Chương 4: Hoài nghi

Tác giả: Lục Nguyệt

Edit: Bạch Anh

Ôn Ý ngồi dậy, duỗi tay đè thử lên nơi vừa bị kiếm đâm, đau đến độ muốn rớt nước mắt, không phải đâm đến xương rồi chứ?

Càng ngày càng có nhiều thị vệ gia nhập trận chiến, hắc y nhân thấy không thể địch lại, bèn dùng biện pháp lưỡng bại câu thương, ra chiêu tàn nhẫn nhằm vào Tống Vân Khiêm. Trường kiếm bay ra, phía trước Tống Vân Khiêm có thị vệ bảo hộ, nhưng kiếm kia hoàn toàn đâm xuyên qua thân thể thị vệ, lại đâm vào bụng Tống Vân Khiêm.

“Vương gia!” Bọn thị vệ hoảng hốt la lên.

Ôn Ý chấn động, vội vàng nhịn đau xuống bò đến nơi Tống Vân Khiêm đang nằm cùng thị vệ kia. May mà miệng vết thương của Tống Vân Khiêm không sâu. Thị vệ kia đã hoàn toàn thay hắn đỡ kiếm lực.

Nhưng thị vệ kia thì thảm rồi. Kiếm xuyên qua bụng hắn, khẳng định đã đâm qua ruột. Hiện giờ máu tươi chảy ra, hắn nằm ở đó, bị máu nhuộm đỏ cả thân người.

Nàng cúi xuống xem xét, nhẹ giọng nói: “Không phải sợ, ta sẽ cứu ngươi. Bây giờ ta giúp ngươi cầm máu trước."

Nàng xé mở y phục của hắn. Miệng vết thương rất lớn, ít nhất phải rộng năm centimet. Có thị vệ đưa cho nàng một lọ dược, nàng sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới bản thân đang ở thời cổ đại. Nàng mở nắp dược, rải một ít lên trên vết thương, sau đó dùng mảnh vải băng bó lại để cầm máu.

Thị vệ kia thần trí mơ hồ, chậm rãi nhắm mắt lại. May mà máu đã ngừng chảy, hô hấp cũng coi như đã bình thường.

Thế nhưng Ôn Ý biết tình huống của hắn không tốt. Thân kiếm xuyên qua thân thể hắn, khẳng định đã tổn thương đến nội tạng trong cơ thể.

Sớm đã có người đỡ Tống Vân Khiêm đứng dậy. Miệng vết thương của hắn hắn không lớn, nhưng cũng đang chảy máu.

Hắn liếc mắt nhìn Ôn Ý một cái, ánh mắt có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Nhưng sau đó hắn lập tức thu lại biểu tình, tức giận quay sang đám thị vệ, “Lập tức đi điều tra, rốt cuộc là kẻ nào muốn thích sát bổn vương!”

“Vâng, ti chức lập tức đi điều tra!” Một nam tử nhìn y phục có lẽ là thủ lĩnh thị vệ dẫn người đi.

Người hầu bên cạnh Tống Vân Khiêm muốn đỡ hắn, Tống Vân Khiêm lại duỗi tay gạt ra, nói: “Đã gọi ngự y chưa?”

“Bẩm Vương gia, đã gọi!” Người hầu đáp.

Hoàng cung phái một ngự y vào ở trong vương phủ để chăm sóc thân thể Vương gia, cho nên vương phủ cũng không cần ra ngoài để mời đại

phu.

“Bổn vương muốn hắn phải sống!” Tống Vân Khiêm nhìn thị vệ kia, trầm giọng nói.

Ôn Ý đứng lên, trên mặt cùng trên người nàng đều có vết máu. Nàng nhìn Tống Vân Khiêm an ủi nói: “Yên tâm, hắn sẽ không sao đâu!”

Tống Vân Khiêm dùng ánh mắt gắt gao mà nhìn nàng, nhíu mày ngưng mắt, tựa hồ như đang nhìn một người xa lạ. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng hỏi: “Ngươi không sợ máu?”

Ôn Ý có chút ngạc nhiên, trong đầu bỗng hiện lên một ít ký ức, vị Dương Lạc Y này rất sợ máu. Thậm chí nhìn thấy máu sẽ té xỉu.

Nàng tái nhợt mặt nói: “Sợ, nhưng mà mạng người quan trọng, cũng sợ không được nhiều như vậy a!”

Tống Vân Khiêm nhướng mày, ánh mắt hiện lên một tia hoài nghi. Đúng lúc này ngự y đi tới,

Tống Vân Khiêm đứng trước mặt nghự y đang hành lễ nói: “Cứu hắn!”

Ngự y liếc nhìn thị vệ một cái, lại nhìn vết máu trên người Tống Vân Khiêm, nói: “Không được, Vương gia đang bị thương, để vi thần trị thương cho Vương gia trước!”

Tống Vân Khiêm nhíu mày giận dữ nói: “Cứu hắn trước, Vương phi sẽ tự tay băng bó cho bổn vương!”

Ôn Ý sửng sốt một chút, trực giác mách bảo rằng hắn muốn thử nàng. Thế nhưng nàng cũng quản không được nhiều như vậy. Miệng vết thương của hắn vẫn còn đang đổ máu. Tuy rằng vết thương không sâu, nhưng cứ chảy máu như vậy, sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Nàng bình tĩnh phân phó người hầu, “Đỡ Vương gia đi vào, múc nước, chuẩn bị kéo cùng băng vải sạch sẽ!”

Tống Vân Khiêm được đưa vào bên trong Ba Văn

Uyển. Hắn nằm ở trên giường, Ôn Ý dùng kéo cắt y phục của hắn. Miệng viết thương của hắn quả thật không lớn cũng không sâu, có lẽ là không có tổn thương đến nội tạng.

“Bây giờ ta giúp ngươi rửa sạch miệng vết thương, sẽ đau một chút, ngươi cố gắng chịu đựng!” Nàng chuyên nghiệp mà ôn nhu chỉ đạo.

Tống Vân Khiêm không nói lời nào, chỉ dùng con ngươi gắt gao mà nhìn nàng.

Tay nàng lại lần nữa tiếp xúc với thân thể hắn, trong đầu nàng bất chợt nhớ tới lần tiếp xúc thân mật, sắc mặt liền trở nên ửng hồng.

“Chuyên tâm chút!” Nàng thất thần làm đau hắn, hắn liền nhíu mày nói.

"A... xin lỗi!” Ôn Ý theo bản năng nói xin lỗi. Đáy lòng lại tự trách mình không đủ chuyên nghiệp. Khi đối mặt với người bệnh, toàn bộ tạp niệm đều nên vứt bỏ.

Sau khi rửa sạch và tiêu độc miệng vết thương, là lúc phải bôi thuốc. Thành phần của thuốc bột này có tam thất, là loại thuốc cầm máu tốt. Nàng cũng từng học qua trung y, tuy không tinh thông, nhưng kiến thức sơ lược nàng vẫn nắm rõ.

Băng bó xong, nàng liền thoái lui, nói: “Vết thương của Vương gia không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ngày liền không sao.”

“Ngồi xuống bên cạnh bổn vương!” Tống Vân Khiêm giọng khàn khàn nói.

Ôn Ý ngẩng đầu nhìn ánh mắt cổ quái của hắn, trong lòng hiện lên một tia kinh hoảng, liên tục lui ra phía sau hai bước, nói: “Ta phải về thay đổi xiêm y, xin Vương gia thứ tội!”

Nói xong, nàng ra cửa lôi Tiểu Cúc đang sững sờ vội vã rời đi.

Tiểu Cúc sau khi quay về Như Ý Hiên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Nàng kinh ngạc hỏi Ôn Ý: “Quận chúa, người không sợ máu sao?”

Ôn Ý thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sợ chứ! Nhưng ta cũng không hiểu sao lúc đó bỗng nhiên lại không sợ. Chỉ là hiện tại hồi tưởng lại, thì có chút kinh sợ a!”

Ma ma cùng nha hoàn chuẩn bị nước cho Ôn Ý tắm gội, lại chọn một bộ xiêm y thật đẹp, nói: “Bây giờ cũng không cần nghĩ đến chuyện đó. Hôm nay là ngày Lạc Phàm tiểu thư được gả đến, quận chúa người là trưởng tỷ, lại là Vương phi, nhất định phải ăn mặc tinh tế một chút, bộ triều phục Vương phi màu đỏ thẫm này là hợp nhất.”

Ôn Ý đứng lên, vừa định nói gì đó, bên hông lại truyền đến một cơn đau đớn. Trước mắt nàng tối sầm lại, bịch một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi.