Chương 94: Quyển 2 Chương Bác Bỏ

Sao?

Tất cả mọi người trong phòng, ngoại trừ mẹ con phu nhân Quách ra, thì ai cũng vô cùng kinh ngạc. Mọi người đều nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm rồi không, nhất là Phương Bân và bọn bốn người phó sở trưởng Ninh người, tuy họ không thạo tiếng phổ thông lắm, nhưng câu nói này thật ra rất ngắn, cũng có thể đoán được ra vài phần rồi. Vì thế phu nhân Quách lập tức trở thành tiêu điểm mà mọi người chú ý tới trước tiên. - Thu Hạ, em nói vậy là có ý gì?

Quách Thiên Vũ kinh ngạc hỏi. Điều này thực là vớ vẩn, vợ con gì mà đột nhiên lại thốt ra một câu như vậy. Tuy rằng thằng bé này đã cứu Tình Nhi, có ơn với nhà họ Quách, nhưng cũng không thể không bàn bạc với mình mà dẫn nó về Hong Kong chứ. Hơn nữa người ta ở đây còn có gia đình sự nghiệp, lẽ nào lại muốn chuyển cả nhà người ta tới Hong Kong chứ? Tuy rằng việc này đối với nhà họ Quách mà nói cũng không phải là việc phiền phức gì cả, nhưng việc này nghe ra thật hoang đường. Việc này dường như không phải hành động mà một người vợ thận trọng nên làm. - Chị Thu Hạ, em không có nghe nhầm đấy chứ? Chị cho em trở về Hong Kong cùng chị sao?

Phương Minh Viễn lúc này cũng rất kinh ngạc, không hiểu sao một người ở địa vị phu nhân Quách - Thu Hạ lại có thể thốt ra những lời như vậy một cách không suy nghĩ.

Phương Bân lại càng kinh ngạc, bộ dạng mắt trợn lưỡi đơ không nói được, thầm nghĩ rằng Phương Minh Viễn của nhà chúng ta tuy đã cứu được con gái của cô, nhưng cô lại đưa nó đến Hong Kong, việc này là ý gì? Không thể làm như thế được. Hơn nữa, nếu muốn làm vậy, thì cũng nên hỏi trước ý kiến của anh trai và chị dâu tôi chứ, sao lại có thể trực tiếp đề xuất với Phương Minh Viễn.

Khuôn mặt xinh đẹp của phu nhân Quách ửng đỏ, cô cũng có chút hối hận, sao bản thân lại có thể đột nhiên nói ra hết tâm sự vậy. Phía trước không có chút lí do nào làm cơ sở, chẳng trách mọi người ai cũng vô cùng kinh ngạc. Thực ra cô ấy một mặt xuất phát từ sự cảm kích đối với Phương Minh Viễn, muốn dốc hết khả năng của mình để báo đáp cho hắn. Mặt khác, lại cảm thấy rằng một cậu bé thông minh như Phương Minh Viễn, nếu có thể ở bên cạnh mình cùng Tình Nhi lớn lên, sau này chắc chắn có thể trở thành cánh tay phải của chồng và con gái. Hơn nữa một người biết trước biết sau như vậy, sau này có được giao cho trọng trách gì cũng làm cho người khác yên tâm.

Đến bây giờ Cô vẫn còn nhớ La Cảnh Quan đã từng nói khi cô ấy gặp Phương Minh Viễn, có nghĩ cũng không nghĩ tới khi hậu quả một khi do phán đoán sai lầm mang lại, câu nói mà Phương Minh Viễn đã nói đó: - Vậy xin tạ lỗi với cô ấy trước mặt mọi người, sau đó sẽ đền cô ấy tiền vé xe. Có chút mất mặt, nhưng so với hạnh phúc một đời của đứa trẻ, bên nào quan trọng hơn?

Tuy rằng đối với cô ấy tiền một tấm vé xe không là cái gì, nhưng đối với một đứa trẻ xuất thân nông thôn , điều đó có nghĩa là nó sẽ không có tiền tiêu vặt trong một, hai tháng, thậm chí còn có thể bị đánh. Điều này chỉ có thể giải thích bởi bản tính lương thiện của đứa trẻ này.

Lúc này, mành cửa được kéo ra, Phương Nhai cầm ấm nước nóng đi vào. Phương Bân vội vàng đứng lên, đỡ lấy ấm nước nóng, đồng thời khẽ giọng nói:

- Anh hai, anh nán lại chút đã.

- Hả?

Phương Nhai liền ngẩn người ra, trong này có việc gì mà cần mình ở lại chứ? Nhưng anh ta không phải là người cứng nhắc, nhìn bộ dạng Phương Bân, trong lòng liền biết ngay xảy ra chuyện gì thì Phương Bân mới không tiện làm chủ, do đó liền ngồi ngay xuống vị trí của Phương Bân. Phương Bân tiếp thêm nước trà cho mọi người. Sau đó ngồi bên cạnh Phương Nhai.

Ba người bọn phó sở trưởng Ninh nhìn hai anh em họ ngạc nhiên, sao hai người lớn này lại mặc kệ không hỏi việc của thằng bé. Phu nhân Quách đã đưa ra yêu cầu rồi, hai người này lại ngồi ở đây không nói một lời nào, lẽ nào thật sự muốn bản thân con trẻ quyết định điều đó sao?

Nhưng cùng lúc đó, chỉ nghe phu nhân Quách nói:

- Thiên Vũ, trước tiên anh hãy nghe em nói. Minh Viễn, em có đồng ý cùng chị trở về Hong Kong không? Ở đó em có thể được giáo dục tốt hơn, có tầm nhìn rộng hơn, tự do hơn, chị bảo đảm sẽ coi em như là một đứa em ruột vậy, cho em lớn lên ở Hong Kong. Chị nghĩ, như vậy em có thể đạt được thành tựu lớn hơn so với ở nơi này. Minh Viễn, dựa vào tài trí thông minh của em, chị tin tưởng em nhất định sẽ hiểu, đây là một cơ hội hiếm có đấy. Em có đồng ý cùng đi với chị không? Chỉ cần em đồng ý, chị có thể giúp em đăng ký hộ khẩu tại Hong Kong, thậm chí sau này chị còn có thể sắp xếp cho người nhà của em tới Hong Kong.

Câu nói này lại càng khiến cho những người có mặt vô cùng kinh ngạc, ba người bọn phó sở trưởng Ninh trong lòng hét to, thằng nhóc này thật may mắn! Có thể nói là một bước lên trời! Trước khi Phương Minh Viễn trở lại, họ đã bước đầu hiểu về gia cảnh của Phương Minh Viễn qua lời của Phương Nhai. Biết được bố mẹ hắn là công nhân của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây ở thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên tỉnhTần Tây, nơi đó là một thôn trấn tốt hơn ở nông thôn một chút, bây giờ một bước đến được tận Hong Kong, một hòn ngọc Đông Phương nổi danh khắp nơi, trở thành khách quý được bà chủ của tập đoàn vận chuyển đường biển Quách thị - một thương nhân Hồng Kông nổi tiếng yêu nước đích thân mời, lại còn có thể học ở đó thậm chí còn định cư tại đó. Ngay cả người nhà của hắn cũng có thể qua đó, việc tốt như thế này, sao lại không tới lượt mình chứ.

Phương Nhai và Phương Bân đều nhìn Phương Minh Viễn vẻ lo lắng, chờ đợi câu trả lời của hắn. Điều kiện của phu nhân Quách có thể nói là rất ưu đãi rồi, nhưng đi hay không cuối cùng lại là do Phương Minh Viễn tự mình quyết định. Hong Kong tuy tốt, nhưng trong lòng hai người, so sánh với thủ đô, cũng không tốt bằng tới đó. Lúc trước phó bộ trưởng Tô Hoán Đông có đề cập đến việc đưa Minh Viễn vào trường Cảnh Sơn, hắn cũng không đi, Hong Kong này lại cách tỉnh Tần Tây rất xa, nơi đó lại không có người quen, vẫn không tốt bằng ở thủ đô có người nhà chị dâu chăm sóc.

Hơn nữa trong lòng Phương Điệu còn có một suy nghĩ khác, lục nhị Ái Quân đã từng dựa vào tiếng Nhật trôi chảy của Minh Viễn nói chuyện với hắn về hướng đi trong tương lai. Với thu nhập hiện nay, nếu muốn tới Nhật Bản du học, thì cũng là một lựa chọn không tồi. Dù sao thì trình độ giáo dục ở đó cao hơn nhiều so với trong nước. Trong nước có hoạt động của nhà họ Tô, ở Nhật Bản có hoạt động “ Nguyệt san thiếu niên”, việc này rất chắc chắn. Nếu Phương Minh Viễn có dự định này, thì nên sớm chuẩn bị.

Phương Minh Viễn cúi đầu trầm ngâm một lát, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn phu nhân Quách hai mắt vẫn đang tràn ngập hy vọng nói:

- Ý tốt của chị Thu Hạ, em xin nhận, nhưng em chỉ có thể phụ sự kỳ vọng của chị. Đây là nơi em sinh ra và lớn lên, Hong Kong sau này em nhất định sẽ đi, nhưng hiện tại em không có suy nghĩ muốn đi và định cư tại nơi đó. Chị Thu Hạ, chị yên tâm đi, lâu thì một hai năm, sớm thì nửa năm, em sẽ tới Hong Kong thăm chị và Tình Nhi. Hy vọng lúc đó chị có thể đưa em đi ngắm cảnh sắc tuyệt đẹp của Hong Kong. - Hừ!

Quách Thiên Vũ vẻ không hài lòng ở một bên lạnh lùng nói.

Phương Minh Viễn từ chối đề nghị của vợ khiến anh ta có chút bất ngờ, làm cho anh ta cảm thấy thằng nhóc này có chút không biết điều. Cơ hội hiếm có như vậy, người khác cầu còn không được, hắn lại không chút do dự mà bỏ qua. Điều này không khỏi khiến cho anh ta cảm thấy trong lòng có chút không hài lòng, làm mất thể diện của nhà họ Quách. - Phương Minh Viễn, em có biết Hong Kong là nơi nào không?

Không đợi cho Thu Hạ mở miệng nói, Quách Thiên Vũ đã hỏi lại rồi.

- Em biết Hong Kong là một cảng tự do, ngoài thuốc lá, rượu mạnh và nhiên liệu dùng cho động cơ ra, Hong Kong không thu thuế quan đối với các mặt hàng nhập khẩu khác. Kinh tế Hong Kong xưa nay đều được ca ngợi là nền kinh tế tự do buôn bán, có thuế suất thấp và chính phủ ít can thiệp. Hong Kong là trung tâm tài chính của khu vực Châu Á Thái Bình Dương thậm chí còn là của thế giới, trung tâm vận chuyển đường biển quốc tế, trung tâm thương mại trong khu vực, có vị trí thuận lợi tiếp giáp với rất nhiều quốc gia và khu vực mà không thể thay thế được. Hơn nữa Hong Kong lại là một trong những trung tâm du lịch, giao thông của khu vực Châu Á Thái Bình Dương, là cánh cửa lớn để tham gia vào kinh doanh và du lịch trong khu vực. Hồng Kông là thương cảng quốc tế quan trọng, có ngành vận chuyển đường biển phát triển. Cùng với các bến cảng của hơn bốn quốc gia và khu vực là nơi có tàu thuyền lui tới, hình thành nên mạng lưới vận chuyển trên biển hoàn thiện lấy Hong Kong làm đầu mối trọng yếu, có đường biển thông với năm châu lục lớn và ba đại dương lớn. - Vậy em có biết Hong Kong có sáu trường Đại học Hong Kong nổi tiếng Châu Á, bằng cấp của trường này được các quốc gia trên toàn thế giới công nhận không? Nếu như em học ở Hong Kong, chỉ cần thành tích học tập của em xuất sắc, việc vào được đại học có thể nói là ván đã đóng thuyền. Mà ở đại lục, theo như anh biết, thì muốn vào một trường đại học là một việc rất khó. Muốn vào một trường đại học được thế giới công nhận lại càng khó hơn.

Quách Thiên Vũ tuy có kinh ngạc rằng Phương Minh Viễn không ngờ lại biết nhiều về Hong Kong đến vậy, nhưng vẫn cố truy hỏi:

- Mà nếu em ở Hong Kong, chẳng những có thể lựa chọn trường Đại học ở Hong Kong , còn có thể dễ dàng đến các nước trên thế giới du học, đây lẽ nào là điều em có thể có được nếu ở đại lục sao? Hơn nữa sau này em tốt nghiệp đại học, bất luận là tìm việc khó hay dễ, hay là tiền lương cao hay thấp, và tiền đồ phát triển sau này, so với việc em ở lại đại lục vào làm trong mấy xí nghiệp già nua cũ kĩ đó thì còn tốt hơn nhiều. Em có thể nắm tương lai của chính mình trong tay mình, chứ không phải giao cho những cán bộ làm công tác phân phối đó. - Thiên Vũ!

Phu nhân Quách khẽ nhắc nhở, nơi này còn có những người khác nữa, nói những lời này e rằng không thích hợp.

- Anh nói những lời này em đều hiểu.

Phương Minh Viễn bình tĩnh nói:

- Hong Kong so với đại lục mà nói, về nhiều mặt đều có tính ưu việt của nó, điều này em cũng không thể phủ nhận. Nhưng cũng xin anh đừng phủ định tất cả những gì thuộc về đại lục. Không có sự ủng hộ của đại lục, thì Hong Kong cũng không được phồn vinh hưng thịnh như ngày hôm nay. Tương lai của Hong Kong không chỉ nằm trong tay của người dân Hong Kong mà đồng thời cũng nằm trong tay của những người dân đại lục chúng tôi. Không có nước và lương thực mà chúng tôi cung cấp cho, Hong Kong cơ bản không thể tự cấp tự túc được, mà nếu muốn hoàn toàn dựa vào nhập khẩu, thì điều đó căn bản là không thể được. Đồng thời, dân số Hong Kong có hạn, diện tích có hạn, thị trường đương nhiên cũng có hạn, khi các anh đã khai thác triệt để thị trường các nước Đông Nam Á và Nhật Bản, Hàn Quốc, Mỹ, thì các anh sẽ phát hiện ra, chỉ có đại lục mới là thị trường căn bản mà Hong Kong có thể dựa vào. Đại Lục quang vinh thì Hong Kong quang vinh. Đại Lục hôm nay so với Hong Kong quả thật có chênh lệch rất lớn, có rất nhiều mặt không bằng, nhưng sau mười hai mươi năm nữa, anh hãy quay lại mà xem, anh sẽ phát hiện ra, nhận định của anh hôm nay sẽ nực cười biết bao. - Toàn là nói bậy!

Ở trước mặt nhiều người như vậy, bị một thằng bé bẻ lại ngay trước mặt, Quách Thiên Vũ quả thực có chút không nhịn được, chỉ là có ý muốn tiếp tục tranh luận với Phương Minh Viễn, nhưng thời gian của buổi tiệc ở Ủy ban nhân dân tỉnh lại sắp tới rồi.