Chương 28: Chân Hồn Thương

Hinh như cũng cảm thấy được ánh mắt của Dạ Hoa. Lê Băng Băng cũng nhìn sang. Nàng chỉ nhẹ giọng nói

“Ngươi hãy đi theo Lâm bá đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai rồi chúng ta nói chuyện sau”

Nói xong nàng liền quay đi, người bên cạnh gọi là Lâm bá kia là một người đàn ông trung niên lúc này đã hơi đứng tuổi. Hắn cười cười nhìn về phía Dạ Hoa bảo

“Trước tiên thì tới tạm con suối gần đây tắm rửa sau đó ta dẫn ngươi đi tới chỗ ngủ”

Đi theo Lâm bá. Rất nhanh Dạ Hoa liền tới được một con suối gần đó, sau đó hắn liền cởi bỏ lớp quần áo đã rách nát cùng với loang lổ vết máu vứt sang một bên. Sau đó liền cùng với Kim Nhật Hạ xuống suối tắm rửa

Vết thương trên người do hiệu quả của liệu thương đan. Đa số các vết thương đều đã khép lại, chỉ là hiện tại cả một đêm chạy trong rừng. Cộng thêm vừa cắn thuốc vừa chiến đấu, thân thể của hắn có chút không chịu được. Việc cắn thuốc liên tục khiến dược hiệu có chút lưu lại bên trong hắn

Tắm xong. Hắn cùng Lâm bá đi bề một ngôi nhà nhỏ trong làng. Nơi này cũng rất đơn sơ, diện tích khá nhỏ. Bên trong chỉ có vài cái ghế gỗ cùng một chiếc giường nhỏ. Bên cạnh là vài cái vại nhỏ. Dạ Hoa cũng không tò mò mà mở ra mà chỉ chào hỏi Lâm bá một câu sau đó liền lên giường ngồi vận chuyển linh lực tiêu tán đi những dược lực đang dư thừa bên trong thân thể

Cả một đêm ngồi như vậy, mọi thứ cũng dần trở lại quỹ đạo

Sáng sớm

Xung quanh cũng có rất ít tiếng chim chóc. Có thể do con thụ yêu kia đang ảnh hưởng khá lớn tới hệ sinh thái ở trong sương mù cùng một đoạn ngắn ở ngoài sương mù

Dạ Hoa như thưởng lấy nhật ký ra. Hắn kê chiếc ghế lại gần giường sau đó để nhật ký lên giường rồi bắt đầu viết

[Một đêm chiến đấu

Đây chắc là lần đầu tiên sau khi trùng sinh mà ta có cảm giác mình sắp bị mài chết như vậy

Thật không ngờ lý do mà vị cường giả kia năm xưa một mình ở lại đây rời xa nhân loại là vì thứ này

Tương lai của ta làm gì có xuất hiện một con thụ yêu cấp cấm địa như vậy. Phải biết năm xưa cả thế giới cấm địa cấp chỉ có xuất hiện không quá hai bàn tay. Hiện tại con thụ yêu này đã chạm tới hạn chế của thiên địa, nó còn bắt đầu bồi dưỡng bộ hạ của mình hết rồi.

Còn một năm nữa cho tới khi linh triều thứ hai xuất hiện, đám bộ hạ của nó chắc cũng phải tới trúc cơ trung kỳ hoặc thậm trí còn hơn. Thứ linh dịch mà thụ yêu tiết ra là không thể lường trước được

Sinh cơ bên trong nó đến liệu thương đan tốt nhất cũng không bằng. Những chiếc rễ cây của nó. Nếu không phải ta chạy nhanh và càng lúc nó càng yếu khi rời xa bản thể thì ta

chắc lúc này đã thành tổ ong rồi

Rồi cả khả năng ký sinh bên trong cơ thể sống nữa. Nó hoàn toàn là một cái cấm địa. May mắn là nó không thể di chuyển

Hơn nữa đám sương mù từ cái cây đấy tạo ra. Hoàn toàn là một thế giới khác bên trong mê vụ, ta bị nó dắt đi ròng rã một ngày trời. Nếu không phải gặp các vật ký sinh bắt con mồi về cho nó. Chắc ta mãi vẫn chưa tìm được đường ra

Nói đi cũng phải nói lại. Ta cũng đã tìm được thôn làng kia. Cái suối ta tắm đêm qua khả năng cao cũng thành linh tuyền sau này

Ta cũng khả năng cao tìm được vị cường giả kia

Mẹ nó lại là nữ nhân. Ta còn đang hoài nghi thế giới này là thế giới nữ chủ đây. Tử Nghiên, An Lan, Tuyết Khuynh Thành, Đỗ Anh, Bắc Cung Vô Song rồi Hoàng Phượng Niên. Nay thêm cô nàng gọi là Băng Băng này nữa. Mà không tính cô nàng Băng Băng này tương lai còn có thêm 3 nữ cường nữa xuất hiện. Mà nam nhân được coi là trụ cột của nhân loại chắc vừa đủ một bàn tay

Nói lại cô nàng Băng Băng này rất có thể chính là cường giả năm xưa một mình chống đỡ phương Bắc này 50 năm trời. Cộng thêm quả thiên phú hệ băng đêm qua ta hái được nữa, khả năng cao hiện tại nàng tu vi chưa bằng con thụ yêu kia. Nhưng khi ăn thêm quả thiên phú cùng với năng lực của mình thì thực lực sẽ đại tăng. Hoàn toàn khớp với việc chấn áp nơi này 50 năm

Nhưng nguyên một ngôi nàng, 9/10 đều đã bị con thụ yêu kia ký sinh. Không biết nó giữ nàng lại với mục đích gì đây, bồi dưỡng đàn em? Hay nó định đợi linh triều nổi lên rồi làm thịt nàng hòng cướp đoạt năng lực của nàng ?

Chắc ta phải cố thủ ở đây đợi thời cơ tiêu diệt con thụ yêu này càng nhanh càng tốt mà thôi. Không thể để nó mạnh lên, cũng không thể để vị này hi sinh bản thân ở đây được. Nàng xứng đáng được tốt hơn]

Khép lại nhật ký

Dạ Hoa liền nhận được quà hôm nay

“Đinh chúc mừng ký chủ viết nhật ký thành công!”

“Ký chủ nhận được Chân Hồn Thương!”

“Chân Hồn Thương?”

Đây là lần ít hắn nhận được thứ khác ngoài tài nguyên tu luyện. Hơn nữa còn là một thứ chủ đạo sát phạt. Khi xưa hắn cũng dùng chính là thương. Không biết chất lượng cây thương này như nào

Lấy ra Chân Hồn Thương. Chỉ thấy cây thương này khoảng hai mét, toàn thân hoa văn vàng óng. Cán thương là một viên ngọc lớn trong vắt, mũi thương tinh xảo nhọn hoắt. Toàn thân nhìn rất là uy nghiêm

“Xin mời túc chủ nhỏ máu nhận chủ!”

“Nhỏ máu?”

Hắn liền cho ngón tay lên bấm nhẹ vào đầu thương, chốc lát liền có một giọt máu lăn tăn rơi trên mũi thương

“Nhận chủ thành công!”

“Chân Hồn Thương thương tên nói lên tất cả. Nó phản ánh lại chính linh hồn của chủ nhân, cũng có thể phản ánh lại nguyên tố chủ nhân đang mang trong mình. Chỉ cần chủ nhân không chết, thương liền sẽ không sứt không mẻ. Chân Hồn Thương không có cấp độ cụ thể nhưng nó có thể hấp thu thiên tài địa bảo hệ hồn nhằm tăng sức mạnh linh hồn cho chủ nhân.

Dạ Hoa hoàn toàn há hốc mồm. Tức là cây thương này có hết sức mạnh của hắn, hơn nữa chỉ cần có tài nguyên nó liền có thể biến cường. Tiếp đó nó còn có thể bảo hộ cho linh hồn của hắn

Phải biết công kích hệ tâm linh hoàn toàn không có khả năng tránh né, tất cả phải dựa vào công pháp hoặc pháp bảo. Bằng không dính chiêu, nhẹ thì điên dại nặng thì mất mạng

Đây là lần thứ hai hắn thấy quyển nhật ký cho hắn vật tốt như này, sau Tiên đế tàn quyển

Khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh, Chân Hồn thương cũng phút chốc hoá thành ánh vàng sau đó chui vào giữa mi tâm của hắn. Ở giữa mi tâm của hắn liền xuất hiện một vết mũi thương vàng óng ả.

Bên trong linh hải liền có thêm một cái Chân Hồn Thương

“Thiếu niên. Đã ngủ dậy chưa, ta dẫn cậu đi ăn sáng rồi Băng Băng có việc gặp cậu?”

“Được rồi, đợi chút cháu liền ra”

Thấy bên ngoài vang lên giọng Lâm bá. Dạ Hoa liền chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài