Phương Minh Viễn cảm thấy có chút kỳ lạ nhìn Trịnh Ngu Đồng, theo những gì hắn biết nguồn kim cương của ngân hàng Chu Đại Phúc là đến từ công ty de Beers Consolidated, giờ ông ta hỏi đến công ty Alrosa, chẳng nhẽ chuyện hợp tác giữa ông ta và công ty de Beers Consolidated có vấn đề gì sao?
Trịnh Ngu Đồng nhẹ thở dài nói:
-Chẳng phải là vì thị trường Trung Đông sao! Ban đầu khi ngân hàng Chu Đại Phúc tiến vào Trung Đông sự tăng trưởng đã tạo ra một tiếng vang lớn trong ngành, điều này đã gây ra bất mãn cho các ngân hàng châu Âu vốn chiếm lĩnh thị trường Trung Đông, các công ty này một mặt ngăn chặn ngân hàng Chu Đại Phúc ở Trung Đông, mặt khác lại chơi trò rút củi đáy nồi, tạo áp lực với công ty de Beers Consolidated giảm bớt số lượng cung cấp kim cương hàng năm cho Chu Đại Phúc.
Đặc biệt là, cùng với việc câu quảng cáo “kim cương, một chuỗi vĩnh hằng” được công ty quảng cáo phát triển kim cương của thế giới ra sức quảng bá, ở khu vực Đông Nam Á và Hong Kong những người kết hôn chọn mua kim cương ngày càng đông, trong thời gian này ngân hàng Chu Đại Phúc tiêu thụ tăng đột biến. Điều này khiến ngân hàng Chu Đại Phúc kêu khổ thấu trời, chuyện nguồn cung cấp thiếu hụt đã kìm hãm nghiêm trọng sự phát triển của nó.
Trịnh Ngu Đồng không phải là không thương lượng với công ty de Beers Consolidated, nhưng công ty de Beers Consolidated đối với chuyện này cũng không còn cách nào khác. Dù sao thì sức mạnh của Chu Đại Phúc làm sao có thể so được với những nhãn hiệu châu báu nổi tiếng lâu đời của châu Âu chứ.
Bất đắc dĩ, Trịnh Ngu Đồng không thể không chuyển ánh mắt sang các công ty châu báu khác – như công ty Alrosa của Nga.
Cũng chính là vào lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ tới, ông cụ Quách cũng đã từng đề cập đến Phương Minh Viễn ở Nga cũng có một số quan hệ, có một số sản nghiệp của Phương Minh Viễn cũng nằm ở Nga.
Vì vậy, lần này đến đây ông ta cũng muốn hỏi xem Phương Minh Viễn với công ty Alrosa có quan hệ gì không.
Phương Minh Viễn nghe xong không khỏi bật cười, công ty de Beers Consolidated hắn thật sự chưa từng nghĩ qua.
-Ông Trịnh, chủ tịch công ty Alrosa, Nicholas Laski và cháu cũng có quen biết lâu nay, từ trước lúc Liên Xô giải thể chúng cháu đã có qua lại rồi. Nếu như ông muốn lấy nguồn hàng từ Alrosa thì chắc không có vấn đề gì! Phương Minh Viễn có chút suy ngẫm nói;
-Có điều, nếu như ông thật sự muốn giải quyết triệt để chuyện thiếu nguồn cung cấp thì trong tay cháu đang có một ít, có thể cung cấp cho ông. -Vậy thì tốt quá rồi! Trịnh Ngu Đồng nắm lấy tay Phương Minh Viễn, vui đến nhướng cả lông mày lên nói.
Đây đúng là một tin tốt nằm ngoài dự liệu của Trịnh Ngu Đồng, vốn theo những gì ông ta nghĩ, chỉ cần Phương Minh Viễn bắc một nhịp cầu cho ông ta và công ty Alrosa để mình và công ty đó có một hiểu biết khái quát về nhau thì việc thương lượng cũng dễ tiến hành hơn. Ai có thể nghĩ Phương Minh Viễn và chủ tịch của Alrosa lại là bạn thân thiết, hơn nữa nghe khẩu khí e rằng quan hệ giữa hai người cũng không phải là bình thường!
Hơn nữa chuyện làm Trinh Ngu Đồng càng khó tin hơn nữa là trong tay hắn hiện giờ lại đang có một số lượng kim cương, ông ta trước giờ chưa từng nghe qua sản nghiệp nhà họ Phương lại có liên quan đến châu báu. Có điều điều này đối với Trịnh ngu Đồng mà nói lại là một thông tin vô cùng tốt. Dù sao thì chuyện đàm phán với công ty Alrosa cũng tốn không ít thời gian, hơn nữa liệu công ty de Beers Consolidated có vì chuyện mình đàm phán với Alrosa mà thay đổi thái độ với mình hay không.
-Minh Viễn, số lượng có trong tay cháu khoảng bao nhiêu? Trịnh Ngu Đồng sau khi mừng như điên lại vội hỏi.
-Dạ, trước khi Liên Xô giải thể, lúc đó cháu đi khảo sát đầu tư vào Liên Xô, tình cờ quen được với Nicholas Laski lúc đó đang còn là giám đốc chi nhánh của Alrosa ở nước cộng hòa Yakutia, từ đó cháu biết được số lượng tích trữ của Alrosa lúc đó rất nhiều, có ý muốn tiêu thụ ra ngoài để bù lại sự thiếu hụt tài chính của công ty mẹ. Sau đó cháu lại cảm thấy kim cương trong tương lai sẽ là một ngành vô cùng quan trọng nên quyết định mua lại. Phương Minh Viễn vừa đi vừa nói:
-Cũng không phải là nhiều lắm, cũng chỉ khoảng bốn tỷ Rúp, sau đó cũng dần dần mua thêm không ít, tổng giá trị bây giờ cháu cũng không thể nhớ rõ nữa. Trịnh Ngu Đồng lúc này tay chỉ vào Phương Minh Viễn nhưng nói không ra lời nữa.
Hơn bốn tỷ Rúp! Trịnh Ngu Đồng tất nhiên cũng không cho rằng đó là đồng Rúp sau khi bị rớt giá mà chính là tính theo giá trị đồng Rúp trước khi rớt giá rồi. Mà tỷ giá giữa Rúp và Đô la Mỹ lúc đó là bao nhiêu Trịnh Ngu Đồng không biết, nhưng ông ta biết rằng cuộc giao dịch này nếu như đổi ra đô la tuyệt đối sẽ là con số trăm triệu!
Một hơi mua liền mấy trăm triệu đô tiền kim cương! Khí phách như vậy khiến một người ở trong thương trường đã lâu, trải qua không biết bao nhiêu chuyện như Trịnh Ngu Đồng cũng cảm thấy khiếp đảm!
-Phù... Trịnh Ngu Đồng thở dài một hơi.
-Minh Viễn, bán cho ông một ít, giá sẽ tính bằng giá thị trường tăng thêm 10%, thế nào? Minh viễn hơi khẽ lắc đầu cười nói:
-Ông Trịnh, ông làm như thế thì có khác gì người ngoài! Số kim cương này cháu mua từ trước, hơn nữa lúc đó công ty Alrosa lấy tiền mặt mà cháu lại mua với số lượng lớn vì vậy công ty Alrosa cũng giảm cho cháu 5%. Mấy năm nay giá kim cương liên tục tăng giá, lợi nhuận có thể nói là vô cùng dày. Thế này đi, nếu như ông cần cháu sẽ lấy bằng 85% giá thị trường. -Cần, cần, cần. Tất nhiên ta cần! Trịnh Ngu Đồng vội nói. Một lượng kim cương có giá trị lên tới mấy trăm triệu đô la Mỹ thì nếu tính ở hiện tại cũng đủ cung cấp cho ngân hàng Chu Đại Phúc đến mấy năm, lại thêm cả phần lấy từ bên công ty de Beers Consolidated thì cho dù ngân hàng Chu Đại Phúc ở trong nước có mở rộng đột biến thì trong một thời gian ngắn cũng không cần lo đến nguồn hàng. Mà chỉ cần qua được thời gian khó khăn này tin rằng có thể đạt được thỏa thuận với công ty Alrosa để có được nguồn hàng ổn định. Lúc đó không sợ công ty de Beers Consolidated kẹp cổ mình nữa.
Giải quyết được vấn đề cấp bách của ngân hàng Chu Đại Phúc, Trịnh Ngu Đồng cảm thấy người mình như nhẹ đi ba phần, trong tâm hồn có một sự thư thái khó có thể diễn đạt được, cùng lúc đó nhìn Phương Minh Viễn lại càng thêm vừa ý.
Hơn bốn tỷ Rúp tiền kim cương, chỉ mua bằng giá 50% giá trị trường lúc đó, đến hiện tại cho dù bán cho Trịnh Ngu Đồng với 85% giá thì lợi nhuận trong đó cũng đã tăng lên gấp mấy lần rồi. Nếu như Trịnh Ngu Đồng biết được, mấy trăm tệ Rúp đều là nguồn vay từ ngân hàng của Liên Xô, mà sau đó Asohon Kagetsu sau khi thanh toán chỉ phải bỏ ra thêm có mấy triệu đô. Số hàng này, lợi ích mà Phương Minh Viễn thu được cũng phải gấp vài trăm lần bỏ ra!