Tác giả: Lục Nguyệt
Edit: Bạch Anh
Tống Vân Khiêm bởi vì sự việc của Khả Nhi mà trở nên hận nàng, nhưng hoàng đế sớm đã hạ thánh chỉ tứ hôn, cho nên hắn bất đắc dĩ phải cưới nàng. Thế nhưng, gả cho hắn được một năm, hắn đến tân phòng cũng chưa từng bước vào, càng không nói tới động phòng hoa chúc. Mà muội muội của nàng Dương Lạc Phàm lại sắp được gả vào vương phủ làm trắc phi. Cho nên, vị Dương Lạc Y này chịu phải tổn thương sâu sắc, liền tính kế hạ mê tình dược, muốn dùng thân thể để trói chặt trái tim của Tống Vân Khiêm.
Ôn Ý thật không biết phải nói nàng ngốc hay nói nàng si tình nữa. Dùng thân thể để níu kéo một nam nhân thì chỉ có thể giữ được thân thể của nam nhân này, mà không phải trái tim của hắn. Nam nhân sẽ không vì đã lên giường cùng nữ nhân này mà trở nên yêu nàng.
Chỉ là, ở thế giới này hiện tại có ba điều làm Ôn Ý không rõ, thứ nhất, nàng vì sao lại xuyên không vào trong thân thể của Dương Lạc Y; thứ hai, Dương Lạc Y vì sao lại chết; thứ ba, Khả Nhi rốt cuộc là bị người nào đẩy xuống hồ dẫn tới hôn mê, lại là ai đang muốn vu oan hãm hại nàng?
Nàng nhớ tới thời điểm sau khi mình ngã xuống đất tựa hồ nghe được một thanh âm hốt hoảng, nói là sẽ khiến nàng chuyển thế trọng sinh, nói cách khác vận mệnh đã an bài sẽ có một cỗ lực lượng mang nàng tới nơi này. Thanh âm kia còn nói muốn ban cho nàng thứ gì đó, nhưng hiện tại nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Dùng cả một đêm, Ôn Ý mới có thể tạm thời tiếp nhận việc bản thân đã xuyên không. Nhưng kiếp trước của nàng quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không làm nửa chuyện gây tổn thương cho người khác, đời này cũng không thể mang cái tội danh đẩy người xuống hồ được. Mà ký ức thuộc về Dương Lạc Y cũng nói cho nàng biết, nàng không có đẩy Khả Nhi xuống nước, mặc kệ chuyện này là nàng bị hãm hại hay là hiểu lầm,
nàng cũng nhất định phải làm rõ ràng.
Cho nên sáng sớm ngày thứ hai, cũng chính là ngày Dương Lạc Phàm được gả đến, nàng lén lút để Tiểu Cúc mang mình đi xem Khả Nhi đang hôn mê.
Nhưng mới vừa bước vào Ba Văn Uyển của Khả Nhi, nàng liền nhìn thấy Tống Vân Khiêm từ bên trong đi ra.
Nàng biết lúc này không nên xung đột với Tống Vân Khiêm, hơn nữa Tống Vân Khiêm hận nàng tận xương, lúc này cũng sẽ không muốn gặp nàng. Cho nên, nàng vội vàng lui ra phía sau hai bước, trốn ở đằng sau cây ngô đồng.
“Ra đây!”
Thanh âm của hắn lạnh lẽo vô cùng, giống như con ngươi màu hổ phách của hắn vậy.
Nàng rốt cuộc đã xem nhẹ Tống Vân Khiêm, từ khi nàng vào cửa hắn đã nhìn thấy nàng, thấy
nàng trốn tránh, hắn liền cho rằng nàng có rắp tâm khác, làm gì còn nơi nào để cho nàng tiếp tục trốn chứ?
Ôn Ý bước ra, đứng ở trước mặt hắn. Đương nhiên, nàng sẽ không biện giải rằng nàng không có làm hại Khả Nhi, bởi vì nếu hắn chịu tin những lời này, kết cục của Dương Lạc Y cũng sẽ không bi thảm như vậy.
“Tham kiến Vương gia!” Nàng hơi hành lễ, lễ nghi nên có thì không thể thiếu được.
“Về sau nếu để bổn vương biết ngươi còn xuất hiện ở Ba Văn Uyển, bổn vương sẽ đánh gãy chân ngươi!” Hắn tàn nhẫn nói.
Tống Vân Khiêm mặc một thân bạch y, thêu phi ưng bằng chỉ bạc, phía dưới tay áo thêu những lá trúc nhỏ màu xanh, bên hông đeo đai lưng bằng vàng, thân mình ngạo nghễ đứng thẳng, ánh sáng ban mai xuyên qua cành lá dừng ở trên mặt hắn, càng tôn lên sự cao quý của hắn.
Một nam tử anh tuấn như vậy, khó trách hai tỷ muội bọn họ đồng thời cùng yêu hắn, chỉ là thái độ đối với nàng…
Ôn Ý khẽ cắn môi, nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi!”
Tống Vân Khiêm nhìn nữ nhân trước mắt, nàng là một tuyệt sắc mỹ nhân, đáng tiếc quá ác độc, một năm nay, hắn đã chán ghét việc nàng luôn tỏ ra yếu đuối cùng sự dây dưa của nàng rồi.
Mà ngày đó, Lạc Phàm cùng nha hoàn đều tận mắt chứng kiến nàng đẩy Khả Nhi xuống hồ, cứ cho là nha hoàn sẽ đổ oan nàng, nhưng Lạc Phàm là muội muội ruột của nàng, cũng sẽ nói dối để đổ oan cho nàng hay sao?
Mà cực điểm của chán ghét, chính là không muốn cùng nàng nói chuyện.
Cho nên khi Ôn Ý nói có điều muốn nói, hắn liền lạnh lùng thốt: “Bổn vương không có lời nào để nói với ngươi!”
Nói xong, hắn liền nhấc chân mà đi.
Ôn Ý vội vàng xoay người nhìn hắn, lại nhìn thấy dưới ánh mặt trời bỗng nhiên lóe lên hàn quang, nàng kinh hô: “Cẩn thận!”
Nàng vừa dứt lời, hai đạo thân ảnh từ trên mái nhà nhảy xuống, bọn chúng trong tay cầm trường kiếm, hướng Tống Vân Khiêm mà đâm tới, Tống Vân Khiêm bình tĩnh nghiêng người né qua, mũi kiếm xẹt qua bên hông hắn, quả thật nguy hiểm. Thị vệ phía sau chạy tới, nhưng lại cùng hắc y nhân là một bọn.
Vào lúc này, một thị vệ đột nhiên ở phía sau Tống Vân Khiêm giơ kiếm đi tới, trên mặt đằng đằng sát khí. Ôn Ý không kịp suy nghĩ, phi thân nhào lên trước, ôm chặt tên thị vệ kia, há miệng cắn lên phía sau lưng hắn.
Thị vệ kia xoay người, lưỡi kiếm liền đâm vào bên hông nàng, nàng đau đến nỗi thiếu chút nữa hô hấp không nổi, hô lên: “Chạy mau!”
Tống Vân Khiêm xoay người, trên mặt mang theo thần sắc kinh ngạc, thị vệ kia đã thoát khỏi Ôn Ý, một lần nữa cầm kiếm hướng Tống Vân Khiêm chém tới, Tống Vân Khiêm cười lạnh một tiếng, trường kiếm ở trong tay hắn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vèo một tiếng, đâm vào bụng tên thị vệ kia.
Máu của tên thị vệ vẩy lên trên mặt và y phục của Ôn Ý, Tiểu Cúc xông tới nhào lên trên người nàng, hoảng sợ mà hô: “Quận chúa!”