Chương 95: Quyển 2 Chương Từ Chối Nhận Quà Tạ Ơn

Vu Thu Hạ rất ngạc nhiên, cô vốn cho rằng bản thân đã có đánh giá rất cao đối với đối cậu bé đang đứng trước mắt mình đây. Nhưng xem ra hôm nay, e rằng bản thân vẫn xem nhẹ trí tuệ của cậu bé này. Những lời nói của hắn, nói ra tuy rằng là dễ hiểu và thô ráp, nhưng nội dung trọng tâm và cách nhìn của bố chồng cô mấy năm nay lại giống nhau đến lạ lùng. Đó chính là bố cục vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục giữa đại lục và Hong Kong. Chỉ khi đại lục phồn vinh thịnh vượng, thì Hong Kong mới có thể có ngày mai tốt đẹp hơn.

Bố chồng cô đã từng công khai nói trong gia đình rằng:

- Nếu ví Hong Kong như là một đóa hoa tươi đang nở rộ, thì đại lục chính là cuống của đóa hoa tươi đó. Chính bởi vì chính sách đóng kín cửa trước đây của đại lục, và bị ngăn cách với các nước khác trên thế giới, mới tạo nên sự huy hoàng của bến cảng trung chuyển Hong Kong này. Tuy rằng chúng ta không thể phủ nhận những chính sách kinh tế hợp lí chính là một trong những nhân tố quan trọng đã tạo nên một Hong Kong phồn vinh thịnh vượng, nhưng đồng thời chúng ta cũng không thể phủ nhận rằng, sự ủng hộ của đại lục lại chính là nguồn gốc tạo nên một Hong Kong phát triển thịnh vượng.

Những lời nói vừa rồi của Phương Minh Viễn, và cách nói của bố chồng cô, có thể nói là có ý như nhau.

Hơn nữa mấy năm gần đây bố chồng cô cũng đã từng nói, việc khai thác các thị trường Đông Nam Á, thị trường Nhật Bản và Hàn Quốc, và thị trường Châu Mỹ, Châu Âu đã gần đến giới hạn rồi. Đặc biệt là thị trường Âu Mỹ, do là thị trường hoàn thiện, các tập đoàn tài chính trong nước đã sớm xâu xé nhau gần hết thị trường, số định mức để lại cho các nước khác đã ít lại càng ít, mà tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách lại không thể miễn cưỡng tiến hành việc khai thác thị trường của các quốc gia này, xu thế đó tất sẽ gây nên sự bất mãn của chính phủ nước này. Trái lại thì thị trường vận chuyển đường biển của đại lục Hoa Hạ vẫn đang trống rỗng. Hơn nữa cùng với việc thực hiện từng bước chính sách cải cách mở cửa của Hoa Hạ, thì kim ngạch ngoại thương của Hoa Hạ cũng sẽ tăng rất nhanh, mà năng lực vận chuyển đường biển của đại lục lại không có cách nào mà tăng trưởng nhanh theo, Hong Kong và đại lục cùng chung một dòng máu cùng chung một gốc rễ, tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách tiến vào đại lục, cũng sẽ không gây nên sự phản cảm của người dân đại lục, một thị trường lớn có diện tích hơn chín trăm sáu mươi vạn km2, dân số gần tỉ người, quy mô tổng thể có thể so với cả Châu Âu, cho dù tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách chỉ có thể chiếm cứ một phần mười, thì cũng đủ khiến cho tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách tiến lên vị trí hàng đầu trong những tập đoàn vận chuyển đường biển trên thế giới.

Cho nên, bố chồng cô luôn rất coi trọng đại lục. Kể từ khi chính phủ đại lục thực hiện chính sách cải cách mở cửa tới nay, người nhà họ Quách hầu như hàng năm đều đến đại lục, một mặt là trở về nhà tế lễ tổ tiên, mặt khác là vì tạo mối quan hệ tốt đẹp với chính phủ đại lục, vì tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách chuẩn bị tiến vào thị trường đại lục.

Bố chồng cô dù sao cũng là thương nhân lớn lăn lộn trên thương trường hơn mười năm, có thể có nhận thức rõ ràng như vậy cũng không có gì là đáng ngạc nhiên cả, nhưng một cậu bé sống ở nơi xa xôi như vậy, không ngờ lại có thể có nhận thức giống như bố chồng cô, điều đó thật là đáng quý.

Cô ấy biết chồng mình luôn có chút coi thường người dân đại lục, đối với việc đại lục sau này sẽ tiếp quản Hong Kong thì lại càng có thái độ bi quan, chỉ khi có bố, anh ta mới không dám lộ rõ thái độ ra. Bản thân cô ấy tuy rằng cũng không ủng hộ những suy nghĩ này của anh ta, nhưng dù sao cũng là vợ chồng, cũng chỉ có thể nhẹ nhàng mà khuyên bảo. Tận mắt thấy anh ta bị Phương Minh Viễn nói đến phát cáu, liền vội vàng nói: - Thiên Vũ, thời gian đã không còn sớm nữa, buổi tiệc ở Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sắp bắt đầu rồi, hay là anh đi tham gia trước đi. Để lãnh đạo phải đợi lâu cũng không nên đâu. Em và Tình Nhi không đi đâu, hy vọng những vị lãnh đạo này có thể hiểu cho. Như vậy có được không anh?

Giọng nói nhẹ nhàng của vợ đã khiến cho Quách Thiên Vũ phải xuống nước, hơn nữa bị vợ cắt ngang, anh ta cũng bình tĩnh lại, bản thân anh ta cũng đã ba mươi tuổi rồi, đường đường là thiếu gia của tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách, lại đi đôi co với một thằng bé, đặc biệt lại là người có ơn với nhà mình, như vậy chẳng phải càng mất mặt sao.

Cho nên anh ta và Phương Bân lại khách khí thêm vài câu, rồi liền xin cáo từ trước.

Ba người bọn phó sở trưởng Ninh lúc này đều nhìn Phương Minh Viễn nói không nên lời. Thằng bé này không ngờ lại thẳng thắn rõ ràng như vậy, không hề bàn bạc gì với người nhà, trực tiếp từ chối lời mời của chính phu nhân con trai trưởng của tập đoàn vận chuyển đường biển họ Quách ngay trước mặt họ, từ chối cơ hội đến Hong Kong định cư.

Cùng với việc thâm nhập của chính sách cải cách mở cửa, trong nước đang dần mở cửa, nhận thức của người dân trong nước về thế giới cũng không giống trước kia nữa, cho rằng người dân trong những nước tư bản chủ nghĩa đều đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, mà đã phát hiện ra rằng thế giới bên ngoài tuyệt vời hơn, thế giới bên ngoài sầm uất hơn. Cho nên, những người có điều kiện có thể xuất ngoại, hoặc là những người đi biển đều đua nhau rời khỏi, mà khi bọn họ trở lại Hoa Hạ, nỗi đau tinh thần mà người thân, bạn bè bên cạnh họ mang lại cũng là không gì sánh được. Cũng chính bởi vậy, ngày càng nhiều người hy vọng có thể đi ra nước ngoài, tự bản thân mình trải nghiệm một cuộc sống khác.

Mà Hong Kong lại là nơi có cùng một dòng máu cùng một gốc rễ với Hoa Hạ, đương nhiên là nơi mà mọi người lựa chọn, nhưng thằng bé này không ngời lại từ chối. Nếu không phải là còn có những người khác có mặt nữa, thì phó sở trưởng Ninh chắc đã muốn lên đánh một cái vào sau gáy của Phương Minh Viễn, khiến cho hắn tỉnh táo lại.

Phương Bân và Phương Nhai nhìn nhau, câu trả lời của Phương Minh Viễn cũng không khiến hai người họ cảm thấy bất ngờ, thằng bé này không biết tại sao, bây giờ là lưu luyến gia đình, hắn ngay đến cả thủ đô cũng không đồng ý đi, sức hút của Hong Kong đối với hắn đương nhiên cũng có hạn .

Vu Thu Hạ có chút thất vọng, nhưng vì Phương Minh Viễn từ chối khá khéo léo, cho nên cô ấy cũng không thấy tức giận gì cả, chỉ có điều cảm thấy vô cùng tiếc cho hắn. Một thiếu niên ưu tú như vậy, nếu như có thể có được sự giáo dục tốt, cô ấy rất kỳ vọng cuối cùng Phương Minh Viễn sẽ trưởng thành trở thành một nhân vật như thế nào đó. - Minh Viễn, em đã không muốn cùng chị đi tới Hong Kong, vậy người chị này cũng không thể miễn cưỡng em được nữa. Nhưng em phải nhớ lời hứa của mình đấy, sau này khi đến Hong Kong, nhất định phải tới thăm chị.

Phương Minh Viễn nặng nề gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:

- Cho dù chị không nói, đến khi tới Hong Kong em cũng sẽ tới làm phiền các chị. Có người chị này ở Hong Kong, mình làm việc ở đó tuyệt đối là làm chơi ăn thật rồi.

Vu Thu Hạ đặt Tình Nhi xuống dưới đất, từ trong áo lấy ra một sổ tài khoản, đưa cho Phương Minh Viễn cười nói:

- Em đã không muốn cùng chị tới Hong Kong, chị cũng không thể đợi lâu ở thành phố Phụng Nguyên, một chút tâm ý này, Minh Viễn em đừng từ chối nhé.

Phương Minh Viễn mở ra nhìn qua, ánh mắt lập tức có hơi ngây ra, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bên trong rõ ràng là có năm triệu tệ. Phu nhân con trai trưởng của tập đoàn tài chính ở Hồng Kông này quả nhiên là ra tay không tầm thường, khoát tay một cái là có năm triệu tệ quà cảm ơn.

Cũng may Phương Minh Viễn sống lại làm người, tố chất khác xa người bình thường, chỉ là thừ người ra trong chốc lát, liền gập sổ tài khoản lại, đặt lên trên bàn bên cạnh người Vu Thu Hạ. - Minh Viễn, em đây là ….

Vu Thu Hạ có chút khó hiểu nói. Tuy đây là nhà của Phương Minh Viễn, nhưng theo cô ấy nghĩ, đối với một gia đình thu nhập hàng năm không quá mấy nghìn tệ, có cố gắng thế nào cũng không được là gia đình công nhân giàu có, nhìn thấy một số tiền lớn như vậy, thế nào cũng nên nhận lấy sổ tài khoản chứ. - Chị Thu Hạ, em cũng không phải vì muốn nhận được báo đáp gì mà bất chấp nguy hiểm do phán đoán sai lầm mà mất hết thể diện đi báo cảnh sát, em chỉ là cho rằng so với nguy hiểm này, thì hạnh phúc cả đời của một đứa trẻ quan trọng hơn. Đây là lương tri của một con người.

Phương Minh Viễn cười nói:

- Cho nên khoản tiền này tuy tốt, nhưng em lại không muốn nhận.

Vu Thu Hạ ngây người ra trong chốc lát, rồi vội vàng nói:

- Minh Viễn … Như vậy cũng không đúng. Nếu đã làm chuyện tốt, thì cũng nên được khen thưởng. Tình Nhi đối với chị mà nói, là vật báu vô giá, một chút đền đáp này, thật khó mà biểu đạt được hết sự cảm kích của chị đối với Minh Viễn. Hơn nữa chị cho rằng, Minh Viễn, em làm như vậy, chính là đã mở ra một tiền lệ rất không tốt.

Phương Minh Viễn không kìm được bật cười khanh khách, hắn khoát tay áo nói:

- Chị Thu Hạ, em hiểu rồi, chị có thể là đang muốn nói tới câu chuyện Tử Cống tặng nô, chị muốn nói em làm như vậy sẽ khiến cho tiêu chuẩn đạo đức được đề cao vô tận. Như vậy thì sau này nếu có người khác làm chuyện tốt, khi được khen thưởng, sẽ có người lấy chuyện đó ra mà chỉ trích anh ta thiếu đạo đức. Cứ như vậy, bất chấp nguy hiểm đi làm chuyện tốt, làm sai thì phải trả giá, làm đúng lại không được khen thưởng, thời gian lâu dần, con người ta sẽ không để ý đến những việc xấu xảy ra cạnh mình. Bởi vì họ không những không có lợi, ngược lại còn có thể gặp bất hạnh vì những việc này.

Vu Thu Hạ nghẹn họng trân trối nhìn Phương Minh Viễn, thằng bé này có đọc tâm thư hay sao, mới vừa rồi cô ấy đúng là muốn lấy câu chuyện Tử Cống tặng nô để khuyên giải Phương Minh Viễn. - Vừa rồi em chưa có nói hết, khoản tiền này em không muốn nhận, là bởi vì em thấy nó có thể được dùng vào những chỗ cần thiết hơn. Chị Thu Hạ có thể chị không biết, ở Hoa Hạ, hiện tượng lừa bán trẻ em không phải là hiếm thấy, hơn nữa nói về số lượng, là một con số khá lớn. Nhưng do kinh tế của chúng ta chưa phát triển, dân số lại rất nhiều, diện tích lại rộng lớn, do đó chi phí mà cảnh sát có thể dùng cho việc này còn có hạn. Không có tiền, thì đương nhiên công tác tìm kiếm những trẻ em bị lừa sẽ khó được triển khai, cho nên em thấy, chị Thu Hạ tốt nhất là dùng khoản tiền này, thành lập một tổ chức nội bộ kiểu như quỹ hội, trợ cấp chi phí cho phía cảnh sát trấn áp những kẻ buôn người, đóng góp một phần vào việc giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương đó có thể sớm được trở về nhà, cũng là giúp cho những đứa trẻ khác sau này khỏi phải chịu nỗi khổ bị lừa gạt.

Nói tới đây, Phương Minh Viễn nhìn về phía Vu Thu Hạ, khẽ nói:

- Chị Thu Hạ, chị đang đặt em trên ngọn lửa để nướng đấy, bọn họ còn chưa biến em thành thịt Đường Tăng, thì vì cuộc sống yên bình của em, vì sự an toàn tính mạng của em, em cũng không thể nhận được.

Câu nói sau này của hắn do quay lưng lại mọi người, âm thanh vừa thấp, nói lại nhanh, lại dùng tiếng Quảng Đông để nói, cho nên những người có mặt, ngoài mẹ con Vu Thu Hạ ra, ai cũng không biết, đằng sau những lời hắn nói dõng dạc trước mặt mọi người, lại còn có một đoạn như vậy.

Vu Thu Hạ ngạc nhiên nhìn Phương Minh Viễn, sau một lúc lâu mới “xì” ra một tiếng vui vẻ, lúc này cô ấy cũng đã hiểu khoản tiền này quả thực không thích hợp để đưa cho Phương Minh Viễn thế này, như vậy đích thực giống như Phương Minh Viễn đã nói, không phải là báo đáp cho Phương Minh Viễn, mà là gây phiền toái cho hắn, vợ chồng cô ấy vì sốt ruột muốn đền ơn mà không suy xét chu toàn. Khoản tiền này ở Hong Kong cũng được coi là một khoản tiền lớn, huống chi là ở đại lục! - Em đúng là một con quỷ rắc rối!