Trong điện ảnh, ông ấy chế nhạo lối sống, những trào lưu văn hóa một cách cao độ.
Hơn nữa không cần phải nói, ông có thể làm cho người ta từ tiếng cười mà nhận thức được sâu sắc chủ đề, không phải thuần túy khôi hài. Có thể nói, trong điện ảnh của ông ấy, có thể thấy được những điều con người quan tâm, có thể cảnh giác trào lưu bạo lực của truyền thông hiện đại, còn có thể cảm nhận được đạo lý nhân sinh.
Mà không như những đạo diễn khác, sử dụng hình thức tráng lệ và đẹp mắt để lừa người xem, khiến người ta xem xong, cũng cảm thấy tẻ nhạt không thú vị. Có thể nói trong kiếp trước “Huyết án bánh bao” là một tác phẩm tuyệt tác!
Trong kiếp trước Phương Minh Viễn thường nghĩ, nếu như có thể cho Phong Hiểu Cương tự do sáng tác và tài chính sung túc hơn nữa, hoàn thiện đoàn đội, thì Phong Hiểu Cương có thể tạo ra nhiều tác phẩm tuyệt hơn?
Trong cuộc đời này, Phương Minh Viễn không phải không nghĩ qua , Phong Hiểu Cương đã nhiều tuổi, nhưng luôn gặp chuyện, luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Tuy nhiên, hiện tại dường như cơ hội đang tới?
-Vị này có phải là Phong Hiểu Cương, đạo diễn Phong? Phương Minh Viễn cười chìa tay ra nói.
- Tôi họ Phương, Phương Minh Viễn.
Phong Hiểu Cương có chút nghi hoặc bắt tay Phương Minh Viễn, người thanh niên trước mặt thoạt nhìn cũng chừng hai mươi tuổi, dường như rất quen, nhưng trong điện ảnh và truyền hình trong nước hình như chưa từng thấy qua.
-Ồ, xin chào, tôi là Phong Hiểu Cương. Phong Hiểu Cương nói.
-Cậu cũng là người trong giới điện ảnh truyền hình à? -Có thể nói vậy, cũng có thể không. Phương Minh Viễn nhìn Phong Hiểu Cương từ trên xuống dưới, quả thật, ông ấy và chú Cát giống nhau, đều là càng già càng thú vị. Nhìn Lý Đông Bảo, nhìn lại chú Lê, khí chất cách xa vạn dặm.
Phong Hiểu Cương càng mơ hồ, có thể nói vậy cũng có thể không, rốt cuộc là sao? Phương Minh Viễn, tên này cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng nghe nói chủ tịch của phim trường Hành Dương cũng họ Phương, gọi là Phương Bân gì đó, là cổ đông lớn của tập đoàn Carrefour. Phương Minh Viễn này, chắc cũng là người Phương gia?
-Đạo diễn Phong, đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đến chỗ khác đi, nhân tiện giới thiệu ông với hai người. Phương Minh Viễn cười nói.
- Anh Vũ, nơi này giao cho anh!
-Không thành vấn đề! Cậu cứ yên tâm đi! Vũ Hưng Quốc nói. Đây là là đâu chứ, là phim trường Hành Dương, là địa bàn Phương gia, nếu ngay cả Tôn Lự không không giải quyết được thì Vũ Hưng Quốc cũng đừng đi theo Phương Minh Viễn làm gì.
Phong Hiểu Cương và Phương Minh Viễn vừa bước đi, từ đám người đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp, vừa bước tới vừa kêu lên:
- Khắc Lý Mộc, sao em lại ở đây?
Người thiếu niên bị Vũ Hưng Quốc bắt được nãy giờ vẫn cúi đầu không nói, đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng kêu vài câu, có điều y không nói tiếng Hán, người ở đó không ai hiểu.
Tôn Lự liền nhướng mày, tuy thiếu niên này y cũng không biết, nhưng cô gái này, ông nhận ra là đến từ dân tộc Tân Cương, gọi là Bạc Lý Đại, vài ngày trước đi cùng Long Quốc Khải, dĩ nhiên là muốn theo Long Quốc Khải vào giới điện ảnh.
Tôn Lự liền chặn trước mặt Bạc Lý Đại, lạnh lùng nói:
- Bạc Lý Đại, Khắc Lý Mộc trộm túi tiền của đạo diễn Long, còn mang dao bên người, cầm dao uy hiếp người khác, đã phạm luật, phải chịu trách nhiệm pháp luật! Tốt nhất cô hãy khuyên hắn, ngoan ngoãn đem túi tiền giao ra đây, sau này đạo diễn Long ở trước mặt cảnh sát có thể nói giúp vài câu, cũng có thể giảm bớt tội.
Bạc Lý Đại nghe vậy, liền sợ ngây người! Nước mắt liền chảy ra, run run hỏi Khắc Lý Mộc:
- Em trộm đồ của người ta hả?
-Trộm thì sao chứ! Người thiếu niên lúc này rõ ràng là dùng hết sức để nói.
- Ai bảo hắn lấy tiền của chúng ta, cũng không cho chị một vai diễn, còn không trả lại tiền! Tiền của chúng ta không phải từ trên trời rơi xuống, đều là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người.
Hắn không giúp, dựa vào cái gì mà không trả lại tiền? Hắn không chỉ không trả tiền, còn đối xử không tốt với chị!
-Ầm Đám người vây quanh liền phát ra từng tiếng kêu kinh ngạc, thời đại này, quy tắc ngầm trong giới điện ảnh truyền hình là ở dưới mặt nước, không phải người trong ngànhhoặc không phải những người thông tin nhanh nhạy thì không thể biết được cái nghành điện ảnh có vẻ ngoài hào nhoáng kia lại có những chuyện hắc ám như vậy.
Tôn Lự giật mình, y không ngờ, tên nhóc Khắc Lý Mộc lại là loại không có đầu óc, không ngờ dám ở trước công chúng, đem chuyện này công khai nói ra. Lấy tiền đổi vai diễn, vốn đã bị gièm pha: lấy tiền mà không giúp, càng bị gièm pha; lấy tiền không giúp mà còn ham sắc đẹp của người ta, thì phải là gièm pha trong gièm pha! Việc này đối với danh dự của Long Quốc Khải chắc chắn vô cùng bất lợi. Mà phiền nhất là, Phong Hiểu Phong còn ở kế bên!
-Khắc Lý Mộc, mày nói vớ vẩn cái gì vậy! Mày nhớ kỹ, tung tin đồn nhảm, xúc phạm danh dự người khác, cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy! Tôn Lự hiện giờ hận không thể bịt miệng Khắc Lý Mộc lại.
-Chịu trách nhiệm pháp luật? Tôi đã điều tra rồi, tôi còn chưa trưởng thành, căn bản là không có trách nhiệm. Hơn nữa, các người dám để cảnh sát kiểm tra sao? Các người tự hỏi lương tâm của mình xem, các người có dám đối mặt với sự chất vấn của Thánh A La không? Khắc Lý Mộc lớn tiếng nói.
Lúc này, cảnh sát đã đến hiện trường, Tôn Lự liền tiếp đón, nói vài câu với cảnh sát, cảnh sát lắc lắc đầu, Tôn Lự còn nói thêm vài câu, cảnh sát mới đi tới.
-Tên trộm chính là hắn à? Cảnh sát chỉ vào Khắc Lý Mộc nói.
-Chính là hắn! Túi tiền của đạo diễn Long Quốc Khải ở trên người hắn! Tôn Lư thấp giọng nói.
-Ông nói bậy, tôi không có trộm! Khắc Lý Mộc ngẩng đầu lên nói giọng the thé.
- Chú cảnh sát, tôi bị oan! Bọn họ chẳng những vu oan tôi ăn trộm, còn định đánh tôi!
-Mày mới là nói vớ vẩn! Đồng chí cảnh sát, chắc chắn là hắn đã trộm túi tiền của đạo diễn Long chúng tôi, nếu không hắn chạy làm gì, các vị này bắt hắn làm gì? Anh xem, bên người hắn còn có dao găm! Đây chính là dụng cụ cắt gọt! Tôn Lự gần như nhảy lên mắng, tên nhóc này rất giảo hoạt, đến lúc này không ngờ lại nói khác đi.
-Tôn Lư (con lừa nhỏ), chúng tôi giúp các người bắt hắn, không có nghĩa là chúng tôi cho hắn là tên trộm! Phong Hiểu Cương bình tĩnh nói.
-Nếu không phải các người ở phía sau la lớn, chúng tôi cũng không ra tay. Đã biết trong đó có ẩn tình, Phong Hiểu Cương dĩ nhiên không đứng về phía Tôn Lự.
-Đúng vậy! Rõ ràng các người hô bắt tên trộm, chúng tôi mới ngăn cản hắn. Vũ Hưng Quốc khoanh hai tay lại, tức giận nói.
- Việc hắn có phải trộm hay không, hãy để cảnh sát định đoạt.
-Không phải trộm thì hắn chạy làm gì? Tôn Lự hổn hển nói.
-Nói thừa, các người bảy tám người đàn ông cứ như thế xông tới, mười người thì hết tám người chắc chắn sẽ bỏ chạy, ai biết được các người là ai? Nếu chẳng may là lưu manh thì sao? Nếu chẳng may là ăn cướp thì sao? Phong Hiểu Cương liếc Tôn Lự một cái nói.
- Nếu không anh cứ thử xem, tôi xem anh có chạy không?
-Trên người hắn có dao, hắn lấy dao uy hiếp người thì sao? Tôn Lự giận dữ nói.
-Có dao à? Có dao cũng đâu có gì lạ. Phương Minh Viễn bên cạnh chen vào nói.
- Tuy rằng tôi không tán thành việc đem dao bên người, nhưng đồng bào dân tộc thiểu số Tân Cương, đeo dao bên người rất nhiều, ngày thường cảnh sát cũng không quản. Đó là tập tục của bọn họ.
-Đúng vậy đúng vậy, đeo dao là tập tục của chúng tôi, đây là dao dùng để cắt thịt khi ăn cơm! Bạc Lý Đại kia khôn khéo, liền theo lời Phương Minh Viễn mà nói.
-Hơn nữa, các người đông như vậy, lại hô đuổi theo, cậu bé này, quýnh lên nên không biết gì nữa. Phương Minh Viễn tiếp tục nói.
- Đồng chí cảnh sát, tôi cảm thấy điểm này, anh phải suy xét kỹ. Người đang trong tình huống nguy cấp, sẽ không có khả năng suy nghĩ nhiều.
-Cậu là ai? Ở đây làm gì? Tôn Lự tức giận, Phong Hiểu Cương y không đắc tội được, một người trẻ tuổi như vậy, không ngờ cũng ở trước mặt y hoa chân múa tay.
Y chỉ vào mũi Phương Minh Viễn nói:
- Tránh sang một bên, đừng ở đây nói vớ vẩn! Cậu đã đến Tân Cương rồi sao? Dám ở đây ăn nói bừa bãi!
Vũ Hưng Quốc sắc mặt liền biến đổi, bước lên trước một bước.
-Tân Cương cậu ấy đã đi qua chưa thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ấy đã đi qua châu Âu, đi qua Nhật Bản, đi qua Mỹ, nói đến kiến thức, người so ra còn kém xa! Từ đám người truyền đến một giọng nói mang theo vài phần tức giận.
-Nói láo! Bộ dạng này của hắn mà đi Mỹ… Tôn Lự vừa nói được nửa lời, liền cứng họng không nói được nữa, y nhận ra người vừa nói chuyện chính là tổng giám đốc phim trường Hành Dương, Phương Bân! Khi Long Quốc Khải đến đây, từng gặp Phương Bân một lần, lúc ấy Tôn Lự cũng ở đó, dĩ nhiên nhận ra. - Phương tổng, không biết là ông, tôi lỡ lời! Xin lỗi, xin lỗi! Ông là đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.
Tôn Lự lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười, liên tục cười nói.
Phương Bân ngay cả một con mắt cũng không nhìn y, đừng nói đến chuyện chào hỏi.
Ngay cả Long Quốc Khải ở trước mặt ông, cũng không dám tỏ uy phong. Ông nhìn thoáng qua cảnh sát nói:
-Hóa ra là cảnh sát Hứa, Hứa Minh, đã lâu không gặp! Phụ trách an ninh ở phim trường Hành Dương, cảnh sát trong biên chế chính thức, Phương Bân đều biết.
-Phương tổng, chào ông! Hứa Minh vội vàng cười nói.
-Có chuyện gì vậy? Phương Bân nhíu nhíu mày, chỉ vào Khắc Lý Mộc nói.