng, rồi hoà theo bão tuyết quấn đi mất. Nàng lúc này đã mở đường cho Dạ Hoa, tránh việc sát thương bị giảm khi va vào bức tường rễ cây đó

Ầm ầm

Chân Hồn Thương cùng Dạ Hoa lúc này cũng đã đâm thẳng vào thân thể thụ yêu

Chỉ thấy ngọn lửa chữ thập kia bỗng chốc lan ra, đường thẳng thì tạo thành một vệt lửa cực dài từ gốc lên tới tận ngọn cây, đường ngang thì lập tức vòng lấy thân cây. Ngọn lửa từ mũi thương lúc này mạnh bạo mà toát ra

Oanh

Chỉ thấy lúc này toàn bộ xung quanh thụ yêu đã bị ngọn lửa nhấn chìm, xung quanh bão tuyết cũng tan đi. Thay vào đó là một nhiệt lượng khổng lồ toả ta, kèm theo đó là một đạo ánh lửa chói mắt liền cứ thế bùng lên

Khu rừng cấp tốc bị chiếu sáng. Từng tầng tuyết mỏng lúc này cũng đang cấp tốc tan ra để lại từng bãi nước đọng trên mặt nước

Sự chênh lệch nhiệt độ này còn làm cây cối trong đường kính không chịu nổi mà ầm ầm vỡ vụn

Nước bắt đầu xèo xèo mà sôi lên. Tiểu Kim lúc này cũng không chịu được mà chạy về bên cạnh Lê Băng Băng. Bên người nàng rất mát mẻ, nàng cũng đã tránh ra nơi xa xa nhìn xem hết thảy

Thụ yêu lúc này liền đã biến thành một cây đuốc lớn, lúc này một vệt sáng cũng từ bên trong bay ra. Dạ Hoa lúc này cũng đã mệt mỏi không chịu được, hắn ném Chân Hồn Thương ra ngoài sau đó là bám theo thân thương bay ra

Tiểu Kim nhanh chóng đỡ lấy hắn, vừa chạm xuống đất. Dạ Hoa liền xuất ra đan dược ném cho một người một thú sau đó cấp tốc ngồi xuống hồi phục linh lực

Đám thú vật của thụ yêu lúc này cũng đã bị đốt thành than, hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại chút nào. Thụ yêu đã thân ốc còn không manh nổi vỏ lúc này làm gì có tâm trí đi lo lắng cho bọn chúng

Chỉ thấy đám lửa cứ thế cháy khoảnh 2-3 phút. Bên trong phát ra từng tiếng kêu tanh tách, như thể có thứ gì bên trong bị nứt vỡ ra vậy

Sau đó lửa bắt đầu dịu đi, để lộ ra thân thể của thần thụ. Nhưng bất ngờ là rất nhiều rễ cây đen nhánh lúc này không hề bảo vệ thân thể của nó. Mà kết thành từng vòng mà bao bọc lấy những tán lá khỏi lửa lớn, hoàn toàn mặc kệ thân thể lúc này của nó đã cháy thành than cốc. Hơn nữa còn bằng mắt thường mà thấy đang dần bị nứt toác ra

“Con…Người…”

Bỗng chốc khu rừng liền vang lên một âm thanh cứng nhắc

“Các…ngươi… đáng… Chết!”

Là con thụ yêu kia, lần này là do bị tổn thương nghiêm trọng. Dẫn tới nó hoàn toàn tức giận, tức giận tới nỗi nó còn nói ra tiếng người. Mặc dù cứng ngắc, nhưng cũng có thể cảm nhận được lửa giận đang bao trùm lấy nó

Từ lúc khai mở linh trí đến nay, nó chưa lần nào bị thương nặng như vậy. Nhất là với những con động vật hai chân này, những con động vật nó coi như gia xúc và nuôi nhốt bên trong khu rừng

Thân cây nó cắm thật sâu dưới nòng đất cung cấp nước cho nó, nhưng những tán lá mới là thứ quan trọng nhất với nó. Nó trong lúc bị ngon lửa bao trùm, thứ duy nhất nó nghĩ tới là bảo vệ những tán lá kia. Mặc kệ thân cây bị tàn phá tới đâu, chỉ cần những tán lá vẫn còn. Nó liền có thể vô hạn hồi phục

Lúc này những chiếc rễ cây liền cấp tốc rút đi, để lộ ra những tán lá không hề bị thương tổn chút nào. Sau đó nó lại tiếp tục vận dụng chiêu ban nãy, nó lại muốn dùng những giọt linh dịch kia để hồi phục lại thương thế ngay lập tức

Nhưng Dạ Hoa cùng Lê Băng Băng khi nào có thể thả cho nó yên ổn được. Nhân lúc nó tập chung năng lượng cho tán cây. Liền ngay lập tức làm thịt nó