Chương 461: Quyển 3 Chương Khó Khăn Và Lợi Ích

Sau khi hoàng tử Abdullah trở về chỗ ngồi của mình, Robert cảm thấy hơi mơ hồ nói:

- Cậu Phương, tôi cho rằng cậu và ông Quách Đông Thành có tính cách vĩ đại như thế thì phải công bố rộng rãi trên toàn thế giới, thu hút nhiều người vì hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Kuwait mà ra tay giúp đỡ, sao các vị lại muốn giữ bí mật?

Tại các nước Âu Mỹ, từ thiện là một hoạt động công ích, bổ sung tất yếu cho việc bảo đảm hệ thống xã hội. Như nước Anh gần đây, đủ loại từ thiện lên đến con số mấy trăm triệu, dự trù hàng năm là một con số rất lớn. Chính phủ nước Anh hàng năm phải bỏ ra hơn mấy tỷ bảng Anh để phục vụ cho hoạt động từ thiện ở nước họ, ngoài ra người dân cũng thông qua các phương thức khác nhau để gom góp tài chính cho xã hội. Hoạt động từ thiện của những người giàu trong nước luôn được người dân ủng hộ. Ngay cả các thành viên của liên hiệp Anh cũng sáng lập ra các cơ cấu từ thiện nhằm cứu trợ những người cần giúp đỡ. Mọi người rất ủng hộ hoạt động từ thiện như thế, cho dù là chính phủ hay giới truyền thông đều nhiệt liệt khen ngợi. Như lúc này Phương Minh Viễn quyên tặng năm mươi triệu đôla Mỹ, dù là ở nước Anh cũng là một chuyện chấn động.

Phương Minh Viễn hơi xấu hổ. Tuy hắn đã sớm chuẩn bị có kết quả như vậy nhưng lúc cần lên tiếng vẫn căng thẳng không lên tiếng được.

Hắn không phải chưa từng nghĩ đến, tiền lời của kỳ hạn giao hàng dầu mỏ nhiều đến thế, có nên quyên tặng trong nước một ít không, vì tranh thủ lấy chút tiếng thơm cho nhà họ Phương, giúp đỡ người khó khăn, nhưng cân nhắc mãi, Phương Minh Viễn vẫn không quyết định được.

Sự nghiệp từ thiện ở Hoa Hạ và Âu Mỹ bản chất không giống nhau. Ở các nước Âu Mỹ, cơ cấu 10% của quỹ từ thiện đều là cơ cấu từ thiện của người dân, trong đó từ thiện của công quỹ chỉ chiếm một tỷ lệ rất nhỏ. Nếu tổ chức từ thiện nào muốn hoạt động công khai thì hàng năm chỉ cần chính phủ cho phép là có thể tiến hành. Còn ở Hoa Hạ, 90% trong cơ cấu từ thiện trở lên là công quỹ, nếu muốn thành lập quỹ từ thiện phi chính phủ nhất định phải trực thuộc một đơn vị sự nghiệp, cũng chính là tìm cho mình một bà quản gia rồi mới có thể xin bộ Dân chính cấp phép thành lập.

Rất nhiều đơn vị sự nghiệp cũng không muốn có một tổ chức từ thiện, trách nhiệm rất nặng nề, vì họ e ngại “tính phi chính phủ” sẽ tạo ra sự phiêu lưu trong sự nghiệp chính trị, cũng sợ rằng nếu trong quá trình vận hành xuất hiện tình trạng tham ô thỉ sẽ rất dễ dàng tạo nên sự công phẫn, gây phiền hà cho chính mình. Nhưng nếu tổ chức từ trên xuống thì nó cũng được kiểm soát tương đối mạnh. Hiện Hoa Hạ có gần 100% tổ chức từ thiện đều có chỗ dựa là chính phủ, các bộ của chính phủ sẽ tổ chức quỹ từ thiện của chính mình.

Mà quỹ từ thiện có cơ cấu như thế có tệ nạn rất lớn do cơ cấu của nhà nước. Như vậy thì cán bộ của quỹ từ thiện đầu tiên phải biết điều với lãnh đạp phụ trách của chính phủ, nói ngắn gọn là để bảo vệ mão quan của mình, nhất định sẽ nghiêng về phía chính phủ. Hơn nữa, tình hình tiền bạc cũng lấm lem, tất cả vật ư và tài chính được quyên tặng cũng khó kiểm soát hết, rất dễ dàng xuất hiện hiện tượng tham ô. Việc quyên tiền từ thiện biến thành khoản phúc lợi của chính phủ. Hơn nữa, các nhân viên làm việc trong quỹ từ thiện hưởng lương của chính phủ, bưng bát sắt, làm việc không tích cực, không đặt tình cảm và sự tôn trọng quyền lợi của người quyên tặng đặt lên hàng đầu, tạo nên sự bất mãn của những người nhiệt tình làm việc thiện. Hơn nữa đề cửa nhân sự, chính sách, phương hướng, chấp hành… đều phải học nghiệp vụ từ bộ chủ quản, muốn làm theo ý mình cũng có rất nhiều hạn chế.

Phương Minh Viễn nhớ rõ trong kiếp trước, từng có một quỹ từ thiện công bố tình hình tài chính của nó, trong đó, thực sự dùng cho từ thiện chỉ có 30%, còn lại 70% không ngờ là dùng cả cho cơ cấu hành chính. Theo tin đã đưa, quỹ từ thiện ở Anh, mỗi một bảng Anh quyên được thì có 79 xu là trực tiếp viện trợ cho người khó khăn, còn 17 xu dùng để dự bị, bình thường thì nó sẽ dùng để tìm cách quyên được một bảng nữa, chỉ có 4 xu là dùng trong chi phí quản lý hành chính. Nói cách khác, chi phí quản lý chỉ được chiếm 4%. Rất nhiều quỹ từ thiện không được trang bị cả một chiếc xe công cho các quản lý sử dụng, các loại giấy tờ dùng trong văn phòng thì phải dùng giấy đã sử dụng một mặt, nhân viên quản lý xuất ngoại cũng không được ngồi máy bay hạng thương nhân. Cơ cấu mỗi năm chỉ được chi mười ngàn bảng Anh cho hành chính thôi, chẳng những phải báo cáo lên tổ chức từ thiện của Anh để kiểm toán mà phải chấp nhận kiểm toán bên ngoài. Các tổ chức từ thiện lớn trên thế giới như Hội Chữ Thập Đỏ quốc tế, Save the Children… phải công bố rõ chi phí hành chính, tỉ lệ tuyệt đối không vượt quá 10%. Kết quả như vậy sẽ không khiến những người hảo tâm quyên tặng phải thất vọng.

Nhưng hắn không thể nói rõ với hai người hoàng tử Abdullah công cuộc sự nghiệp trong nước. Việc xấu trong nhà không thể mang ra đường. Hoàng tử Abdullah còn đỡ một chút, còn Robert Dudeliwei là người Anh, nhưng quan hệ giữa Hoa Hạ và nước Anh sau năm đó đã không lối thoát, nếu lời này truyền ra ngoài, một khi có tờ báo nước ngoài nào đăng tin, chính mình sẽ trở thành tấm bia cho người trong nước. - Đây là ý của ông Quách, tôi đương nhiên cũng vô cùng đồng ý. Ông không muốn cho người khác hiểu lầm là muốn nổi danh mới quyên tặng cho quý quốc. Hơn nữa, không dám giấu hai vị, hiện giờ Hong Kong và Hoa Hạ đều có rất nhiều người cần trợ giúp, quyên tặng số tiền lớn như vậy cho quý quốc, chắn chắn sẽ khiến người nhiều người bất mãn, gây cho ông Quách và tôi không ít phiền phức. Cho nên ông Quách cứ dặn dò tôi mãi nhất định phải giấu tên quyên tặng. Điểm này xin điện hạ Abdullah hứa với tôi.

Phương Minh Viễn chỉ có thể đổ cho ông Quách thôi.

- Ông Quách thật là một người lương thiện, xin Đức Ala phù hộ cho ông ấy cả đời bình an.

Hoàng tử Abdullah ca ngợi.

Robert cười ha hả, lòng thầm mắng bọn Phương Minh Viễn giảo hoạt. Mấy người Ả rập này trong việc buôn bán cũng rất gian xảo, muốn thỏa thuận xong với bọn họ không chỉ cần kiên nhẫn mà còn cần trí tuệ. Nhưng đồng thời người Ả rập đối với bạn bè rất khẳng khái. Gặp dân bản xứ ở Ả rập, tốt nhất là cứ khen ngợi đồng hồ hay vật dùng gì đó của họ. người Ả rập thường sẽ rất hào phóng tặng những vật đó cho anh, nếu anh không nhận còn làm tổn thương đến tình cảm của họ. Robert còn nhớ rõ, vài năm trước có một người Nhật Bản đến Kuwait mua dầu, lúc ấy chỉ thuận miệng khen chiếc xe mà đối tác đi vài câu, kết quả là bỏ túi chiếc xe sang trọng trị giá hơn một triệu đô la Mỹ. Nếu thật sự Phương Minh Viễn có thể trở thành bạn bè của thành viên hoàng thất Kuwait, sau khi Kuwait khôi phục, chỉ cần chưa hết dầu dưới lòng đất, ưu đãi sẽ không ngừng cuồn cuộn mà đến. Năm mươi triệu đô la Mỹ này không phải là hoang phí.

Hoàng tử Abdullah đưa chi phiếu cho người hầu, lúc này đối với Phương Minh Viễn cũng nhiệt tình hơn. Hoàng tử Abdullah thân thiết mời, cả ba người đi đến phòng ăn dùng cơm.

Phương Minh Viễn hôm qua có ăn một ít thức ăn Ả rập, yến tiệc mà hoàng tử Abdullah chuẩn bị quả nhiên là phong phú vô cùng, tay nghề đầu bếp cũng tinh xảo hơn. Cũng may hôm qua đã được thực tập một phen, Phương Minh Viễn cảnh giác mọi lúc, không để chuyện gì xấu hổ xảy ra. - Phương, cậu ở chỗ nào?

Hoàng tử Abdullah hỏi. HIện giờ anh ta cũng không muốn gọi Phương Minh Viễn là cậu Phương nên cứ gọi thẳng là Phương thôi.

- Tôi tới rất vội, lại không quen thuộc tình hình ở đây nên ở trong văn phòng của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị tại Ả rập để có việc gì thì cũng tiện kêu người giúp đỡ.

Phương Minh Viễn rửa tay, không thể sử dụng tay còn lại khiến hắn cảm thấy khó chịu.

- Trong văn phòng?

Hoàng tử Abdullah khẽ nhíu mày. Anh ta không hiểu lắm, Phương Minh Viễn có thể quyên tặng mười triệu đôla Mỹ vô điều kiện sao lại không thể ở trong khách sạn xa hoa.

Anh ta ngoắc người hầu tới, nói nhỏ vài câu, sau đó mới quay lại nói vớ Phương Minh Viễn:

- Phương, ở đây tôi còn một biệt thự nhỏ bên cạnh bờ biển. Nếu anh không chê, trong mấy ngày ở lại Ả rập Saudi anh có thể ở lại đó, như vậy có chuyện gì cũng dễ dàng. Anh đi vào sẽ có người dẫn dường. Anh là khách quý của tôi, cứ thoải mái như ở nhà mình, những vật dụng trong đó anh cứ tùy nghi sử dụng.

Phương Minh Viễn giật mình khinh hãi, thật không ngờ anh ta lại tìm chỗ ở cho mình. Hắn định từ chối thì hoàng tử Abdullah trịnh trọng lạ thường nói:

- Phương, đây là chút lòng thành của bạn bè mà.

Robert cũng liên tục nháy mắt ra hiệu với hắn. Ở Ả rập, những chuyện thế này nếu không có lý do chính đáng thì tốt nhất đừng từ chối, nếu không hoàng tử Abdullah sẽ cho rằng hắn khinh thường anh ta.

Phương Minh Viễn chỉ còn cách nhận lời, lúc này hoàng tử Abdulah mới tươi cười rạng rỡ. Sau khi ăn xong có người hầu mang thêm các loại trà bánh.

Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ đã thấy hơn chín giờ tối, bèn đứng lên cáo từ, Robert cũng đứng lên theo.

Hoàng tử Abdullah đứng dậy đưa tiễn, đến cửa phòng, người hầu lại đưa hai cái lư đồng, trong đó có đốt gỗ đàn hương, khói thơm bay nhè nhẹ, hoàng tử Abdullah tự tay đưa cho hai người. Sau khi Phương Minh Viễn và Robert nhận rồi ôm vào ngực mình rồi trả lại cho hoàng tử Abdullah, tiếp đó lại nhỏ thêm hai giọt nước hoa, lặp lại lễ tiết vào cửa một lần nữa.

Hoàng tử Abdullah lúc này mới kéo tay hai người, vẫn chưa vào đến viện đã có người mang chiếc xe Rolls-Royce màu bạc chạy tới.