-Thím Thu Hạ, thím đang nghĩ gì vậy? Thu Hạ đang nhập tâm suy nghĩ, ko ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp nhìn cô với ánh mắt tò mò dọa cho cô một phen suýt ngất, lúc định thần lại nhìn thì ra là Trịnh Gia Nghi.
-Hả? mọi người nói chuyện xong rồi hả? Vu Thu Hạ lúc này mới để ý Phương Minh Viễn đang bắt tay Trịnh Ngu Đồng và cười.
-Nói xong rồi! Trịnh Gia Nghi cau mày, không hài lòng nói:
-Ông nội không để cháu và anh ấy nói chuyện nhiều, cháu còn rất nhiều thứ muốn hỏi anh ấy, thế mà ông nội lại kéo anh ấy ra chỗ khác nói chuyện, chắc chắn là lại bàn chuyện làm ăn rồi! Vu Thu Hạ bật cười vỗ vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, Trịnh Ngu Đồng lần này đồng ý tham gia cổ phần vào ngân hàng Tế Dân, nguyên nhân quan trọng là do biết được Phương Minh Viễn lần này cũng tham gia. Bây giờ nhìn thấy hắn tất nhiên là phải hỏi hắn cho cặn kẽ về tương lai phát triển của ngân hàng Tế Dân rồi.
Tất nhiên sẽ không để ý đến cháu gái rồi.
-Thím Thu Hạ, nghe nói thím quen biết với anh ấy nhiều năm rồi? lúc đó anh ấy vẫn đang còn ở một thị trấn nhỏ vùng đông Bắc Đại Lục, đúng không ạ? Trịnh Gia Nghi tò mò hỏi.
Vu Thu Hạ cảm thấy có chút kỳ lạ, mình và ông cháu họ ngồi cùng một máy bay, nhưng Trịnh Gia Nghi cũng đâu có tò mò như vậy, đến chuyện này cũng hỏi, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời:
-Đúng vậy, lúc đầu nếu không có cậu ấy thì Tình Nhi không biết đã bị người ta lừa bán đi đâu rồi. Minh Viễn là đại ân nhân của nhà họ Quách. -Vì vậy sau đó ông Quách đã dốc hết sức ủng hộ tài chính cho anh ấy, có đúng không ạ? Trịnh Gia Nghi tiếp tục truy vấn.
-Ừ, trogn quá trình phát triển của Phương Minh Viễn, ông nội cũng đã giúp nó không ít. Có điều sự báo đáp của Minh Viễn giành cho nhà họ Quách cũng cực kỳ hậu hĩnh, cái đó còn vượt xa những gì nà họ Quách cho cậu ấy! Vu Thu Hạ nghiêm mặt nói:
-Ông nội đã nói không chỉ một lần, Quách gia có thể có lần thứ hai phát triển rực rỡ như mấy năm nay, không thể thiếu công lao của Minh Viễn! Trịnh Gia Nghi quay người lại nhìn thoáng qua Phương Minh Viễn lúc này đang nói chuyện với Trịnh Ngu Đồng, vẻ mặt khó tin nói:
-Thím Thu Hạ, siêu thị Carrefour là do một tay anh ấy lập nên sao? Chuyện này sao có thể chứ? Một người làm sao có thể là thiên tài ở nhiều phương diện như vậy được chứ! Vu Thu Hạ hơi sửng sốt một chút, xì một tiếng rồi vui vẻ nói:
-Gia Nghi, nói là một tay cậu ấy làm nên sản nghiệp Phương gia như ngày hôm nay tất nhiên là điều không thể. Cháu không biết, tên tiểu tử này như là gấu trúc khi gặp bãi ngô vậy, gặp một chặt một, chặt một trúng một! mỗi dự án cậu ấy đều chỉ quan tâm khi mới bắt đầu, còn việc kinh doanh cụ thể thì thoái thác cho người khác. Có lúc, thím cảm thấy thím giống như là một nông dân vậy! -Nông dân? Trịnh Gia Nghi mở to hai mắt nhìn Vu Thu Hạ với vẻ không tin, nếu Vu Thu Hạ mà là nông dân vậy thì có bao nhiêu người trên thế giới này dám tự xưng mình là địa chủ đây?
-Đúng vậy, cậu ấy đi đằng trước vặt vây ngô rồi vứt xuống, còn thím ở phía sau nhặt từng cây một, rồi lại xếp lại. Vu Thu Hạ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Nếu không, cháu nghĩ xem thím đang là một thiếu phu nhân của Quách gia vì sao lại phải làm chủ tịch của tập đoàn Cẩm Hồ làm gì? -Thím Thu Hạ, thím đúng là sướng mà không biết sướng, cả thế giới có biết bao nhiêu người đang ngưỡng mộ thím. Thím bây giờ đang là một chủ tịch của một công ty hàng đầu Hong Kong thậm chí là Châu Á cơ mà! Đến cả những chủ tịch của những công ty ở Hollywood kia nhìn thấy thím cũng phải khách sáo vài phần. Hừ, những người da trắng đó, ngoài mặt thì nói cái gì mà con người sinh ra đều bình đẳng, cái gì mà nhân quyền là thiên phú, nhưng từ trong tâm khảm thì lại khinh thường chúng ta là người da vàng! Trịnh Gia Nghi ngưỡng mộ nói.
-Minh Viễn à, nói thật với cháu, chuyện ngân hàng Tế Dân lần này tham gia hay không cũng chẳng có tác dụng gì rõ ràng với công ty của ta cả. Lần này ông già này làm thế hoàn toàn là vì cháu đấy! Trịnh Ngu Đồng vẻ mặt hiền lành nói.
-Dạ? Phương Mihh Viễn mở to mắt ngạc nhiên nhìn Trịnh NGu Đồng.
-Giả vờ, cháu cứ giả vờ đi! Trịnh Ngu Đồng khó chịu nói:
-Lão già này cả đời không biết đã gặp qua bao nhiêu hạng nười, ta đây không tin tên tiểu tử cháu lại không hiểu dụng ý của ta! -Hì hì, ông Trịnh, đây chẳng phải là nhất thời nghĩ không ra sao ạ? Phương Minh Viễn nghĩ lại liền hiểu ngay ý của Trịnh Ngu Đồng.
Đối với ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc, ngân hàng Tế Dân về phương diện tài chính trong thời gian trước mắt cũng không có tác dụng gì rõ ràng. Ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc trong giới tài chính của Đông Nam Á và Hong Kong có thừa mối quan hệ để có thể đảm bảo sự dư thừa về tài chính của nó. Cứ cho là tiến vào Hoa Hạ, mấy ngân hàng nhà nước lớn ở đó đều có chi nhánh ở Hong Kong, Trịnh gia nếu muốn vay tiền mấy ngân hàng này e rằng phải chạy tới tận nơi mời vay ấy chứ.
Phương Minh Viễn nếu đã tham gia vào ngân hàng Tế Dân, tất nhiên là không chỉ vì số hoa hồng từ cổ phần rồi, vậy thì tất nhiên là muốn có được quyền phát ngôn ở trong ngân hàng. Quách gia thì không cần nói rồi, hai nhà Quách- Phương khẳng định là sẽ đồng lòng, nhưng cổ đông tham gia ngân hàng Tế Dân có đến hơn sáu mươi, số cổ phần mà mỗi nhà có được tất nhiên đều có hạn. Cứ cho là Quách gia và Phương gia đều được số cổ phần hậu hĩnh cũng khẳng định không thể có quyền định hướng phát triển cho ngân hàng trong tương lai được.
Cho nên sự tham gia của ngân hàng châu báu Chu Đại Phúc, ba nhà liên thủ, chắc chắn sẽ là một lợi thế cực lớn cho Phương Minh Viễn, làm lớn mạnh thêm tầm ảnh hưởng của hắn trong ngân hàng.
-Lần này đến thành phố Thượng Hải tham gia hội nghị cổ đông, ta và Thu Hạ cũng đã thương lượng trên đường đến đây, cần phải đem hết sức mình để giành lấy cổ phần, sản nghiệp nhà họ Phương đều nằm trong Đại Lục nên ngại việc nắm quá nhiều, nhưng Quách gia và Ngu gia chúng ta so với cháu thì những kiêng kị cũng ít đi không ít, nếu như cả hai nhà chúng ta có thể giành được 10% cổ phần, vậy thì quá tốt rồi! Trịnh Ngu Đồng nghiêm túc nói.
10% cổ phần, nghe thì có vẻ không nhiều, chỉ chiếm 1/10 số cổ phần của ngân hàng, nhưng cổ đông tham gia ngân hàng Tế Dân có đến hơn sáu mươi, nếu như phân bình quân thì mỗi người chiếm không đến 2%, do đó có thể tưởng tượng được, 10% cổ phần thì trong tương lai sẽ có sức mạnh là bao nhiều! ít nhất là trong hội đồng quản trị của ngân hàng chắc chắn sẽ có hai ghế giành cho Trịnh gia và Quách gia.
Mà với tầm ảnh hưởng và tài lực của nhà họ Phương, giành lấy một ghế trong hội đồng quản trị cũng không phải là việc gì khó. Như vậy, ít nhất ba nhà đã có ba chỗ trong hội đồng quản trị, như thế là đủ để bảo đảm mình sẽ có tiếng nói của riêng mình rồi!
-Thật là đáng tiếc! Trịnh Ngu Đồng thở dài nói:
-Đại Lục thật sự là quản lý tài chính quá nghiêm ngặt. Nếu không, ba nhà chúng ta liên thủ cũng có thể độc lập thành lập được một ngân hàng, thế chẳng phải là tốt hơn sao! Ở Hong Kong việc lập ngân hàng chẳng qua là chuyện thường ở huyện, nhưng nghành này mà muốn tiến vào Đại Lục lại là một chuyện rất phiền phức. Phương Minh Viễn gật đầu đồng ý, hắn muốn tham gia vào ngân hàng Tế Dân chính là vì muốn trong tương lai có thể đặt một chân vào nghành tài chính của Hoa Hạ, nếu không, với quan hệ của nhà họ Phương và ngân hàng giao thông, sự ủng hộ về tài chính cơ bản không phải là vấn đề.
Sự phát triển của một doanh nghiệp không thể nào thiếu sự ủng hộ của một ngân hàng. Những tập đoàn tài chính quan trọng trên thế giới, có người nào không có một ngân hàng quan trọng là nơi ủng hộ tài chính cho các công ty con của mình? Phương Minh Viễn tất nhiên là cũng hy vọng có thể như vậy, nhưng các chế độ hạn chế ngành tài chính trong nước đã quyết định ngành ngân hàng trong một thời gian dài nữa vẫn sẽ là nơi độc quyền của các ngân hàng nhà nước. Một ngân hàng tư nhân thực sự, cho dù có xuất hiện đi nữa thì thị trường cũng vô cùng hạn chế, sự ủng hộ đối với các doanh nghiệp tư nhân cũng không thể nào mà mạnh được như các tập đoàn tài chính nước ngoài.
Ở Hong Kong lại không có nhiều hạn chế như vậy, nhưng dân số và nguồn vốn ở Hong Kong dù sao cũng có hạn, ngân hàng thì lại nhiều như vậy, trừ khi là có một địa vị quan trọng như ngân hàng Hối Phong nếu không cũng sẽ vô cùng hạn chế trong việc ủng hộ sự phát triển của các sản nghiệp nhà họ Phương ở Đại Lục. Nhưng những ngân hàng mới thành lập hoặc là những ngân hàng mới mua được nếu muốn phát triển tới mức ấy thì lại không phải là chuyện đơn giản.
-Ông Trịnh, tính nóng thì không thể ăn được đậu phụ nóng, có những việc không thể vội vã được! Phương Minh Viễn giơ tay nói. Dù sao thì nhiều năm như vậy là một người Hoa Hạ, Phương Minh Viễn cũng đã quá quen với hiệu suất đổi mới của nước mình rồi.
Chưa nói đến cái khác, chỉ mỗi việc công bố về tài sản của một quan chức, ồn ào huyên náo gây sức ép đến hai mươi mấy năm, cuối cùng đến tận lúc ông ta chết cũng chẳng có kết quả. Ngược lại việc chính phủ giám sát tài sản cuả dân thường thì lại càng ngày càng chặt!
-Cũng đúng, cháu còn nhỏ, chắc chắn sẽ có ngày cái lệnh cấm đó sẽ bị bãi bỏ. Trịnh Ngu Đồng cười ha ha nói.
-Ông Trịnh, gần đây ngân hàng châu báu làm ăn thế nào? Phương Minh Viễn đỡ Trịnh Ngu Đồng đứng lên, thuận miệng hỏi.
-Tố cả, tốt cả! bên Trung Đông thật là cảm ơn cháu, nếu như không phải là nhờ có cháu giới thiệu, mấy người hoàng tử Abdullah sao thèm để ý đến một ngân hàng như Chu Đại Phúc để cung cấp đồ trang sức kia chứ. Hì hì, mấy người Ả rập đó, tuy trước đây là thuộc địa của Châu Âu, nhưng sức tiêu thụ các mặt hàng xa xỉ phẩm vẫn còn khá chung tình với sản phẩm của châu Âu! Trịnh Ngu Đồng cười lạnh nói.
Phương Minh Viễn hơi nhún vai, đối với điều này hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Nội địa Hoa Hạ sau này cũng như vậy. Cùng là một dụng cụ gia đình nhưng nếu là mặt hàng mang nhãn hiệu nước ngoài mà lại được ra nước ngoài lượn them một vòng nữa thì phải đắt gấp hàng chục thậm chí hàng trăm lần đồ trong nước. Nếu như không phải chuyện này bị các phương tiện truyền thông phanh phui thì người tiêu dùng không biết còn bị lừa đến khi nào nữa.
-A, đúng rồi, Minh Viễn. Ta nghe nói cháu cũng có một vài vụ làm ăn ở Nga, phải không? Trịnh Ngu Đồng đột nhiên hỏi.
-Dạ, cũng có qua lại vài nghành. Phương Minh Viễn gật gật dầu.
-Vậy thì cháu có quen biết với lãnh đạo công ty Alrosa không? Trịnh Ngu Đồng đột nhiên nắm tay Phương Minh Viễn hỏi.
-Dạ? Công ty Alrosa? Phương Minh Viễn sửng sốt một chút rồi nói:
-Cũng có quen ạ, vì chúng cháu cũng từng có qua lại. -Vậy thì tốt quá! Trịnh Ngu Đồng vỗ tay nói.