Chương 1097: Quyển 5 Chương Ví Tiền Quan Trọng

Phương Minh Viễn trong lòng thầm mắng, xem ra những người này cũng hiểu, ở Hoa Hạ, người trong nước không bằng người nước ngoài, thiếu niên này dám đâm người trong nước, nhưng nhìn thấy hai người nước ngoài liền chủ động lùi bước. Hắn còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh người ngoại quốc tay không đấu với dao găm chứ.

-Ậc? Phương, chỗ của các cậu cũng có đạo tặc cướp bóc bên đường sao? Gaul từ giữa hai người vệ sĩ nhô đầu ra, kinh ngạc nói. Cô vẫn tưởng ở Hoa Hạ, chuyện này rất hiếm có.

-Chuyện trộm vặt này, trên cả thế giới đều rất phổ biến. Ngay cả các quốc gia Trung Đông hình phạt nghiêm khắc nhất cũng không thoát khỏi. Huống chi đất nước đông dân như Hoa Hạ? Nước chúng tôi có một câu cách ngôn, cánh rừng lớn chim gì cũng có! Phương Minh Viễn nhún vai nói.

-James, bảo bọn họ ngăn tên trộm lại! Phương Bân kêu lên.

- Ông Phương, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ ông chủ, không phải bắt trộm.

-Nhiệm vụ này, phải để cảnh sát quý quốc hoàn thành! Một trong hai gã vệ sĩ, không đợi Cameron trả lời, đã từ chối yêu cầu của Phương Bân. Cameron tỏ vẻ bất đắc dĩ.

-Chú, hắn chạy không được đâu! Phương Minh Viễn ngăn Phương Bân gọi bảo an, mỉm cười nói. Bọn họ đến đây nhiều người như vậy, dĩ nhiên không chỉ có Trần Trung đi cùng, hắn đã thấy, mấy người Vũ Hưng Quốc đã đuổi theo hướng thiếu niên kia bỏ chạy.

Ngay khi bọn họ chặn được gã thiếu niên, đột nhiên có một cái chân đưa ra, vừa lúc gã thiếu niên sượt qua , kết quả là gã thiếu niên liền ngã tại chỗ, ngay trước mặt Vũ Hưng Quốc. Vũ Hưng Quốc thoáng giật mình, liền bước tới một bước giẫm lên cây dao găm, ngồi xổm xuống chế ngự gã thiếu niên.

-Sao lại là ông ta? Phương Minh Viễn giật mình kinh ngạc, hắn đã thấy rõ ràng cái chân kia đúng là của Phong Hiểu Cương!

Lúc này, theo hướng chạy của thiếu niên kia, bảy tám người thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy thiếu niên kia đã bị chế ngự, liền tới vây quanh.

-Tên trộm đáng ghét này! Không ngờ dám ăn trộm ở đây. Túi tiền của đạo diễn Long đâu? Người cầm đầu giờ tay tát gã thiếu niên vài cái, Vũ Hưng Quốc không vừa lòng, bọn người này thật không lễ phép, chính mình giúp họ bắt trộm, không có lấy một lời cảm ơn, vừa tới đã hỏi tiền. Vũ Hưng Quốc im lặng lùi một bước, gã thiếu niên bị hắn giữ hiển nhiên cũng lùi theo, người kia đánh vào không khí.

-Mày còn dám trốn! Người kia tát một cái vào khoảng không, mặt mày nóng lên, giơ tay định đánh lại.

Vũ Hưng Quốc bất mãn nói:

-Này, anh kia, người là do tôi bắt được, muốn xử trí cũng phải đợi cảnh sát xử trí, anh đánh người là có ý gì? Nếu anh còn đánh nữa, tôi sẽ buông tay đấy! Cho dù thiếu niên này không đúng, thì nó cũng còn nhỏ, hơn nữa bây giờ lại không thể phản kháng, đường đường là người lớn, ở giữa đường đánh một đứa nhóc không thể phản kháng, còn ra thể thống gì! Vũ Hưng Quốc dù gì cũng là từng quân nhân, không thể để chuyện này xảy ra trước mắt mình.

Bảy tám người kia liền xông tới, vây quanh Vũ Hưng Quốc và người thiếu niên. Gã cầm đầu kia từ đâu rút ra ba trăm đồng, tùy tiện quăng cho Vũ Hưng Quốc.

Sốt ruột nói:

- Anh chẳng phải muốn thấy tiền công sao, tiền này đều là của anh đấy! Mau đứng sang một bên đi, đừng cản trở việc của chúng tôi!

Cơn tức của Vũ Hưng Quốc liền kéo đến, ba trăm đồng, nói ít cũng không phải, thời đại bây giờ, người có thể mỗi tháng kiếm được bốn trăm đồng ở Hoa Hạ cũng không dễ thấy. Nhưng Vũ Hưng Quốc là ai chứ, là người đi theo Phương Minh Viễn, hiện giờ thu nhập một năm đã hơn mười ngàn, hơn nữa phần lớn chi tiêu trong nhà đều được công ty lo, để ý gì đến số tiền vặt ấy chứ.

Quan trọng hơn là, giọng điệu nói chuyện của gã đàn ông này thật là làm người ta ghét! Cái điệu bộ chỉ tay năm ngón, nói như bố thí! Vũ Hưng Quốc này không thể chấp nhận được!

Ông ta còn chưa mở miệng, trong đám người bên ngoài đã có tiếng nói:

- Này, những người kia, còn chưa cảm ơn người bắt trộm, lại có thái độ như vậy sao? Các người được Long Quốc Khải dạy dỗ như vậy à?

-Chúng tôi thế nào thì liên quan gì đến ông! Ông… Gã đàn ông cầm đầu lúc này mới nhìn rõ người lên tiếng, liền cười đắc ý nói.

-Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là đạo diễn Phong! Ông không ở với đoàn phim nhỏ bé kia của ông, chạy đến phim trường Hành Dương làm gì? -Liên quan gì đến tôi à? Đúng vậy, là tôi nhiều chuyện đấy, nếu biết là các người, tôi đã không đưa chân ra! Phong Hiểu Cương tức giận nói.

- Tôn Lư (con lừa nhỏ), có phải anh cũng định đưa tôi ba trăm đồng rồi đuổi đi phải không?

Trên mặt y ta lộ vẻ tức giận, không phải y nghe không hiểu Phong Hiểu Cương gọi hắn là đồ con lừa, nhưng Phong Hiểu Cương cố ý nói nhanh, người thủ đô lại quen uốn lưỡi ở cuối vần, không phải cố ý nghe ra, sẽ không ai cho rằng Phong Hiểu Cương chửi y. Phong Hiểu Cương trong giới điện ảnh và truyền hình tuy không bằng Long Quốc Khải, nhưng Tôn Lự y cũng không thể so sánh.

-Đạo diễn Phong cũng ra tay à? Thật là không nhìn ra bản lĩnh này của đạo diễn Phong. Y kiềm chế cơn giận, nửa cười nửa không nói.

-Nếu đạo diễn Phong cũng đưa chân ra, vậy thì chúng tôi đương nhiên cũng phải cảm ơn đạo diễn Phong, đưa tiền cho đạo diễn Phong thì thật quá tầm thường, tôi cũng không gánh nổi, không bằng đạo diễn Phong cùng tôi đi gặp đạo diễn Long, đạo diễn Long chác chắn sẽ cảm tạ ông chu đáo. Làm người bên Long Quốc Khải, Tôn Lự đương nhiên biết, Long Quốc Khải và Phong Hiểu Cương trong giới điện ảnh truyền hình nổi tiếng bất hòa. Từ khi bọn họ tốt nghiệp học viện điện ảnh đến nay đã bao nhiêu năm.

-Không có hứng thú! Phong Hiểu Cương lạnh lùng nói. Lúc này, “Cuộc sống chật vật” của ông ta sở dĩ không được cục xét duyệt, trong đó Long Quốc Khải cũng đã bỏ không ít công sức.

-Đạo diễn Phong, như thế chẳng phải chúng tôi không biết cảm tạ ông sao! Tôn Lự chấp hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

-… Hừ, vừa không biết xấu hổ, vừa trơ trẽn! Phong Hiểu Cương tức giận xoay qua nhìn Vũ Hưng Quốc.

- Người anh em, tôi thấy anh không cần quan tâm đến số tiền của bọn họ, cầm lấy là hạ thấp mình, nhưng nếu anh không lấy bọn họ càng mừng. Cứ lấy đi, lấy xong thấy ai trên đường thuận mắt đưa cho là được!

Vũ Hưng Quốc vui vẻ nói:

-Được đấy, tôi thấy anh thuận mắt, ba trăm này đưa anh uống rượu! Đúng là, nói rất hay! Ba trăm đồng này, đúng là mất mặt! Vũ Hưng Quốc ở thủ đô đã nhiều năm, giọng thủ đô cũng có. Nếu không nghe kỹ, đúng là nghe không ra anh ta là người tỉnh ngoài.

Phong Hiểu Cương nghe nói thì vui vẻ, đưa ngón tay cái lên nói:

-Nói phải, thật mất mặt! Hai người trái một câu phải một câu, sỉ nhục bọn Tôn Lự một trận.

-Đạo diễn Phong, hai vị, hắn ta trộm túi tiền của đạo diễn Long, trong túi tiền có vật quan trọng, để chúng tôi xem trước đã! Tôn Lự chỉ vào người thiếu niên kia nói.

-Anh nói hắn trộm túi tiền của Long Quốc Khải thì là hắn trộm sao? Anh nói túi tiền trên người hắn là của Long Quốc Khải thì nó là của Long Quốc Khải sao? Anh tưởng anh là ai? Phong Hiểu Cương ghé mắt nhìn hắn nói.

-Dù sao hắn cũng bị bắt rồi, có gì chờ cảnh sát đến rồi nói! Có cơ hội làm khó Tôn Lự và Long Quốc Khải, ông ta đâu thể dễ dàng buông tha.

Tôn Lự trong lòng lo lắng, trong túi tiền của Long Quốc Khải có đồ vật không thể công khai, nếu đợi cảnh sát đến, chẳng may lan truyền ra ngoài, Long Quốc Khải mất mặt, Tôn Lự y cũng không thể vui được! Nhưng Phong Hiểu Cương này nhất quyết đòi đợi cảnh sát đến, phải làm sao đây?

Tôn Lự đưa mắt ra hiệu, những người đi theo y gật gật đầu hiểu ý, bốn người trong đó chậm rãi di chuyển, định từ hai bên giữ lấy Vũ Hưng Quốc và Phong Hiểu Cương.

Nhưng bọn họ vừa nhúc nhích, liền có người vỗ vai nói:

- Anh bạn, đừng lộn xộn, đỡ phải gây hiểu lầm!

Tôn Lự lúc này mới chú ý, không biết từ lúc nào, phía sau mình đã có vài người, nhìn bộ dáng, người nào cũng dũng mãnh.

Phong Hiểu Cương ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vũ Hưng Quốc nói:

- Anh bạn, tôi đây mắt nhìn không tới rồi! Tôi còn lo anh sẽ chịu thiệt, xem ra tôi lo thừa rồi!

Vũ Hưng Quốc cười nói:

- Tôi đây cũng phải cảm ơn anh, thật là giúp người khác mà cũng không để ý bản thân!

-Chẳng phải mọi người đều nói rồi sao, tinh thần Lôi Phong bất diệt. Tháng bachúng ta có thể so sánh được với Lôi Phong sao? Phong Hiểu Cương nói với vẻ khinh thường.

-Có điều, Tôn Lư (con lừa nhỏ), các anh thật là không có tiền đồ! Trong lúc nói chuyện, Phương Minh Viễn đã mang theo Trần Trung nhanh chóng đi tới.

-Anh Vũ, có chuyện gì vậy? Phương Minh Viễn hỏi.

Vũ Hưng Quốc vội vàng đáp:

- Cậu Phương, thật ra đã bắt được tên trộm rồi, nhưng bọn người này, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói, quăng ra ba trăm đồng, coi tôi là ăn mày chắc.

Ánh mắt Phương Minh Viễn lúc này đã chuyển sang Phong Hiểu Cương, bây giờ hắn có thể khẳng định chắc chắn, đây chính là đạo diễn nổi tiếng trong kiếp trước của mình, Phong Hiểu Cương.

Trong kiếp trước Phương Minh Viễn rất thích tác phẩm của Phong Hiểu Cương, bởi vì phần lớn tác phẩm của ông không nói đến những nhân vật to lớn, cũng không nói đến những sự kiện oanh oanh liệt liệt, chỉ nói về những chuyện bình thường của dân chúng. Miêu tả rất đúng tình trạng cuộc sống của người thành phố và biểu đạt nguyện vọng của con người. Ông ấy trước sau đều hướng về tinh thần trạng thái của người dân bình thường trong cuộc sống thành thị huyên náo hiện đại.

Hơn nữa còn lấy cách nhìn của người dân để biểu thị lý tưởng của họ, thỏa mãn nhu cầu và nguyện vọng của dân. Cũng chính vì vậy, điện ảnh của ông mới được một bộ phận lớn người dân yêu thích và ủng hộ, trở thành một trong những đạo diễn trong nước đảm bảo bán vé chạy nhất!