Chương 27: Sắp bị mài chết

Việc bây giờ là tránh xa nơi này. Đợi hắn tới trúc cơ đỉnh phong liền quay lại. Ngược lại con thụ yêu này đã bị hạn chế bởi thiên địa rồi. Không thể nào mà tiếp tục tăng trưởng thêm được nữa

Như vậy tất cả liền dễ dàng hơn cho việc đánh đấm

Nhưng lúc này sau lưng Dạ Hoa không biết lúc nào đã lại trồi lên vài chiếc rễ, đầu rễ nhọn hoắt. Đang chuẩn bị đâm vào lưng hắn

Kim Nhật Hạ liền đầu tiên phát giác ra sau đó phì phì kêu lớn

Dạ Hoa nhận thấy liền vội vàng quay người. Trên trời, 6 con chim yến còn lại lúc nãy cũng đã đuổi tới. Dạ Hoa cấp tốc cắn vào một viên bồi nguyên đan

Sau đó liền hoá thân thành hoả hệ. Chỉ thấy toàn thân hắn thay đổi, tóc đỏ mắt đỏ. Một tay hất ngang. Một đoàn lửa từ bàn tay hắn phun ra, cấp tốc bám lên những rễ cây kia

Có vẻ do khoảng cách kéo càng xa, dẫn tới những chiếc rễ này độ cứng cũng bị giảm đi rất nhiều lúc này lửa của Dạ Hoa cũng liền có thể đốt được chúng rồi

Nhưng việc chậm trễ này cũng khiến những con tiểu yêu khác tới đây, con hổ không biết từ khi nào liền đã cõng theo con khỉ bọc hậu. Con cáo nhỏ kia cũng đã đuổi tới

Chúng đều hướng lanh vuốt về phía Dạ Hoa cùng Kim Nhật Hạ

Lúc này con hổ kia đã dẫn đầu tấn công, chỉ thấy nó lao tới. Một vuốt đánh tới sau lưng Dạ Hoa. Nhưng rất nhanh thân thể nó liền bị hạn chế lại bởi Kim Nhật Hạ, biến trở lại hình thể to lớn sau Kim Nhật Hạ liền có thể lo liệu sau lưng cho Dạ Hoa

Con khỉ liền cầm lấy gậy gỗ xông lên hòng đập vào thân thể Kim Nhật Hạ nhưng tiểu Kim liền nhanh nhẹn thoát ra sau đó một đuôi quét tới

Con khỉ này thấy vậy liền nhanh chóng đưa gậy ra đỡ một đuôi của Kim Nhật Hạ. Nhưng do thực lực khác biệt dẫn tới bị một đuôi liền bị quất bay

Một rắn một hổ một khỉ lại tiếp tục giao chiến

Đằng này Dạ Hoa cũng đã phần nào dễ dàng hơn trong việc tiêu diệt những rễ cây này, còn con hồ yêu kia hoàn toàn không là vấn đề với hắn

Chỉ thấy lửa của hắn liền dễ dàng đốt cháy chỗ rễ cây kia cùng ngăn chặn con cáo kia, nhưng như vậy không phải cách hay. Mấy con chim yến trên trời kia cứ nhằm lúc không chú ý liền phóng tới làm láo loạn

Lúc này Kim Nhật Hạ dù ở thế lợi hơn nhưng trên thân cũng bắt đầu có vài vệt máu, Dạ Hoa thì càng lúc càng cảm giác chật vật. Hắn có bồi nguyên đan tiếp thêm linh lực để ra chiêu. Nhưng liệu thương đan mà không có linh lực dẫn dắt liền hoàn toàn vô dụng

Trên thân thể hắn lúc này không phải do chim yến đâm vào thì là vết cào hoặc vết rách do rễ cây xoẹt qua

“Nhật Hạ. Vừa đánh vừa lui ra xa đi. Tiếp tục như này chúng ta sẽ bị cái cây cùng mấy con tiểu yêu này mài chết.”

Hắn đã thấy được. Những rễ cây này không chỉ có khả năng công kích. Hơn nữa thi thoảng còn cho ra vài giọt linh dịch màu xanh lục. Bên trong có lồng đậm sinh cơ tiếp thêm cho đám yêu vật này. Dẫn tới việc hắn cùng Kim Nhật Hạ liên tục đánh đấm cũng không thể kiếm được chỗ tốt nào cả

Mắt thấy con hổ yêu cùng con khỉ kia lại đang được chữa trị bởi giọt linh dịch kia khiến Dạ Hoa không nhịn được bắt đầu chửi bậy

Nhưng đúng lúc này

Một thân ảnh liền từ đằng sau nhảy tới. Vượt qua tiểu Kim cùng chắn trước mặt Dạ Hoa. Chỉ thấy đây là một nữ hài tầm 16-17 tuổi, tóc dài đen óng. Một thân quần áo thô sơ

Lúc này nàng quay đầu lại nhìn Dạ Hoa nói

“Chạy về hướng Nam, nơi đó bọn chúng không tới được.”

Đôi mắt của nàng xanh biếc. Giọng nói cũng thập phần vội vàng. Nàng cũng có tu vi nhưng không cao, lúc này chỉ mới có trúc cơ sơ kỳ mà thôi. Vỏn vẹn mạnh hơn đám yêu vật kia một chút

Nhưng lúc này nàng liền ra tay. Chỉ thấy nàng nói nhỏ

“Băng phong!”

Cấp tốc một luồng hàn khí từ trong tay nàng tuôn ra, sau đó liền chạm vào những rễ cây kia cùng mặt đất

Phút chốc tất cả đều bị đóng băng, tất cả rễ cây liền bị đông cứng ngắc. Cả những con yêu vật kia cũng cấp tốc tránh ra nhưng vẫn không thể kịp được. Tất cả đều bị phong thành tượng băng. Những đôi mắt vẫn di chuyển nhưng thân thể lúc này cũng đã hoàn toàn không cử động được

Những chiếc rễ kia dường như cũng mất khả năng cựa quậy

Thấy vậy, Dạ Hoa không nghĩ ngợi gì mà cấp tốc chạy về hướng Nam theo như nàng nói vậy. Kim Nhật Hạ cũng biến về hình dạng bé nhỏ rồi chui vào người hắn

Nữ nhân kia cũng rất nhanh đuổi tới cùng vượt qua bọn hắn. Tại vì thương thế lúc nãy đâm ra Dạ Hoa hoàn toàn không thể chạy với tốc độ cao như khi lành lặn được. Hơn nữa cũng cần nữ nhân kia dẫn đường, nên lúc này liền hoàn toàn tụt lại đằng sau. Nữ nhân kia dường như cũng thả chậm lại tốc độ để đợi hắn kịp bước chân

Bỗng lúc này. Theo ánh mắt Dạ Hoa nhìn sang bên phải, bên trên chiếc cây đằng xa liền xuất hiện một thứ rất là bắt mắt. Chỉ thấy cái cây rất cao ở đó, bên trên tán cây là một vài quả dại. Nhưng khi này ở một góc lại bất ngờ có băng tuyết bám chặt lấy, nhìn rất là kỳ dị. Ở chính giữa là một quả với những hoa văn kỳ lạ màu xanh biếc

Nó chính là quả thiên phú. Hơn nữa còn mang theo băng tuyết chi lực. Không nghĩ ngợi nhiều. Dạ Hoa liền đổi hướng tới phía chiếc cây kia, nhanh chóng trèo lên dùng balo để gói gọn thứ quả đấy vào bên trong

Rồi cấp tốc đuổi theo nữ nhân kia

Không biết chạy bao nhiêu lâu Dạ Hoa liền nhìn thấy ánh lửa. Sau đó là một con đường rồi thôn làng hiện ta trước mắt hắn

Bao quanh là một bức tường đất cùng cây cối rất dài, đằng trước là một chiếc cổng lớn cùng đèn đuốc sáng trưng

Lúc này có người bên trong làng nhìn thấy nữ nhân kia liền mừng rỡ hô to lên

“Băng Băng về rồi, mau mau mở cửa!”

Chỉ thấy cửa làng liền được mở ra sau đó Dạ Hoa theo cô nàng Băng Băng kia chạy vào bên trong, dân làng rất nhanh liền đóng cửa lại rồi cài chốt

Lúc này Dạ Hoa mới nhìn rõ được bên trong làng. Bên trong có khoảng hơn 30 nhà san sát nhau, do sâu bên trong rừng lúi dẫn tới hoàn toàn không có điện mà phải thắp sáng bằng đuốc và nến

Chạy tới đây, Dạ Hoa mới có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi. Nhưng sau đó hắn lại nhíu mày nhìn một vài thôn dân đang chậm chạp đi tới đây. Vì trên thân thể họ liền có khí tức của cái cây kia