Chương 29: Lê Băng Băng

Đi tới nơi ở của Băng Băng. Nàng hôm nay vẫn mặc y như hôm qua chỉ khác là trùm đầu giờ đã bỏ ra thay vào đó là mái tóc màu xanh lam đặc trưng, mắt đen nhánh. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn. Dung mạo không hề thua kém Tuyết Khuynh Thành

“Lần đầu gặp mặt giới thiệu một chút. Ta gọi Lê Băng Băng, đây là nhà của ta”

Dạ Hoa nghe nàng giới thiệu, ánh mắt liền nhìn ngó xung quanh. Hắn thấy bên chiếc bàn bên cạnh là một tấm duy nhất ảnh chụp gia đình. Một tiểu cô nương cùng hai người, một người quân nhân cùng một người phụ nữ

Bên trong tủ còn có một chiếc mũ lính cùng một chiếc hộp huân chương. Bên trên tủ là một chiếc ban thờ, bên trong có ảnh của người quân nhân kia. Hiển nhiên người quân nhân này đã bỏ mình, chiếc huân chương kia chính là của anh ta để lại. Chỉ là Dạ Hoa vẫn chưa thấy mẹ của Lê Băng Băng

“Mẹ ta đang đi ra ngoài một chút. Lúc nữa liền về”

Vừa nói nàng vừa ra hiệu bàn tay cho Dạ Hoa, ý bảo bên ngoài có người nghe lén. Dạ Hoa thấy vậy liền đứng lên dùng linh lực dò xét rồi tạo một bích chướng ngăn cách thanh âm với bên ngoài. Hiển nhiên hắn đã phát hiện tên Lâm bá kia đang ở một bên nghe lén hắn cùng Lê Băng Băng nói chuyện

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy. Ngươi làm sao không bị ký sinh?”

Dạ Hoa ngay lập tức trầm giọng hỏi.

“Vậy là ngươi cũng phát hiện ra điều này”

“Ta cũng không rõ ràng, chỉ biết rằng cả làng này trừ ta ra đều đã bị ký sinh. Có thể là thứ năng lượng kỳ lạ bên trong cơ thể ta đang bảo vệ ta khỏi sự ký sinh đấy”

“Hơn nữa bọn yêu thú kia cũng không hề có ý định công kích ta, mà thi thoảng còn cầm về cho ta một hai giọt dịch thuỷ kỳ lạ. Giúp ta tăng cao thực lực”

Lê Băng Băng ngay lập tức nói

Dạ Hoa thấy vậy cũng trầm tư, khả năng duy nhất là con thụ yêu kia đang hòng nuôi dưỡng Lê Băng Băng này sau đó đợi linh triều tiếp theo xảy ra rồi mới bắt đầu ăn nàng. Hoặc trực tiếp khống chế nàng

“Hôm qua trong lúc ta đang lòng vòng trong rừng đi theo một người bị điều khiển thì bất ngờ gặp ngươi đang bị tấn công. Khi đó liền ra tay cứu ngươi, cũng may người dân trong làng này đặc biệt nghe ta nói. Chỉ là khả năng cũng là giám sát ta thay cho thứ đằng sau mà thôi”

“Ngươi không biết tới con thụ yêu kia ?”

“Ta chưa từng gặp được nó, mọi lúc toàn là Lâm bá mang đồ ăn cùng linh dịch về cho ta”

Thấy nàng không biết. Dạ Hoa cũng liền nói những gì mình biết

“Bên trong sương mù có một con thụ yêu, chắc rằng nó đã biến dị lâu rồi. Nên thực lực rất mạnh. Nó khống chế động vật tìm thức ăn cho nó, sau đó là tới con người ở đây. Khả năng cao là ngươi có sức mạnh dẫn tới nó định để ngươi lại đợi lần sau ăn rồi”

“Lúc này nó đang bị thiên địa này áp chế thực lực. Bằng không nó liền đã ăn ngươi rồi”

“Khoảng 1 năm nữa. Thiên địa liền tiếp tục xảy ra lần hai thuế biến, khi đó nó sẽ lại mạnh lên”

“Ta chính là cảm nhận được năng lượng kỳ lạ bên trong khu rừng này nên mới tới đây. Ai ngờ liền ngay lập tức bị nó vây công. Con thụ yêu này chỉ mạnh hơn ta một tiểu cảnh, nhưng đám thú vật cùng rễ cây liền là cản trở ta”

Nghe vậy Lê Băng Băng ánh mắt bỗng chốc nghiêm túc lên

“Ta chưa hề biết về chuyện tu vi, nhưng nếu ngươi không ngại. Ta sẽ cùng ngươi hợp sức tiêu diệt con thụ yêu này!”

“Tại sao?”

“Tại vì cha ta từng bảo. Sức mạnh càng lớn thì trách nghiệm cũng càng nặng. Nếu như ngươi nói nó mới trải qua một lần thuế biến liền đã chạm tới trần nhà. Vậy lần hai lần ba rồi tiếp theo đâu?”

“Việt Quốc ta liền sẽ gặp phải tao ương cực lớn. Bây giờ là thôn làng. Sau này sẽ là thành thị lớn của con người”

“Mà bảo vệ quốc gia của mình. Là nghĩa vụ chứ không phải lựa chọn!”

Vì cha nàng từng là một quân nhân, hơn nữa còn thường xuyên truyền đạt nàng phải bảo vệ nơi này. Dẫn tới khi nghe thấy thụ yêu đang trốn sâu bên trong khu rừng, nàng liền không nhịn được quyết tâm. Nàng muốn cha mình ở trên nghe thấy nhìn thấy nàng sẽ vui lòng

“Nghĩa vụ sao”

Dạ Hoa nghe vậy liền không nhịn được cười. Hắn rốt cuộc rõ ràng, tại sao nàng lại có thể một mình chống lại con thụ yêu kia 50 năm. Đến khi còn lại một khoả băng tâm vẫn tiếp tục thủ hộ nơi này. Vì nàng muốn tiếp bước cha nàng bảo vệ mảnh đất này

“Được rồi. Quyết định vậy đi. Ở đây có một viên hạt sen cùng với quả thiên phú cùng hệ. Ăn quả thiên phú trước rồi ăn thêm hạt sen vào. Đợi hấp thu xong hết chúng ta đi bật gốc cái cây kia lên”

Dạ Hoa hào sảng từ trong balo lấy ra quả thiên phú đêm qua hắn lấy được trên đường chạy về đây. Cùng hạt sen mà hắn hái ở Kiếm Hồ, một hạt hắn đã ăn. Hạt còn lại tiếp tục ăn cũng không có bao nhiêu tác dụng hắn liền để lại. Vốn là định cho Kim Nhật Hạ nhưng thôi nay quyết định cho Lê Băng Băng ăn. Hắn tin chắc rằng chỉ vài ngày nữa nàng hoặc con thụ yêu kia sẽ phát hiện ra quả này. Vô tình hay cố ý đều sẽ lại tới tay nàng mà thôi

Nhìn trên bàn một viên lấp lánh băng tuyết to hơn nắm tay, một viên bảy màu hạt sen. Hơn nữa viên hạt sen kia còn từ sâu bên trong hấp dẫn lấy nàng

“Ta sẽ tận lực!”

Thấy nàng đồng ý lấy hai thứ kia. Dạ Hoa liền giải khai bích chướng. Từ ánh mắt cả hai đều ngầm hiểu

Lê Băng Băng dẫn đầu nói

“Ta nghĩ cuộc dạo bước trong rừng của cậu nên dừng ở đây thôi”

Lê Băng Băng nhìn vào Dạ Hoa. Bên trong căn phòng lâm vào trầm mặc một lúc

Sau đó là tiếng thở dài của Dạ Hoa

“Được thôi. Lúc nữa ta liền rời khỏi đây, nơi này quá nguy hiểm”

“Không tiễn!”

Nói xong Lê Băng Băng liền dẫn đầu bước ra khỏi phòng, một lúc sau Dạ Hoa liền cũng đi ra theo. Hắn ra khỏi ngôi làng liền một đường đi thẳng ra bìa rừng. Ban nãy hắn đã thấy nàng đã nói khi thành công hấp thu liền sẽ báo hiệu. Việc của hắn liền là ở bìa rừng tu luyện và đợi mà thôi