Chương 459: Quyển 3 Chương Tôi Đến Quyên Tiền (phần 2)

Nơi ở của hoàng tử Abdullah nằm ở vành đai trung tâm Jeddah, cách nơi này cũng không xa, chính là nơi mà các cơ quan ngoại giao của Ả Rập, các đại sứ quán, lãnh sự quán ở, nơi này là khu tập trung các vị quan to của Ả Rập, mỗi lầu đều là những tòa lầu đẹp tuyệt đặt ở hai bên đường. Nơi này chính là nơi trọng điểm mà cảnh sát Jeddah thường xuyên tuần tra, bây giờ còn phái cả bộ đội đến, gần như ba bước là có một trạm gác, sáu bước là một đồi gác. Ở cửa vào còn có một trạm kiểm tra cho nên tất cả những người không phải trong khu đi vào hay đi ra đều phải qua kiểm tra mới được vào.

Trên đường Robert đã thông báo trước cho hoàng tử Abdullah là họ đã đến, có người của hoàng tử ra đón nên đoàn người của Robert không gặp trở ngại gì mà thuận lợi đi vào trong. Chiếc xe Mercedes sang trọng của Robert đi sau xe dẫn đường rẽ vào một tòa nhà lớn. Xe vừa dừng thì đã có người đến mở cửa xe, mọi người xuống xe. - Hoàng tử Abdullah đang ở trước cửa, hoan nghênh các vị khách quý.

Người phục vụ cung kính dùng tiếng Anh nói.

Mấy người Phương Minh Viễn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy hoàng tử Abdullah, đúng như người phục vụ nói, đang đứng trước cửa đợi họ.

Mấy người Phương Minh Viễn vừa xuất hiện, ánh mắt của hoàng tử đã tập trung trên người Phương Minh Viễn rồi, vì chỉ có mình cậu là sóng vai đi cùng với Robert. Hiển nhiên đây là người mà Robert đã nói, đây là người Hoa Hạ do thuyền vương Quách Đông Thành của tập đoàn vận tải hàng đầu HongKong giới thiệu đến. Chỉ có điều tuổi của Phương Minh Viễn làm cho hoàng tử Abdullah phải vô cùng ngạc nhiên. Nhưng ông ta là người đã trải qua kinh nghiệm lâu năm, cho dù trong lòng ngạc nhiên cũng không thể hiện ra mặt. - Triệt lạp mỗ.Alla khố mỗ!

Hoàng tử Abdullah và Robert chào hỏi nhau.

Hai người còn bắt tay nhau nói:

- Khải y phu.Cáp lạp phu.

Sau đó hoàng tử Abdllah hôn lên hai má Robert. Lúc đó tóc gáy Phương Minh Viễn dựng hết cả lên. Tuy khi đến Ả Rập Lô Chính Đức đã nói rất tỉ mỉ với cậu về lễ tiết của người Ả Rập nhưng cho dù là hiểu rất rõ, chỉ là lễ tiết giữa người Ả Rập nhưng tận mắt nhìn thấy đàn ông hôn vào hai má cũng làm cho Phương Minh Viễn thấy mất tự nhiên. - Thưa Hoàng tử, cho phép tôi được giới thiệu, đây là vị khách quý đến từ Hoa Hạ, cậu Phương Minh Viễn. Cậu Phương, vị này là Hoàng tử Abdullah, thành viên hoàng gia Kuwait.

Robert giới thiệu hai bên cho nhau.

Vì thế Phương Minh Viễn không thể không cúi đầu chào Hoàng tử. Trong lòng không khỏi kêu thán, tự mình phải trả giá nghiêm trọng.

- Khách quý đến từ phương Đông xa xôi a, chân thành hoan nghênh đến thăm dinh thự của ta.

Hoàng tử Abdullah mặt tươi cười nói.

Đối với những người cùng đi với Phương Minh Viễn là Lô Chính Đức và Trần Trung, Hoàng tử Abdullah cảm thấy không cần thiết phải trịnh trọng như thế, chỉ bắt tay là được.

Một bên có người hầu đưa lên nước hoa, Hoàng tử Abdullah nhỏ vài giọt vào tay Phương Minh Viễn và Robert. Hai người vừa xoa nước hoa lên mặt, cả người liền tràn đầy mùi nước hoa nồng nàn. Lúc này Hoàng tử mới hài lòng kéo hai người đi vào bên trong. Còn Lô Chính Đức và Trần Trung cũng có người đưa họ vào một phòng bên cạnh chờ. Lô Chính Đức nhìn bóng dáng Phương Minh Viễn , trong mắt tràn đầy lo lắng, không có mình bên cạnh chỉ bảo, hi vọng vị này sẽ không gây trò cười trước mặt Hoàng tử.

Tuy Phương Minh Viễn biết, tập tục dân tộc của người Ả Rập là thích nắm tay bạn đi trên đường, cho rằng đây là cách biểu thị tình cảm bạn bè tốt đẹp nhưng từ khi cậu tái sinh, nhất là khi còn học tiểu học cũng rất ít nắm tay người nhà đi trên đường, càng không nói là nắm tay mọt người đàn ông lớn nên chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà thôi.

Cũng may đoạn đường này không dài, ba người rất nhanh đã vào đến căn phòng trải thảm lớn. Nhìn cách trang trí Phương Minh Viễn có thể đoán được đây là phòng khách. Hoàng tử Abdullah một bên gọi người hầu mang cà phê lên, một bên sắp xếp chỗ cho hai người ngồi xuống, nói: - Hai vị khách quý, chúng ta vừa dùng bữa vừa nói chuyện hay là chuyên tâm nói chuyện đã? Cậu Phương, thứ lỗi cho tôi không hiểu về lễ tiết của quý quốc, nếu có gì không phải, mong cậu đừng tức giận.

Tuy ông ta không biết rốt cuộc thân phận Phương Minh Viễn như thế nào nhưng để có thể khiến thuyền vương của HongKong giới thiệu thì nhất định không phải tầm thường.

Giàu có với ông ta không là cái gì, tài sản cá nhân của ông ta cung vượt qua một tỷ đô la, điều ông ta lo lắng chính là liệu Phương Minh Viễn có liên quan gì đến chính phủ Hoa Hạ hay không, vào lúc này tương lai của Kuwait nằm chính trong tay Mỹ, nhưng đối với Hoa Hạ một nước nằm trong năm thành viên thường trực Hội đồng bảo an Liên hợp quốc Kuwait cũng không dám chậm trễ.

Phương Minh Viễn vội vàng nói:

- Thưa Hoàng tử, những lời này lẽ ra nên là tôi nói, lần đầu đến đây, lại có chút vội vàng, đối với phong tục tập quán Ả Rập tôi vẫn chưa thật hiểu rõ, nếu có điều gì không phù hợp với phong tục tập quán của quý quốc mong Hoàng tử chỉ bảo thêm.

Lúc này, người hầu bên cạnh dâng lên cà phê. Phương Minh Viễn nhận lấy rồi nếm thử độ nóng sau đó uống một hơi cạn sách, người hầu bên cạnh lại rót đầy cho cậu. Ánh mắt Hoàng tử Abdullah hiện lên tia nhìn rất thích thú.

Phương Minh Viễn lại uống hết sạch chén thứ hai rồi mới lắc lắc chén cà phê rồi đặt lên bàn trước mặt.

- Hoàng tử Abdullah, cà phê của quý quốc thật là ngon, nhưng thứ lỗi cho tôi, ở cái tuổi này buổi tối mà uống quá nhiều cà phê sẽ bị mất ngủ. Nếu có thể, có thể đổi cho tôi hồng trà của quý quốc không?

Hoàng tử Abdullah cười to nói:

- Tôi đúng là thiếu sót rồi.

Nhìn hành động uống cạn cà phê làm Hoàng tử rất vui vẻ, liền thuận theo truyền thống Ả Rập, nếu khách không muốn uống hay là không chịu uống chủ nhà có thể lấy trà thay cà phê, điều này biểu thị sự không tin tưởng của khách với chủ nhà.

Người hầu liền đổi cho Phương Minh Viễn một cốc hồng trà, chỉ là hồng trà ở đây khác với các loại khác, mỗi cốc hồng trà họ đều bỏ nửa chén hoặc thậm chí hơn nửa chén đường trắng, sau đó lại thêm vài lá bạc hà tươi, uống vào mùi vị thật mát mẻ.

Robert nhìn Phương Minh Viễn cười nói:

- Cậu Phương có cảm thấy đói không? Tôi thì không vội.

Phương Minh Viễn nhìn Hoàng tử Abdullah đang mỉm cười, nói:

- Vậy tôi đề nghị chúng ta bàn chính sự trước, sau đó sẽ thưởng thức yến tiệc Hoàng tử chuẩn bị.

Tham gia yến tiệc ở Rả Rập, thích hợp nhất là lúc đói, đó cũng không phải là chuyện xâu, lúc đó mình sẽ có khẩu vị tốt, mà tập tục của người Ả Rập, khách càng ăn nhiều càng biểu thị sự tán thưởng đối với chủ nhà. Điều này thực ra cũng có chút giống với phong tục ở Hoa Hạ. Đàn ông đến đó, nếu không uống say thì coi như là chủ nhà tiếp đón không chu đáo.

Phương Minh Viễn nói như vậy Hoàng tử Abdullah và Robert cũng không có ý kiến gì, đối với ý đồ đến của Phương Minh Viễn, họ rất hiếu kì.

Đầu tiên Phương Minh Viễn kêu người hầu đến chỗ Trần Trung lấy thanh đao rồi lấy đao từ chỗ người hầu hai tay cung kính dâng lên Hoàng tử, Hoàng tử Abdullah cũng trịnh trọng dùng hai tay đón lấy, mở hộp ra lúc này mới nhìn rõ là một thanh đao dài khoảng một mét, mặt liền lộ ra vẻ sung sướng. Robert ngồi đối diện với Phương Minh Viễn cũng lộ ra nét kinh ngạc. Ông ta biết, trong hoàng thất Kuwait, Hoàng tử Abdullah là người nổi tiếng là thích sưu tầm các binh khí cổ của các nước, cho dù là kiếm Nhật, đao Damascus hay kiếm của Anh đều là mục tiêu sưu tầm của ông ta. Thậm chí kiếm của Hoa Hạ ông ta cũng có. Chỉ tiếc lần này đột ngột xảy ra chiến tranh, không biết ông ta mang được bao nhiêu đến, nhìn thanh đao này được làm rất tinh xảo, còn nạm không ít đá quý, chỉ nguyên điều này cũng đáng giá không ít rồi. - Hoàng tử điện hạ, đây là thanh đao Tây Tạng có tiếng ở nước tôi, mặc dù trên thế giới không thực sự nổi danh, không thể sánh với thanh loan đao Damascus nhưng ở Đông Á cũng là khá nổi tiếng, chỉ là món quà nhỏ, mong điện hạ không chê cười.

Phương Minh Viễn cười nói. Nhìn mặt Hoàng tử Abdullah là cậu biết tặng món quà này là rất đúng.

Hoàng tử Abdullah rút đao ra, mượn ánh đèn trong phòng xem qua mấy lượt, cũng thử độ sắc của đao, gật đầu nói:

- Đao tốt, đao tốt! Trước đây tôi cũng sưu tầm được hai thanh đao Tây Tạng, nhưng chất lượng dường như không bằng thanh đao cậu tặng.

- Thanh đao này từng thuộc về một vị thổ ty, sau này được ông Quách mua lại.

Phương Minh Viễn giải thích. Hoàng tử Abdullah gật gật đầu, có thể được HongKong sưu tầm có thể thấy được giá trị của nó.

Hoàng tử Abdullah đem thanh đao cất vảo vỏ, đặt lên trên bàn trước mặt, lúc này mới nghiêm mặt nói:

- Cậu Phương, người Hoa Hạ các cậu có một câu nói cổ, tôi cũng là vô tình nghe được đó là “Không có công lao thì không được quốc vương ban thưởng”. Món quà quý giá như thế này, tôi không thể cứ thế mà nhận được. Cậu Phương không quản đường xa từ Hoa Hạ đến Ả Rập để gặp một Hoàng tử của một thất quốc, xin hỏi là vì sao?

Phương Minh Viễn ung dung nhấp một ngụm hồng trà rồi nói:

- Quý quốc phải chịu tai nạn bất ngờ, tôi và ông Quách rất thông cảm, lần này tôi đến Ả Rập, muốn được gặp Hoàng tử thực ra là vì có một việc.

- Việc gì?

Hoàng tử Abdullah hỏi.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông ta, Phương Minh Viễn không khỏi buồn cười nói:

- Thật ra tôi đến là để quyên góp tiền!