Phương Minh Viễn nhìn Phương Bân. Những lời như thế này, ít khi kiếp sau thấy được từ miệng Phương Bân nói ra.
Quách phu nhân cũng không khỏi mỉm cười, khuôn mặt tươi cười giống như hoa tươi nở rộ ngược lại với khuôn mặt buồn thảm vừa rồi, vẻ đẹp trong sáng đó khiến cho nam giới trong phòng đều mê mẩn.
Cha là một anh hùng, mẹ là một mỹ nhân!
Phương Minh Viễn trong lòng thầm nghĩ, sức hấp dẫn của nam giới đối với sự nữ tính của người phụ nữ này mà nói còn hấp dẫn hơn của con gái. Phó đồn trưởng Ninh có hiểu biết nhiều cũng thấy trước mắt sáng lên. - Ôi, cậu ấy còn nói quá như vậy sao?
Quách phu nhân cười nhìn Phương Minh Viễn, nơi này mới mở cửa biên giới quốc gia không lâu, không ngờ đến một đứa trẻ có thể nói như vậy, quả thực cô cảm thấy hơi ngạc nhiên. - Không phải chỉ có việc này, tôi đã từng hỏi nó, ước vọng lớn nhất của nó là gì? Cô thử đoán xem nó trả lời thế nào?
Phương Bân tiếp tục khoe khoang, giống như Quách phu nhân có phong cách cao quý và khác hẳn với những người phụ nữ lẳng lơ trong nước, đây là lần đầu tiên Phương Bân được gặp. Tuy nhiên không đến mức quá sâu sắc nhưng trong trái tim cũng cảm thấy thân mật. - Phấn đấu cả đời vì chủ nghĩa xã hội khoa học?
Quách phu nhân hỏi dò. Đây là câu trả lời rất phổ biến trong nước.
- Không, nó trả lời là được ăn ngủ tự nhiên mà tiền vẫn ào ào vào túi!
Phương Bân vui như vừa mới ăn được thịt gà. Y đã hỏi nhiều người chuyện này, không ai có thể trả lời, xem ra người phụ nữ thông minh này cũng không ngoại lệ! - Được ăn ngủ tự nhiên mà tiền vẫn ào tới!
Quách phu nhân mở to hai mắt với vẻ mặt ngạc nhiên. Câu trả lời này còn hơn cả câu trước, thật không giống như đứa trẻ trong nước có thể nói ra. Hơn nữa để ý kỹ thì tuy chỉ có hai câu đơn giản những lại có hàm ý sâu sắc, làm người ta càng suy ngẫm càng thấy thú vị. - Minh Viễn, đây là em nói sao? Chính em nghĩ ra được sao?
Quách phu nhân tò mò hỏi.
Phương Minh Viễn thầm liếc mắt ra hiệu cho chú, bất đắc dĩ nói:
- Chị Thu Hạ, đó là do em đã từng xem trong sách mà nói hai câu đó thôi.
- Sách gì cơ? Mà có câu như thế?
Quách phu nhân hỏi tới cùng.
Sách
Phương Minh Viễn thầm nghĩ: “Mình không thể nói cho chị là sách này mười mấy năm sau mới xuất hiện, không họ sẽ cho mình là kẻ điên mất!
- Em không nhớ là sách gì cả, trong đó nói là: Nhiều tiền thì ít phải ra khỏi nhà, ngủ đến lúc này dậy cũng được, khinh những người quyền cao chức trọng; ông chủ nói chuyện không cần để ý, năm năm lĩnh tiền hưu, lĩnh tiền tay rút thật nhanh.
Phương Minh Viễn trả lời. Mọi người trong phòng đều lặp lại mấy lần, ra vẻ hiểu ý tươi cười.
- Nếu có ngày được như vậy, thì thật là tốt.
Phó đội trưởng Ninh cười to.
- Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, đơn giản chỉ là nằm mơ giữa ban ngày thôi!
Quách Thiên Vũ liên tục lắc đầu. Y từ nhỏ đã đi theo cha, tận mắt thấy cha tận tâm tận lực vất vả, chỉ từ một công ty nhỏ với hơn mười chiếc thuyền ra khơi rồi phát triển thành tập đoàn vận chuyển hàng hải như hiện nay, nên đối với tư tưởng không làm mà vẫn có ăn, tất nhiên là không có cảm tình tốt.
Theo y phải bỏ mồ hôi nước mắt ra thì những gì thu được mới được coi là chính đáng.
- Khi ở chỗ chúng tôi có tín đồ Cơ Đốc giáo đến truyền giáo, trong họ đều toát ra bộ dạng suy tư, rồi sau một lúc lâu mới nói. Họ nói: Thiên Chúa không tham làm sao không chấp nhận được một chút bất kính? Thiên Chúa không ác, làm sao lại với trong tay hàng ngàn vạn sinh mệnh nhân dân trên mặt đất? - Chú à!
Phương Minh Viễn cao giọng. Lúc này Phương Bân chưa nói hết nhưng cũng dừng lại.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người kinh ngạc, Phương Minh Viễn cảm thấy xấu hổ nói:
- Thời còn nhỏ tôi không hiểu chuyện, ăn nói lung tung, mọi người tưởng thật.
Lúc đó trong đầu đang nhớ lại trong truyện Ngộ Không, thuận miệng nói vài câu, không ngờ bị chú Út nhắc lại. Lúc này, Quách Thiên Vũ cũng không thể không có chút kính trọng đối với Phương Minh Viễn.
Quách phu nhân cười rạng rỡ muốn đưa tay xoa đầu Phương Minh Viễn, theo bản năng Phương Minh Viễn lánh đầu sang một bên.
Quách phu nhân nao núng, còn chưa chờ cô nói. Phương Bân ở bên cạnh đã kêu lên:
- Không thể tùy tiện sờ vào thắt lưng con gái, cũng như đầu con trai.
- Đây cũng là hắn nói sao?
Quách phu nhân hơi kinh ngạc nói.
- Lúc đó tôi không nhớ được là lúc nó sáu tuổi hay bảy tuổi!
Phương Bân tự hào nói.
- Lúc ấy người nhà chúng tôi hiểu. Từ đó, không ai sờ đầu của nó nữa.
Hai người Quách Thiên Vũ và Quách phu nhân đều cảm thấy đứa bé này không như trẻ bình thường. Thật khó tưởng tượng được một đứa trẻ nhỏ như vậy lại có khả năng nhận thức như thế.
Phó đồn trưởng Ninh cũng liên tục khen ngợi không ngừng. Vưu Khải nói thầm:
- Không trách trong thời gian ngắn như vậy, thằng nhóc có thể đoán ra đứa bé không phải là con gái của người phụ nữ đó, nếu là tôi, lúc đó không dám chắc là có thể xác định được.
Chị La nói nhỏ mà không chớp mắt:
- Ngươi đừng nói văn hoa, ngươi mới ở đồn cảnh sát nửa năm, chắc chắn là không phát hiện được, nếu có phó đồn trưởng Ninh ở đó may ra có thể phát hiện được.
Phó đồn trưởng Ninh chỉ nhếch miệng mà không nói gì. Nếu nói là cố tình điều tra người tình nghi thì chắc chắn anh ta có thể phát giác ra bọn người buôn lậu kia, nhưng chỉ qua lời nói thì trong lòng hắn cũng không dám chắc. Tuy nhiên chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, chứ nói ra thật mất mặt. Mặc kệ thế nào thì mình cũng là cảnh sát lâu rồi cũng gần hai mươi năm.
Quách phu nhân càng nghe càng sửng sốt, nếu không thấy tận mắt, không thể tin được một đưa trẻ ở đại lục lại có thể nói được nhiều như vậy, không giống những lời nói bình thường. Kể cả những đứa trẻ lớn lên ở Hồng Kông cũng không có được kiến thức như vậy. - Minh Viễn, những cái đó em học được ở đâu vậy?
Quách phu nhân hỏi Phương Minh Viễn, cô cảm thấy rất tò mò về đứa trẻ này.
- Ngoài đọc sách, còn do tự mình đúc kết mà ra.
Phương Minh Viễn nghiêng mặt nói, tuy Quách phu nhân coi mình là một đứa trẻ chín chắn nhưng Phương Minh Viễn tự biết, bề ngoài trẻ con của mình đã hạ thấp sự từng trải của mình. Đã trải qua kiếp sau phồn thịnh, hắn nhìn Quách phu nhân giống như người phụ nữ đầy nữ tính ở đời sau sức chống cự không ăn thua gì.
Quách phu nhân không khỏi ngạc nhiên lại một lần khen ngợi. Cô là người có ý thức nhạy bén, có lẽ mình đã phát hiện được một khối ngọc chưa được đẽo gọt, nếu đưa đưa trẻ này tới Hồng Kông, để cho nó tự do phát triển trong hoàn cảnh tại Hồng Kông với thể chế giáo dục hoàn thiện, thật không biết cuối cùng hắn sẽ trở thành người như thế nào? Điều này làm cho cô có phần xao động. - Minh Viễn, em theo chị đến Hồng Kông đi!