Quyên tiền? Hoàng tử Abdullah và Robert không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Hai người không thể ngờ rằng có kết quả như vậy. Nếu đã quyên tiền còn cần gì phải tặng lễ vật? Hơn nữa nếu quyên tiền thì sao nhất định phải tìm gia quyến của thân vương Fahd đã mất? Vì sao nhất định phải tìm thành viên vương thất phụ trách lĩnh vực thể thao?
Hoàng tử Abdullah vuốt vuốt râu, ra vẻ trầm tĩnh thưởng thức cà phê, thật ra nhân lúc này sắp xếp lại ý tưởng của ông ta, rồi mới tiếp tục hỏi:
- Cậu Phương, cậu có thể nói lại rõ ràng được không? Sao cậu lại phải quyên tiền?
Phương Minh Viễn lấy ra một tấm chi phiếu, giao cho người hầu bên cạnh, người hầu đó mang đến cho hoàng tử Abdullah. Đó là một tấm chi phiếu năm mươi triệu đô la của Ngân hàng Hoa Kỳ. Năm mươi triệu đô la Mỹ này, cho dù là khi Kuwait chưa bị Iraq tấn công đối với hoàng tử Abdullah cũng là một số tiền không nhỏ. - Tôi đến đây do ông Quách của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị Hong Kong ủy thác. Hai người chúng tôi quyên tặng đoàn đại biểu tham dự Á Vận Hội tại thủ đô Hoa Hạ làm lộ phí. Chút lòng thành mong hoàng tử Abdullah đại diện thành viên vương thất nhận cho.
Năm mươi triệu đô la Mỹ, đối với Kuwait trước chiến tranh, cùng lắm cũng chỉ là một số tiền lớn, nhưng hiện giờ lại không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cứu vãn tình hình tài chính thiếu hụt nghiêm trọng trong chốc lát. Ít nhất, hoàng tử Abdullah không cần phải lo lắng về kinh phí của đoàn đại biểu Kuwait tham dự Á Vận Hội. Hơn nữa hoàng tử Abdullah cũng đã nhạy bén chú ý tới Phương Minh Viễn nói cả hai người đồng ý quyên tặng chứ không phải một mình Quách Đông Thành, như vậy người thiếu niên này cũng có đóng góp một phần.
Robert cũng giật mình kinh hãi. Anh ta không ngờ người thiếu niên này ra tay quá hào phóng như vậy. Năm mươi triệu đô la Mỹ, nếu đổi thành đô la Hong Kong hay nhân dân tệ cũng không dưới ba bốn trăm nhân dân tệ, cho dù là người Hong Kong hay người Hoa Hạ đều là một số tiền rất lớn. Không thể nghĩ rằng người thiếu niên này lại tặng cho đoàn đại biểu Á Vận Hội Kuwait. Gia tài của Quách Đông Thành đến hàng tỷ nên số tiền đó lớn cũng không phải lớn lắm, nhưng còn người thiếu niên này? Quyên tặng số tiền lớn như vậy nhưng tuyệt không nhíu mày. - Chuyện quý quốc bị Iraq xâm lấn, sau khi tôi và ông Quách biết được vô cùng thông cảm, nhất là sau khi tin thân vương Fahd của quý quốc, đã bất hạnh hy sinh cho tổ quốc ở hoàng cung loan ra, làm nhân dân Hoa Hạ vô cùng thương tiếc, vương thất của quý quốc mất đi một thành viên đáng tôn kính, còn Hoa Hạ của chúng tôi lại mất đi một người bạn đáng mến.
Vẻ mặt Phương Minh Viễn cực kỳ đau khổ nói:
- Nhân dân nước tôi sẽ không quên ân tình của thân vương Fahd với nước tôi. Vì có sự bênh vực của ông mà Á Vận Hội mới có thể tổ chức ở nước tôi một cách thuận lợi. Sự tình hiện giờ như vậy chắn chắn có ảnh hưởng đến đoàn đại biểu Kuwait tham gia Á Vận Hội. Cho nên tôi và ông Quách không mong đoàn đại biểu của quý quốc bị ảnh hưởng, đây cũng là nhân dân Kuwait tuyên bố với toàn thế giới rẳng vương thất và quốc dân Kuwait vẫn đang cố gắng tiến hành phục quốc. Cho nên chúng tôi cho rằng bất kể thế nào cũng không thể để ảnh hưởng đến đoàn đại biểu Kuwait tham dự Á Vận Hội. - Ca ngợi Thánh Ala!
Hoàng tử Abdullah không nén nổi mà thở dài nói:
- Thịnh tình của cậu Phương và ông Quách, quốc dân Kuwait nhất định ghi nhớ trong lòng.
Xem ra Quách Đông Thành và Phương Minh Viễn cũng nghĩ cùng một điều với Emile của mình. Hoàng tử Abdullah đã tính kỹ, khoản tiền năm mươi triệu đô la Mỹ này đối với đoàn đại biểu Á Vận Hội Kuwait chắn chắn có dư, hoàng tử Abdullah không phải lo lắng đến lộ phí của đoàn đi đến Bắc Kinh nữa, thậm chí còn có thể cân nhắc đến việc mang về một phần, nếu như vậy sẽ có thể gây được ấn tượng với Emile. Trong lòng anh ta đã nhận rồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải từ chối một lúc nữa.
Hơn nữa, hoàng tử Abdullah thầm nói, từ xưa đến nay cổ nhân đã nói, người không có lợi không thể dậy sớm, hôm nay Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành lặn lội đường xa từ Hong Kong đến đây đưa tiền cho mình, chắn chắn là phải có ý đồ gì khác. Nhưng anh ta nghĩ lại, hiện giờ vương thất Kuwait đã mất nước, không chỉ có quốc khố rơi vào tay Iraq mà ngay cả tài sản của các thành viên vương thất cũng mang ra chưa được phân nửa. Hoàng tử Abdullah nghĩ đến khu nhà cao cấp chứa các loại xe danh tiếng của mình, trong lòng đau đớn vô cùng.
Cho dù hai người này dụng tâm kín đáo, không biết vương thất đang lưu vong kia khi nào mới có thể phục quốc mà tới đầu tư thì người ta rõ ràng là đang đánh bạc. Hiện giờ vương thất Kuwait cũng cần sự xuất hiện của những người như vậy.
Vương thất Kuwait trốn đi, tuy mất đi một lượng tài sản rất lớn trong nước, tài sản ở nước ngoài bị phong tỏa nhưng thật ra gây quỹ trong thế giới Ả rập cũng không khó. Dù sao bọn họ vẫn còn tài sản hơn một ngàn tỷ đô ở nước ngoài, chỉ đang bị phong tỏa tạm thời thôi nhưng không bị quân Iraq cướp được. Nhưng Emile của Kuwait tình nguyện giảm bớt một số đãi ngộ cho các thành viên vương thất nhằm kềm hãm tình huống này phát sinh. Nếu vay mượn mà không có tiền trả thỉ phải gánh thêm nợ ân tình.
Người Ả rập là dân tộc có thù phải báo, có ân phải trả. Trong nước Kuwait, tất nhiên vương thất Kuwait phải làm gương cho người trong nước, nếu không cơ sở thống trị của vương thất sẽ bị lung lay. Mặt khác, nếu mượn tiền các nước Ả rập, sau khi Kuwait phục quốc, thi hành các chính sách của quốc gia không thể không cân nhắc đến điều này nên chắn chắn sẽ bị ảnh hưởng, vì thế Emile Kuwait quyết định cố gắng hết sức giảm bớt việc mượn tiền của người hay nước Ả rập. Nhưng nếu được như Phương Minh Viễn và Quách Đông Thành, những người ở nước khác, dân tộc khác giúp đỡ, tuy vẫn phải có ân tình nhưng sức ảnh hưởng với chính sách quốc gia của Kuwait sau này sẽ rất nhỏ, không cần nói cũng biết hai bên cùng có lợi.
Trong thời gian ngắn, hoàng tử Abdullah đã thấu suốt được mọi việc.
Hoàng tử Abdullah nói vài câu khách sáo, Phương Minh Viễn cười nói:
- Điện hạn Abdullah, không dám giấu ngài, khoản tiền này cũng là chút tâm ý của chúng ta bồi thường cho quý quốc.
- Bồi thường? Lại nói đến đâu rồi?
Hoàng tử Abdullah khó hiểu hỏi ngược lại.
- Tôi với ông Quách hợp tác thu mua kỳ hạn giao hàng dầu mỏ. Vì lúc ấy chiến tranh giữa quý quốc và Iraq nổ ra nên chúng tôi liều đánh cuộc một phen, đánh cuộc rằng giá dầu nửa năm qua đang hạ sẽ tăng vọt. Sau khi Iraq xâm lấn quý quốc, giá dấu tất nhiên tăng cao, tôi cùng với ông Quách thu lợi cũng khá. Nhưng khoản tiền này chúng ta cầm cũng thấy áy náy nên mới quyết định quyên tặng cho quý quốc, xem như là thể hiện tấm lòng của chúng tôi.
Phương Minh Viễn nói với vẻ mặt hổ thẹn.
Hoàng tử Abdullah và Robert có vẻ mặt “À, ra là thế!” Nếu hợp lý như vậy thì còn nói gì nữa.
Robert đột nhiên động tâm, lập tức nghĩ đến một vấn đề. Không biết trong tay Phương Minh Viễn còn hợp đồng kỳ hạn giao hàng nào không? Nếu có thể lấy được vài phần từ tay hắn, cho dù là số lượng có hạn, nhưng cũng có cái để giải thích với văn phòng công ty của mình. Nên biết rằng, thị trường dầu mỏ bây giờ giá cả rất lộn xộn, vì rất nhiều người bán đều cho rằng, thế cục vùng Vịnh chuyển biến xấu, các quốc gia OPEC lại chậm chạp không thống nhất gia tăng sản lượng. Chính phủ Mỹ đến nay cũng không có ý định dự trữ dầu nên giá dầu ngày càng tăng cao, nên họ lại tiếc không nỡ bán. Các công ty xăng dầu lớn cho dù có nhiều tiền vẫn không mua đủ dầu mỏ. - Hoàng tử Abdullah, hiện giờ quý quốc đang ở thời điểm khó khăn nhất, câu Phương và ông Quách ủng hộ sự nghiệp thể thao của quý quốc cũng là ý tốt, tôi thấy ngài nên nhận tấm chi phiếu kia đi.
Robert khuyên hộ Phương Minh Viễn. Anh ta hiểu, văn phòng công ty British Petrolium Fotermedia đã nói rất rõ phải đối đãi tốt với Phương Minh Viễn, cho dù là hoàn thành nhiệm vụ được giao hay anh ta chỉ muốn quan hệ cá nhân thì anh ta phải đứng về phía Phương Minh Viễn.
Hoàng tử Abdullah vẫn tỏ ra do dự, Phương Minh Viễn lại đốt anh ta thêm phen nữa:
- Hoàng tử Abdullah, số tiền quyên tặng này ngày có thể yên tâm nhận lấy. Trước khi tôi đến Ả rập Saudi, ông Quách Đông Thành đã nói rõ cho tôi biết, khoản tiền này là vì ủng hộ sự nghiệp thể thao của quý quốc, cũng là báo đáp thân vương Fahd lúc trước đã bênh vực lẽ phải giúp Hoa Hạ, nên chúng tôi không có ý muốn kèm theo bất cừ điều kiện gì. Hơn nữa, chúng tôi còn mong Hoàng tử Abdullah và ngài Robert giữ bí mật giúp chúng tôi, việc này tốt nhất không nên công khai. Nếu Hoàng tử Abdullah còn điều gì nghi ngờ, xin cứ nói thẳng ra.
Hoàng tử Abdullah động lòng đứng dậy, đến cạnh Phương Minh Viễn, ôm hắn nói:
- Cậu Phương và ông Quách ủng hộ chúng tôi vào thời điểm chúng tôi khó khăn nhất, Abdullah tôi và vương thất Kuwait từ nay về sau sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Hai người không chỉ là khách quý của vương thất Kuwait chúng tôi mà còn là anh em của người Kuwait.