Chương 2: Xuyên qua

Tác giả: Lục Nguyệt

Edit: Bạch Anh

Nàng còn không biết chuyện gì đã xảy, trên mặt lại ăn một bạt tai, nam nhân kia lạnh lùng thốt lên: “Bổn vương để ngươi làm chính phi, đã là ân sủng đối với ngươi rồi, ngươi lại dám tính kế bổn vương? Bổn vương nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có dùng hết tâm tư, bổn vương cũng sẽ không liếc nhìn ngươi một cái, ở trong lòng bổn vương, chỉ có Lạc Phàm, luôn luôn chỉ có Lạc Phàm.”

Ôn Ý kiềm chế sự đau đớn, cộng thêm sự chua sót không thể hiểu được, suy yếu hỏi: “Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Đúng vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng không phải đang ở phòng giải phẫu sao? Tại sao đến nơi này? Hơn nữa rõ ràng ngực nàng đã không còn đau đớn, nói cách khác miệng vết thương đã khép lại. Còn có, những ký ức trong đầu không thuộc về nàng, rốt cuộc là của ai?

Một ý niệm tựa hồ như tia chớp lóe lên trong đầu nàng, nàng xuyên không rồi? Không thể nào…

Ôn Ý chết lặng, toàn thân cứng ngắc, hô hấp khó khăn, nàng hét lên một tiếng: “A……”

Ôn Ý hoảng hốt mà nhìn nam nhân trước mắt. Hắn đã mặc xong xiêm y, một bộ xiêm y màu đen thêu tơ vàng cùng mãng bào, bên hông mang đai ngọc, chân mang đôi giày màu đen. Bộ dáng lãnh khốc mà tuấn mỹ, trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, phảng phất như băng giá địa ngục, sự lạnh lẽo đó, còn mang theo cả hận ý.

Hắn chậm rãi đi đến trước giường nàng, từng câu từng chữ nói: “Cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Nếu Khả Nhi không thể tỉnh lại, ta nhất định sẽ khiến người bồi táng!”

Ôn Ý duỗi tay kéo hắn, trong đầu là một mảng hỗn độn, ký ức của hai người không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, nàng muốn phân biệt, lại không biết phải nói như thế nào, chỉ lẩm bẩm:

“Ta không phải nàng, ta không phải nàng……”

“Lạc Phàm ngày mai sẽ được gả qua đây, nếu ngươi muốn giữ vị trí chính phi, tốt nhất hãy an phận thủ thường, nếu không, cho dù mẫu hậu có phản đối, bổn vương cũng nhất định sẽ hưu ngươi!” Nói xong, ánh mắt hắn lạnh lẽo mà liếc nhìn nàng một cái, rồi xoay người phất tay áo bỏ đi.

Hắn vừa mới đi, liền có một nha đầu cùng một ma ma tiến vào.

Nha đầu kia bị dọa sợ, vẫn là ma ma trấn định, vội vàng chạy tới lấy chăn che lại thân thể Ôn Ý, khóc nức nở nói: “Quận chúa, người chịu khổ rồi!”

Ôn Ý nhìn hai người này, nha đầu kia ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, thân mặc xiêm y màu xanh lá, bộ dáng lanh lợi, rưng rưng nước mắt nhìn nàng.

Ma ma kia trên dưới năm mươi tuổi, thân mặc xiêm y màu xám, tay không ngừng thu dọn mớ

hỗ độn trên giường.

Trong đầu Ôn Ý xuất hiện tên của hai người này, một họ Trần, chính là ma ma kia, một là Tiểu Cúc, là nha hoàn thiếp thân của nàng.

Nàng ý thức được phần ký ức này thuộc về chủ nhân của thân thể này, chỉ là… Nàng vì sao lại chết?

Nàng tự trấn định ngồi dậy, nói với hai người: “Đừng khóc, ta không sao, các ngươi giúp ta lấy xiêm y qua đây!”

Sự bình tĩnh của nàng làm hai người ngạc nhiên, Trần ma ma nói: “Quận chúa, ngươi nếu cảm thấy khó chịu thì khóc đi, khóc rồi sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Ôn Ý cười cười: “Ta khóc cái gì? Có cái gì mà phải khóc?” Nàng cười khổ nhìn vết máu đỏ thắm trên giường, người nên khóc vốn dĩ không phải là nàng.

Tiểu Cúc cùng Trần ma ma nhìn dấu tay màu đỏ hằn trên mặt nàng, trong lòng ảm đạm, cho rằng Ôn Ý đang có gắng kiên cường, liền không dám nói cái gì sợ sẽ kích thích nàng, vội vàng hầu hạ nàng đứng dậy.

Ôn Ý ngồi ở trên ghế, đôi tay hơi hơi nâng lên, cảm thấy quanh thân uyển chuyển nhẹ nhàng, trong lòng lại có chút ưu thương, nàng ở thế giới của chính mình, đã chết rồi ư? Ba mẹ cùng anh trai sẽ đau khổ đến mức nào? Nàng thở dài một tiếng, nhìn quanh đánh giá một lượt. Căn phòng này được trang hoàng hết sức xa hoa, nội thất làm bằng gỗ hoa lê được bày biện rất tinh tế, sàn nhà lát vân thạch sáng đến độ có thể soi được cả bóng người, trên hai cột trụ khắc ngũ sắc thần điểu, sinh động như thật. Bên cạnh cửa sổ bày một cái trường kỷ, dùng lông cáo trắng làm chăn trải, bên cạnh trường kỷ bày một bàn trà, trên bàn trà có một bộ tách trà làm từ Sứ Thanh Hoa, trầm hương mùi bách hợp làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Liền với trường kỷ là một kính đài cỡ lớn, trên kính đài bày mấy hộp trang sức, bên cạnh hộp trang sức là một hộp son phấn

tinh xảo.

Ôn Ý trong lòng thầm tán dương. Nhắm mắt lại từ từ xem xét ký ức trong đầu. Ở thế giới này, nàng tên Dương Lạc Y, đang ở độ tuổi mười tám. Có dung nhan tuyệt mỹ, gia thế hiển hách, là quận chúa của Tĩnh Quốc hầu phủ, mẫu thân là công chúa của Tử Húc Quốc. Năm ba tuổi, nàng được đương kim hoàng đế phong làm Ngự Huy quận chúa, tứ hôn cùng Tam hoàng tử Tống Vân Khiêm, rất được Hoàng Hậu yêu thích.

Cái người sắp gả cho phu quân của nàng, tên Dương Lạc Phàm, là muội muội ruột của nàng. Thật là không biết nên nói cái gì nữa! Hai tỷ muội đồng thời yêu một người — Tống Vân Khiêm.

Một năm trước, trước ngày Dương Lạc Y gả cho Tống Vân Khiêm làm chính phi, sư muội của Tống Vân Khiêm - Khả Nhi đột nhiên hôn mê, tất cả mọi người đều nói là nàng làm, nhưng trong đầu nàng biết rõ, nàng không liên quan đến chuyện này.

Dương Lạc Phàm nàng bị hãm hại.