Chương 1129: Quyển 5 Chương Phương Phấn

Mất trộm điện thoại đáng giá 300 ngàn tệ cứ như vậy vô thanh vô tức không ai trong thành phố Thượng Hải biết, âm thầm đóng án.

Tuy nói Phương Minh Viễn tha cho Doãn Hồng Tụ, nhưng điều này không hề có nghĩa là Câu An và Tuân Ngân Hải cũng có may mắn như vậy. Mà Doãn Giang Thu cũng sẽ không sau khi đạt được nhượng bộ, lại có hứng thú can thiệp vào hệ thống tư pháp. Cho nên rất nhanh vụ án này được phán quyết ở Tòa án thành phố Thượng Hải. Tuân Ngân Hải và Câu An bị lần lượt phán xử tù có thời hạn năm năm và bảy năm. Kỳ thực dựa vào giá trị thực tế của tang vật của vụ án mất trộm mà nói, Câu An bị phán quyết tử hình cũng không có gì làm lạ. Nhưng Phương Minh Viễn lại ngầm có lời với tòa án rồi, phán quyết nhẹ nhàng. Còn những người trong mối quan hệ bắc cầu, do tạm thời không biết chạy đến đâu, cũng chỉ có thể do Cục cảnh sát gửi công văn truy nã, tuy nhiên rốt cuộc có thể có hiệu quả bao nhiêu, Phương Minh Viễn không hề ôm hi vọng gì.

Kỳ thi rất nhanh liền kết thúc rồi, tiếp theo, Phương Minh Viễn bọn họ phải chấm dứt cuộc sống của kỳ học đầu tiên trong Đại học, trở về Phụng Nguyên rồi. Tuy nói, thời gian Phương Minh Viễn thực sự ở trường, còn không đến 1/3.

Tuy nhiên trước khi trở lại Phụng Nguyên, Phương Minh Viễn còn có một việc lớn phải làm, đó chính là buổi gặp mặt mấy cổ đông đầu tư của Ngân hàng Tế Dân. Vì cuộc gặp mặt này, Vu Thu Hạ đặc biệt bay từ HongKong đến thành phố Hỗ, còn đến cùng lúc với cô ta, còn có ông trùm châu báu Trịnh Ngu Đồng!

-Ông Trịnh, ông đích thân đến khảo sát thị trường nội địa? Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc nói.

Từ khi hai người kết bạn với nhà họ Qúach ở HongKong tới nay, giữa Phương Minh Viễn và Trịnh Ngu Đồng cũng đôi khi liên lạc, thời điểm Phương Minh Viễn đi ngang qua HongKong, có lúc cũng sẽ đi bái kiến ông cụ Trịnh Ngu Đồng.

-Từ khi câu quảng cáo “kim cương, một chuỗi vĩnh hằng” đạt được sự tán thành cao độ của trung tâm mở rộng kim cương quốc tế, ngân hàng vàng bạc đá quý Chu Đại Phúc ở HongKong và khu vực Đông Nam Á không còn nghi ngờ gì nữa đã đạt được sự ủng hộ càng lớn của trung tâm mở rộng kim cương quốc tế, và vị trí thị trường cũng đã đạt được thêm một bước củng cố. Ở HongKong và khu vực Đông Nam Á, vị trí của vàng bạc đá quý Chu Đại Phúc đã không ai có thể lay động. Hơn nữa dưới sự giúp đỡ hết mình của Phương Minh Viễn, ngành vàng bạc đá quý của Chu Đại Phúc đã mở rộng ra khu vực Trung Đông. Chỉ trong năm ngoái, vàng bạc đá quý Chu Đại Phúc trong tổng mức tiêu thụ của khu vực Trung Đông đã tăng lên không dưới mười lần, đạt đến 500 triệu đô la Mỹ! Hơn nữa, còn có xu thế tiếp tục tăng trưởng nhanh chóng. Ai cũng biết, Trung Đông giàu có, hơn nữa tiền của bọn họ đến rất dễ dàng, ra tay cũng hào phóng, chỉ cần bọn họ chú ý đến, tiền luôn không phải là vấn đề. Điều này khiến cho các nhân viên của ngân hàng Chu Đại Phúc đều vui đến ngất trời.

Nhưng, mặc dù là Trịnh Ngu Đồng vẫn đang cố gắng hết sức đưa vàng bạc đá quý Chu Đại Phúc tiến vào thị trường nội địa, mỗi lần gặp mặt Phương Minh Viễn, đều sẽ nói đến tình hình của thị trường nội địa.

Trịnh Ngu Đồng cười ha ha, xua tay nói:

-Minh Viễn, điều này cháu đoán sai rồi. Lần này ta đến thành phố Thượng Hải, cố nhiên là nhân tiện khảo sát một chút thị trường châu báu ở đây, nhưng nhiệm vụ chủ yếu lại là tham gia cuộc gặp mặt cổ đông của Ngân hàng Tế Dân! -Ông Trịnh, các ông cũng có ý đóng cổ đông vào ngân hàng Tế Dân? Phương Minh Viễn vui vẻ nói.

-Đúng vậy, chị cũng là tốn không ít lời, cuối cùng nghe nói cậu cũng muốn tham gia cổ phần với ngân hàng Tế Dân mới có thể làm lay động ông Trịnh đấy. Vu Thu Hạ ở bên cạnh tức giận nói.

-Chú Trịnh, chú vẫn là không nể mặt cháu chút nào! Trịnh Ngu Đồng bất đắc dĩ giơ hai tay lên nói:

-Ai ya ya, Chú Trịnh cũng đã nói lời xin lỗi cháu, cháu bé như cô làm sao không buông tha chứ? -Ông nội, hắn là chính là Phương Minh Viễn phải không? Từ sau lưng của Trịnh Ngu Đồng, lại đi ra một người xem chừng 17, 18 tuổi, một cô gái xinh đẹp khiến mắt mọi người lóe sáng, dáng của cô bé hơi gầy, chừng hơn 1m70, hơn nữa một đôi giày cao gót cao hơn Trịnh Ngu Đồng một cái đầu, so sánh với Phương Minh Viễn, cũng tương đương. Một mái tóc dài buông xuống ngang vai, ánh mắt nhìn quanh rất có hồn. Nhất là vòng bụng eo thon, còn có chiếc quần jean ôm lấy đôi chân thon dài, càng thu hút sự chú ý.

-Gia Nghi, hắn chính là Phương Minh Viễn. Giới thiệu với các cháu một chút, Minh Viễn, nó tên là Trịnh Độc Nghi. Trịnh Ngu Đồng lôi cô ta ra trước nói, Phương Minh Viễn đương nhiên biết, Trịnh Gia Nghi, cháu gái của Trịnh Ngu Đồng, trong nhà họ Trịnh, được vợ Trịnh Ngu Đồng cực kỳ cưng chiều, bây giờ vào Đại học Anh quốc, Phương Minh Viễn mấy lần đến nhà họ Trịnh thăm hỏi, đều chưa từng gặp qua.

-Xin chào, Trịnh tiểu thư! Hoan nghênh cô đến đây. Phương Minh Viễn mỉm cười nói.

Trịnh Gia Nghi dơ tay ra bắt tay anh ta một cái, bắt bàn tay mềm tráng mịn.

-Anh chính là Phương Minh Viễn? biên kịch thần bí Phương đó? Trịnh Gia Nghi vẻ mặt tò mò hỏi.

-Tôi đã xem qua hết bộ phim anh và đạo diễn Cameron hợp tác, thật sự không dám tin, đó thật sự là câu chuyện mà anh viết sao? -Gia Nghi! Nói chuyện vậy đó sao! Trịnh Ngu Đồng không hài lòng nói.

-Ông nội, mọi người chính là cảm thấy kỳ lạ phải không? Tuổi của hắn còn không lớn hơn cháu, làm sao có thể trở thành Biên kịch phim nổi tiếng thế giới chứ? Trịnh Gia Nghi kêu lên nói.

-Làm sao có thể trở thành Biên kịch điện ảnh nổi tiếng thế giới? Minh Viễn hắn vẫn là một trong những nhà viết truyện tranh nổi tiếng nhất của Nhật Bản, còn là người chế tác trò chơi có tiếng chứ! Trò chơi Thời đại đại hàng hải cháu thích chính là xuất phát từ Minh Viễn! Trịnh Ngu Đồng thở mạnh trừng mắt nói. Đứa cháu gái này của ông ta, thật sự tinh ranh, gặp ai một lần ở đâu, thì thấy hoài nghi thân phận của đối phương.

-Ông Trịnh, không sao, cháu đã quen rồi! Phương Minh Viễn xua tay cười gượng nói. Đây chính là di chứng về sau của người tái sinh, mỗi người biết hắn, khi biết tuổi tác thật sự của hắn, về cơ bản ai cũng sẽ phản ứng giống nhau.

-Thật sao? Thời đại đại hàng hải cũng là tác phẩm của hắn? Trịnh Gia Nghi bất ngờ vui mừng kêu nói, cô ta rất thích chơi Thời đại đại hàng hải, khi mới ra, mỗi ngày đều phải tranh thủ sáu tiếng để chơi. Hơn nữa bản sau của Thời đại đại hàng hải, cô ta cũng là một người đã chơi qua.

-Tính đại khái, tôi chỉ đưa ra nội dung trò chơi, xây dựng đại cương, công việc cụ thể, tất nhiên không có khả năng là do tôi làm. Phương Minh Viễn nói.

-Ôi? Vậy há chẳng phải nói Nguy cơ sinh hóa cũng là tác phẩm của anh? Trịnh Gia Nghi cười với má lúm đồng tiền đã ôm lấy cánh tay Phương Minh Viễn nói.

-Vậy nói cho tôi Nguy cơ sinh hóa rốt cuộc là khi nào mới có thể chính thức ra thị trường vậy? Nguy cơ hóa sinh, bộ này đã khiến cho những người mê hóa sinh toàn thế giới chờ đợi rất lâu, hiện giờ đã vào giai đoạn thực hiện cuối cùng. Kế hoạch sớm đã định là trước lễ Giáng Sinh năm 95 đưa ra thị trường, nhưng bị Phương Minh Viễn đẩy tới tháng 3 năm 96.

Thời gian đưa ra lâu như vậy, chính là thời gian cả tổ sản xuất dụng tâm với trò chơi.

-Nếu nói không vấn đề gì lớn, phải giữa tháng ba. Phương Minh Viễn im lặng lấy cánh tay từ trong lòng ngực Trịnh Gia Nghi ra, Vu Thu Hạ nhìn thấy cảnh này, hơi nhếch miệng lên, trong lòng vui vẻ.

Vu Thu Hạ đã nhìn Trịnh Ngu Đồng một cái, nhưng có chút dụng tâm kín đáo, ai cũng biết, trong con cháu nhà họ Trịnh, đứa cháu gái này Trịnh Ngu Đồng cưng chiều nhất, mà đứa cháu gái này cũng không phụ sự cưng chiều của ông ta, không những lớn lên rất xinh đẹp, còn tự mình thi đậu đại học Cambridge của Anh, đã trở thành một người nổi bật trong gia tộc quyền quý ở HongKong, Trịnh Ngu Đồng tất nhiên yêu quý cháu gái này như hòn ngọc quý trên tay.

Ở nước Anh, Trịnh Gia Nghi có người theo đuổi hay không, Vu Thu Hạ này không biết, nhưng trong những con cháu nhà giàu ở HongKong, những chàng trai độ tuổi thích hợp theo đuổi Trịnh Gia Nghi, đó cũng là nói chuyện tán gẫu, nhiều đến tính không được. Chỉ có điều chưa từng nghe qua, Trịnh Gia Nghi có quan hệ bạn bè với ai.

Lần này, Trịnh Ngu Đồng đem cô ta đến thành phố Thượng Hải, nói là bảo cô ta kết giao một chút với biên kịch thần bí họ Phương. Nhưng Vu Thu Hạ lại luôn cảm thấy, cáo già Trịnh muốn được sợ rằng không đơn giản như vậy.

Trịnh Ngu Đồng nửa năm này, rất quan tâm Phương Minh Viễn, khi Phương Minh Viễn đi ngang qua HongKong, cũng thường đến thăm hỏi. Khi Trịnh Ngu Đồng không có việc, cũng sẽ đến nhà họ Quách gặp ông cụ Qúach, mà Phương Minh Viễn không nghi ngờ gì nữa là một người được nhắc đến nhiều nhất trong những câu chuyện của họ.

Theo độ tuổi ngày càng lớn của Phương Minh Viễn, thành tích mà hắn đã đạt được ngày càng chói lọi, việc hôn sự của hắn tự nhiên cũng có người bắt đầu nhớ thương, ít nhất Vu Thu Hạ biết, mấy gia tộc chính trị và nhà họ Phương có buôn bán qua lại trong Bắc Kinh, thì luôn có ý gả cho nhà họ Phương, chẳng qua Phương Minh Viễn về phương diện này luôn thể hiện dường như trong thời gian ngắn cơ bản không có dự tính này. Mà Triệu Nhã và Phùng Thiện lại luôn bên cạnh hắn, cho nên những gia tộc này cho dù là có ý, cũng không dễ mở miệng.

Ông cụ Qúach vì thế cũng đã từng than ngắn thở dài, trong nhà họ Qúach ngoài Tình Nhi ra, không ngờ lại không có em nào phù hợp với Phương Minh Viễn, những cô gái trong đó, chỉ là Phương Minh Viễn gật đầu, ông cụ Qúach cũng tuyệt đối không cho rằng xứng với hắn. Nhưng tuổi của Tình nhi lại quá nhỏ, Phương Minh Viễn là con trưởng nhà họ Phương, nhà họ Phương tuyệt đối không thể để Phương Minh Viễn vẫn kéo dê dẳng không kết hôn.

Tuy nhiên cũng may nhà họ Qúach và nhà họ Phương, hiện giờ việc hợp tác về buôn bán đã là trong anh có tôi, trong tôi có anh, hơn nữa cho dù là không có hỏi hôn, có ông ta và Tình nhi, quan hệ hai nhà cũng không thể xảy ra chuyện gì. Về điểm này vẫn là nhận thức chung của trên dưới nhà họ Quách.

Ông cụ Trịnh Ngu Đồng, không phải là có ý gì về việc hôn nhân của Phương Minh Viễn chứ?