Có sự xuất hiện của Phương Bân, sự việc lập tức liền trở nên đơn giản, là Tổng giám đốc của phim trường Hành Dương, ông ta trăm phần trăm có quyền can dự vào.
Nghe mọi người kể rõ sự tình, Phương Bân suy nghĩ toàn diện hồi lâu, mặt không biến sắc nói:
- Nếu đúng thật là các anh bị trộm mất đồ, vậy thì những việc mà các anh làm, tôi còn có thể hiểu được một chút. Nhưng nếu các anh cố tình sinh sự từ những việc không đâu, hoặc mượn chuyện mất đồ để gây sự, có dụng ý khác, vậy thì tôi cần đi hỏi Long Quốc Khải xem xem anh ta rốt cuộc là muốn làm gì ở đây?
Tôn Lự lúc này toát mồ hôi, Phương Bân không giống như những người khác, phim trường lớn như vậy, có thể nói là một lời nói của ông ta quyết định tất cả, nếu thật sự chọc giận ông ta, tổ quay phim từ nay bị đá văng ra cũng là điều có thể xảy ra! Tổn thất có thể không chỉ là tài chính, còn có cả thời gian!
-Chủ tịch Phương, tôi làm sao dám lừa gạt ngài. Hắn ta thật sự trộm ví tiền của đạo diễn Long bên chúng tôi, chúng tôi là từ bên đó đuổi tới đây. Tôn Lự nói với vẻ mặt thảm thương.
-Nếu tôi có nửa câu nói dối… liền bị sét đánh ngay! -Hừ. Mạnh miệng. Nếu thực có hiệu nghiệm, con lừa Tôn nhà ngươi đã sớm thành tro rồi! Phong Hiểu Cương đứng bên cạnh cười khẩy nói.
-Từ bên kia đuổi đến đây? Phương Bân nhíu mày nói.
-Tôi nhớ là các anh quay phim ở khu Minh Thanh, từ nơi đó đến đây cũng khá xa, nhiều người như vậy, không ngờ các anh đều có thể đuổi đến đây? Vậy thì tôi thật là đã xem nhẹ các anh rồi, khả năng đuổi bắt của các anh thật đúng là mạnh đó? -Không không không, Chủ tịch Phương, đạo diễn Long của chúng tôi đi ăn cơm trưa, đang trên đường trở về thì bị tên tiểu tử này trộm. Tuy trên đường có rất đông người nhưng tên tiểu tử này có dáng vẻ rất đặc biệt, chúng tôi lại có bảy, tám người, cho nên mới có thể đuổi đến tận đây. Tôn Lự cười trừ nói.
Phương Bân nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bạc Lý Đại và Khắc Lý Mộc, lại nhìn Tôn Lự, rồi mới nói:
- Anh nói cậu ta trộm ví tiền của đạo diễn Long Quốc Khải bên các anh, cậu ta lại nói là không trộm, là do các anh vu cáo hãm hại, còn có ý muốn đánh cậu ta. Tôi không biết bên nào đúng, nhưng việc gây rối ở phim trường thì tôi phải quản! Cảnh sát Hứa, phiền anh kiểm tra xem xem trên người cậu nhóc này có ví tiền gì đó đúng như lời anh ta nói hay không, nếu có thì thôi, nếu không có… -Sinh sự với ý đồ ẩu đả người khác ở chỗ đông người, có thể bị phê bình nhắc nhở hoặc tạm giam hành chính! Hứa Minh lập tức tiếp lời. Mấy người Tôn Lự mặt liền trắng bệch.
-Chủ tịch Phương, ngoài mấy thứ này, trên người cậu ta không còn đồ gì khác! Hứa Minh chỉ vào một vỏ đao, mấy cái chìa khóa, còn có mười mấy tệ đặt trên mặt đất nói. Tuy nói hiện tại đang là mùa đông, mọi người mặc khá nhiều quần áo ấm, nhưng đối với những cảnh sát như bọn họ mà nói, khám người thật đúng là chuyện vô cùng đơn giản, nhất là để tìm những đồ vật giống như chiếc ví tiền, đó là đồ vật càng khó có thể giấu được tay và mắt của ông ta.
-Làm gì có chuyện đạo diễn Long bên các anh bị trộm đồ như anh nói! Phương Bân nhìn Tôn Lự trầm giọng nói. Trải qua bao nhiêu năm rèn giũa tôi luyện như vậy, hiện tại Phương Bân không còn suy nghĩ đơn giản như khi mới đến thị trấn Hải Trang năm đó, khi giận vẻ mặt mang theo vài phần lạnh lùng, thật là thấy có vài phần uy.
Tôn Lự lúc này toát mồ hôi hột, lắp bắp nói:
- Chủ… chủ… chủ tịch Phương.
- Cậu ta, cậu ta quả thật là đã trộm ví tiền của đạo diễn Long bên chúng tôi. Tôi không lừa ngài.
-Vậy thì tiền đâu? Phương Bân thản nhiên nói.
-Bằng chứng đâu? -Tiền… ví tiền không có có lẽ là do trên đường cậu ta đã làm rơi! Tôn Lự ngập ngừng nói.
-Có lẽ là do trên đường đã làm rơi? Phương Bân cười lạnh nói.
-Có lẽ là do các anh vu oan hãm hại người ta thì có? Tôn Lự quả thực có thể khóc thành tiếng, rõ ràng cậu nhóc này trộm ví tiền của Long Quốc Khải, tại sao đến bây giờ lại trở thành y vu oan cho cậu ta được?
- Giám đốc Phương, xin ngài nghe tôi nói, tôi cho đến tận bây giờ chưa từng gặp qua cậu ta, vì sao phải vu oan cho cậu ta làm gì? Thật sự là cậu ta đã trộm ví tiền của đạo diễn Long, vì vậy nên chúng tôi mới đuổi theo.
-Anh chưa từng gặp qua cậu ta, nhưng đã gặp qua chị của cậu ta! Phương Minh Viễn đứng bên cạnh bĩu môi nói.
-Đạo diễn Phong, ông nói có phải không? Nhìn dáng vẻ như muốn khóc của Tôn Lự, Phong Hiểu Cương thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Loại tiểu nhân này nên sớm có người trị y! Hơn nữa Phương Bân xuất hiện, thân phận của Phương Minh Viễn càng làm ông ta thấy nghi hoặc, chẳng lẽ cậu bé này thật sự là con cháu nhà họ Phương sao?
-Cậu Phương nói không sai, thấy thì nổi lòng tham, lập bẫy ngáng chân, lấy những thủ đoạn bất chính để chèn ép người khác, loại chuyện này, từ trước đến giờ xảy ra còn ít sao? Phong Hiểu Cương nói rất tự nhiên ngay lúc Tôn Lự đang lâm vào thế thất thủ. Tôn Lự có thể nói là con chó săn đắc lực của Long Quốc Khải, những năm gần đây, y đã làm không ít chuyện xấu xa. Chỉ có điều những chuyện y làm này không thể có chứng cứ rõ ràng, bản thân ông ta dù đúng cũng không thể làm gì được y. Bây giờ có cơ hội, ông ta hiển nhiên phải thuận đà đá y mấy đá. - Phong Hiểu Cương, anh đúng là đồ giậu đổ bìm leo, thấy người gặp nguy thì thừa cơ hãm hại.
-Giậu đổ bìm leo? Tôi thì lại cảm thấy đạo diễn Phong nói rất có lý! Phương Bân nhìn thoáng qua Phong Hiểu Cương, quay đầu lại nói với Hứa Minh:
-Cảnh sát Hứa, tôi thấy đến bây giờ mọi chuyện đã quá rõ ràng, vậy thì phải làm phiền anh rồi. Còn về Phong Hiểu Cương, ông ta cũng không phải hoàn toàn không biết gì, nhưng hiện tại trong nghành điện ảnh Hoa Hạ, Phong Hiểu Cương chẳng qua cũng chỉ là một đạo diễn ưu tú, con đường đến hàng ngũ những đạo diễn đứng đầu còn cách rất xa. Tuy nhiên thái độ của Phương Minh Viễn với Phong Hiểu Cương ông ta đều thấy rất rõ. Bản thân là chú của hắn, đương nhiên phải giữ thể diện cho cháu. Phong Hiểu Cương hơi sợ run một chút, lập tức trong lòng lại càng tò mò khó hiểu. Ông ta và Phương Bân không xuất hiện cùng lúc, không ngờ Phương Bân lại biết ông ta.
-Đúng! Giám đốc Phương, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện! Hứa Minh tuy rằng trong lòng thầm than khổ, nhưng ngoài mặt vẫn đang cố tỏ ra bình thản, nói chắc như đinh đóng cột.
-Giám đốc Phương! Giám đốc Phương! Ngài hãy nghe tôi nói đã. Tôn Lự giống người rơi xuống nước vùng vẫy đạp, định kéo áo Phương Bân khi ông ta quay người định đi.
Anh ta vừa mới định cất bước thì có một người đến ngăn lại. Hơn nữa nhìn dáng vẻ người này, có vẻ muốn giữ Tôn Lự lại. Tôn Lự có thể lăn lộn đến ngày hôm nay hiển nhiên cũng có vài phần kinh nghiệm, lập tức ngoan ngoãn dừng chân.
-Anh Trần, anh sắp xếp người đi cùng họ đến sở, sau khi ghi chép lại xong thì đưa hai người họ về. Phương Minh Viễn chỉ vào Bạc Lý Đại và Khắc Lý Mộc, nói nhỏ với Trần Trung. Trần Trung hiểu ý liền gật gật đầu, quay người nói vài câu, sau đó liền có người đi ngay.
Đợi sau khi nhân viên bảo vệ đưa mấy người Tôn Lự mặt mày ủ rũ và Hứa Minh, cả chị em Bạc Lý Đại rời đi, Võ Hưng Quốc lúc này mới tiến đến với vẻ mặt kỳ quái, dựa vào dáng mấy người đứng che xung quanh, đưa một ví tiền đen cho Phương Minh Viễn.