Hai ngày cao khảo này phải dùng "binh hoang mã loạn" mà hình dung. Học sinh cao trung chuyển đến phòng thí nghiệm bên cạnh tòa nhà giảng dạy, ban ngày khảo thí buổi tối tự học. Khảo thí ngày đầu tiên rất thuận lợi, ngữ văn là thế mạnh của Tiếu Nhiên, không cần phải nói. Trong lúc khảo thí Toán học, Tiếu Nhiên hết sức tỉnh táo, ngồi trong góc phòng thi đợi đến thời gian làm bài mà ở trong lòng cô đã tính ra đáp án cho 5 câu hỏi trắc nghiệm rồi.
Trả lời trôi chảy các câu hỏi, sau khi làm xong bài thi, cô kiểm tra phía trước phía sau lại hai lần rồi mới nạp bài.
Buổi sáng ngày hôm sau là tổng khảo thí văn, Tiếu Nhiên và Trịnh San San được phân cùng phòng thi, cùng trường thi liền kết bạn cùng nhau đi qua đó. Không biết tối hôm qua Tiếu Kính có gọi điện cho Tống Kính Tu để hỏi tình huống nguyên nhân của cô hay không mà bây giờ cô có chút khẩn trương.
Tới cửa trường thi cô đem giấy bút cùng giấy chứng thi đựng trong túi trong suốt giao cho Trịnh San San còn mình thì đi vào nhà vệ sinh. Chờ cô ra tới nơi thì phát hiện Trịnh San San đã không thấy đâu nữa rồi, từ của sổ nhìn thấy Trịnh San San đã vào phòng thi, liền đi tới giám thị trước mặt hỏi có thể cho Trịnh San San ra ngoài gặp cô một chút được không, giấy chứng thi của cô còn đang ở trong tay cô ấy.
Giám thị nhìn cô một cái, hét vào trong phòng thi : “Ai là Trịnh San San? Bên ngoài có người tìm.”
Trịnh San San cúi đầu, không có ý tứ muốn đi ra.
Tiếu Nhiên nhíu mày, chỉ vị trí của Trịnh San San cho giám thị, nhỏ giọng nói: "Thưa thầy, cô gái cột tóc đuôi ngựa ngồi trong góc kia vừa rồi đã cầm giấy chứng thi của em."
“Không thể nào ”. Vị giám thị trẻ tuổi là giáo viên của trường thi này, thái độ đối với cô cũng rất tốt: " Tôi vừa mới kiểm tra qua đồ vật trên người em ấy, chỉ có giấy chứng thi của em ấy thôi. Em không tìm thấy giấy chứng thi của mình à?"
Tiếu Nhiên nhìn lại Trịnh San San, phát hiện cô ta vẫn như cũ cúi đầu, nháy mắt hiểu ra cái gì liền quay sang xin lỗi giám thị: " Làm phiền thầy rồi, em sẽ đi tìm xem sao."
Cô đã tìm khắp dãy hành lang rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cái túi đâu.
Nơi này là sáu tầng, Tiếu Nhiên dựa lan can nhìn xuống, phát hiện bãi cỏ ở lầu một có cái gì đó. Cô cẩn thận xác định hình dạng, xác nhận đó là túi tư liệu của chính mình, nhanh chóng chạy xuống.
Nhặt đồ trở về thì cả người cô cũng đổ mồ hôi, tim còn đập rất nhanh.
Bát cháo nóng hổi vừa uống hồi sáng, lúc này bắt đầu có chút buồn nôn.
Cô nỗ lực điều chỉnh hô hấp, tự động viên bản thân rằng đây bất quá cũng chỉ là một cuộc khảo thí bình thường, làm không tốt cũng không sao hết. Từ từ, lý trí cô trở về, yên lặng ngồi trong phòng thi chờ đợi.
Mãi cho đến khi kết thúc bài khảo thí tiếng Anh vào buổi chiều, cô mới bình tĩnh lại hoàn toàn.
Cao khảo kết thúc, trong phòng học có tiếng hoan hô sôi nổi. Không kịp thu dọn đống bừa bộn trên bàn học, nam sinh nữ sinh liền trao đổi sổ lưu niệm cho nhau, có người vung tay múa tuyệt bút viết xuống tên của mình, đối diện với những tình cảm trân quý của tuổi học trò, nghiêm túc viết xuống những hồi ức đẹp đẽ cùng nhiều mong muốn chân thành cho tương lai.
Có cả những người bạn cùng lớp đã chứng kiến sự việc vào buổi sáng cũng đã đến an ủi Tiếu Nhiên.
Dương Xảo sau khi nghe được chuyện đó liền tỏ ra rất tức giận, nếu không phải Tiếu Nhiên ngăn cản, nàng đã quyết sống mái với Trịnh San San một phen rồi.
" Cao khảo cũng kết thúc rồi, không sao đâu." Tiếu Nhiên tuy rằng cũng rất tức giận nhưng vẫn nghĩ cách để khuyên ngăn bạn thân mình: "Chút thủ đoạn cặn bã này của cậu ấy làm sao lọt vào mắt mình được, hành động buổi sáng của cậu ấy chỉ cho thấy sự tự ti trong lòng thôi, đối thủ như vậy càng không đáng nhìn tới."
Hơn hai năm trước đây, Trịnh San San chưa bao giờ vượt qua Tiếu Nhiên, cho dù là thành tích một môn, chỉ là Tiếu Nhiên cũng không ngờ rằng cô ta sẽ thi đại học ở đây.
Dương Xảo trợn trắng mắt, tay tiếp tục viết sổ lưu niệm : " Đúng vậy, cậu là tốt nhất, người khác ngồi trên đầu cưỡi trên cổ cũng có thể cười được, cứ xem như mình xen vào chuyện người khác là được rồi."
"Không, mình không phải rộng lượng mà là lười so đo cùng cậu ta."
"Đúng, đúng, cậu có lý."
Trời tối dần, mọi người đã thu dọn đồ đạc suốt ba năm qua, trong phòng học chỉ còn lại chút vụn giấy, bụi bặm và cái nóng nực của mùa hè.
Người đi rồi, phòng học thật trống trải.
Tiếu Nhiên ngồi ở trong xe, liếc mắt nhìn cổng trường một lần cuối, ôm chặt sổ lưu niệm trong tay.
Có ba điều quan trọng nhất trong kỳ nghỉ hè của năm cuối cấp: tiệc tùng, thi bằng lái xe và chuyến đi tốt nghiệp.
Buổi họp lớp của Tiếu Nhiên được lên lịch vào thứ bảy của tuần sau khi cao khảo kết thúc.
Nhà hàng buffet kín người hết chỗ, nhìn xung quanh đều là hội học sinh cao trung.
Tiếu Nhiên cùng Dương Xảo đang chọn thịt ba chỉ thì tình cờ đụng phải Trịnh San San đang bước tới.
Tiếu Nhiên ý thức được có chuyện không hay, liền kéo cánh tay của Dương Xảo. Dương Xảo có chừng mực,hiện tại giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn đều ở đây, nàng cũng sẽ không làm càn nhưng lúc đi ngang qua Trịnh San San vẫn không nhịn được mà mở miệng châm chọc: " A! Cô hôm đó đã đem đồ của Tiếu Nhiên nhà tôi ném đi đúng không, đây là đang định đi thi chỗ nào? Ài, đáng tiếc nha, Tiếu Nhiên nhà tôi vậy mà một chút cũng không bị ảnh hưởng, ngược lại phát huy cực kì tốt, tôi nói cô nha, diện mạo xấu xí thì thôi đi tâm địa còn độc ác."
Trịnh San San như cũ cúi đầu im lặng, bộ dạng đáng thương muốn khóc, Dương Xảo nhìn bộ dạng này của nàng liền tức giận. Trịnh San San tuy diện mạo bình thường nhưng thân hình lại rất quyến rũ nên cũng được rất nhiều nam sinh yêu thích.
Dương Xảo vừa lớp này không lâu liền thích Triệu Duyên Châu, hắn ở trong ủy ban thể thao, vóc dáng cao ráo, tính cách lại tốt nên được rất nhiều nữ sinh yêu thích. Nhưng hắn lại chọn ở bên Trịnh San San. Trịnh San San so với nữ sinh lớp họ cũng không đẹp hơn là bao, nữ sinh tốt khắp nơi đều có, cô nghĩ thế nào cũng không ra lý do nha.
Tiếu Nhiên nhìn thấy bộ dạng bắt đầu nghiến răng nghiến lợi của Dương Xảo vội kéo nàng sang một bên.
Nhưng thật khéo làm sao, Triệu Duyên Châu thấy bạn gái mãi vẫn chưa trở lại liền rời khỏi chỗ ngồi đi lại đây. Nhìn thấy ba người giằng co, Triệu Duyên Châu không rõ nguyên do mà nhìn về phía bạn gái của mình, lo lắng hỏi:" Làm sao vậy?"
Trịnh San San lắc đầu nhưng mắt lại liếc nhìn Tiếu Nhiên cùng Dương Xảo một cái.
Cái liếc mắt này bị Triệu Duyên Châu bắt được, hắn liền biết rằng bạn gái mình bị khi dễ, thân hình hắn cao lớn, đứng trước mặt hai người họ liền tạo thành một cỗ áp lực bức bách.
"Có chuyện gì vậy?" Triệu Duyên Châu hỏi lại một câu, ngữ khí nghe có vẻ không tốt lắm.
Dương Xảo giận sôi máu, chỉ vào Trịnh San San ngước mắt nói: " Cậu có biết việc tốt mà bạn gái cậu làm cho Tiểu Nhiên không? Cậu còn định để bộ dáng này của cô ta lừa gạt đến bao giờ?"
Triệu Duyên Châu sắc mặt xanh mét, đem Trịnh San San đã run bần bật che ở phía sau : " Bạn gái tôi thế nào tôi biết, còn cậu, Dương Xảo, ngày thường cậu cao ngạo cái gì chứ? Còn không phải ỷ lại bạn tốt Tiếu Nhiên của cậu thôi sao? Nếu không phải mọi người nhìn thấy Tiếu Nhiên đứng về phía cậu thì đã sớm có người gặp mặt liền muốn đánh cậu rồi!"
Ánh mắt Triệu Duyên Châu nhìn Dương Xảo thật không khách khí, Dương Xảo cảm thấy những khó chịu trong lòng đang chết dần chết mòn, nói cũng không cần lựa lời: " Còn tốt hơn Trịnh San San, một con tiểu tiện nhân!"
Ngực của Triệu Duyên Châu phập phồng đến lợi hại, bàn tay phải cũng mất khống chế mà nâng lên.
Tiếu Nhiên lập tức bước tới gắt gao mà đè cánh tay hắn lại, hắn muốn đánh Dương Xảo? Hắn bị điên rồi à?
" Triệu Duyên Châu! Đủ rồi !"
Tiếu Nhiên nhìn thấy Dương Xảo chịu ủy khuất, trong lòng đặc biệt khó chịu liền dùng sức đập vào cánh tay Triệu Duyên Châu một cái, lại hung hăng mà đẩy hắn một phen, lui ra phía sau kéo Dương Xảo đến bên người: " Trước khi tổng khảo thí văn Trịnh San San đã đem giấy chứng thi của tôi ném xuống lầu, cậu có thể trở về hỏi, lớp chúng ta rất nhiều người thấy được chứ không phải lừa cậu. Cậu trở về mắng mỏ hay dỗ dành cô ta, tôi mặc kệ, nhưng cậu nói Dương Xảo làm cái gì? Theo tôi, Dương Xảo thiện lương chính trực, so với Trịnh San San kia còn tốt hơn gấp vài trăm lần, bản thân cậu không biết gì thì đừng đem sự tình đẩy lên đầu người khác. Lời là tôi nói ở đây, cậu có việc thì tìm tôi, cậu còn dám nói như thế với Dương Xảo thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Triệu Duyên Châu bị nghẹn đến nhất thời nói không ra lời.
Dương Xảo vốn dĩ đã thất vọng triệt để về Triệu Duyên Châu rồi, trong lòng cũng trống trơn không có lấy một tia cảm xúc, ngay cả tức giận cũng không còn. Nhưng những lời nói của Tiếu Nhiên lại khiến ngọn lửa trong lòng nàng dâng cao tám thước.
Nàng bước lên, tát vào mặt Trịnh San San một cái bốp.
“Đây là cô nợ Tiếu Nhiên.”
Nghe những lời này của Dương Xảo, trong lòng Tiếu Nhiên bỗng chốc tê rần, giọng điệu của nàng lúc này như đang nói lời từ biệt, chính là bất chấp hậu quả được ăn cả ngã về không.
"Bốp!"
Trong không khí lại vang lên một tiếng, đầu Tiếu Nhiên cũng ong ong luôn rồi.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện Dương Xảo không kiểu ngạo không siểm nịnh ngẩng đầu trừng mắt như cũ mà nhìn Triệu Duyên Châu xuống tay.
Tiếu Nhiên đoán được Triệu Duyên Châu sẽ động thủ, cho nên thấy hắn giơ tay lên liền theo bản năng mà đứng chắn trước người Dương Xảo, lại không nghĩ rằng Dương Xảo lại kéo mình ra và chịu cái tát đó.
Đây chính là nam sinh đánh, lực lớn bao nhiêu, chỉ sợ mỗi Dương Xảo mới biết. Khuôn mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng hiện lên dấu tay màu đỏ, rất rõ ràng. Đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn Triệu Duyên Châu, đến cuối cùng lại nhắm mắt lại, đem toàn bộ kí ức trong đầu về hắn xóa bỏ hết.
Từ nay về sau, người này không liên quan gì đến nàng.
Chút động tĩnh bên này mà cũng thu hút rất nhiều người, nhưng bầu không khí vừa rồi có chút khẩn trương, nhất thời cũng không ai dám đứng dậy khuyên ngăn.
Ngay khi vừa mới nguôi ngoai, một vài người nhanh chóng chạy đến, đem bốn người kéo sang hai bên.
Tiếu Nhiên đứng đó suy nghĩ, Dương Xảo là một người kiêu ngạo biết bao, lại phải chịu ủy khuất trước mặt nhiều người như vậy, mà kẻ gây ra chính là đối tượng mà nàng từng yêu thầm, đây là quá tàn nhẫn với nàng rồi.
Tới giờ khắc này rồi, bữa cơm này ăn hay không thì có lợi ích gì?
Tiếu Nhiên kéo cánh tay Dương Xảo, nói với giáo viên chủ nhiệm lớp đã đến gần: "Thưa các thầy cô, em và Dương Xảo có chút không khỏe, xin phép về trước. Hôm khác chúng em sẽ mời các thầy cô đi ăn tối cùng để chúc mừng tốt nghiệp thuận tiện bồi tội ngày hôm nay."
Hồ lão sư tuy rằng khó hiểu, nhưng đây là học sinh ông yêu thích nhất, ông cũng không thể nói cái gì, chỉ nhẹ giọng dặn dò: "Vậy thì trên đường về nhà các em phải chú ý an toàn."
“Trương Húc Khải,” Hồ lão sư quay đầu gọi người lại đây: " Em là lớp trưởng, đi tiễn Tiếu Nhiên cùng Dương Xảo đi."
Tiếu Nhiên rất cảm kích Hồ lão sư vì đã cho về, liền kéo tay Dương Xảo bước vào thang máy.
Trương Húc Khải đuổi theo, nhẹ giọng hỏi câu làm sao vậy, Dương Xảo cúi đầu, Tiếu Nhiên cũng không giải thích nhiều cho cậu ta, tuy rằng biết Hồ lão sư đã phái cậu ta xuống để hỏi xem có chuyện gì.
Tiếu Nhiên giúp Dương Xảo đón một chiếc taxi, Dương Xảo ngồi vào tò mò nhìn ra:"Tiếu Nhiên, cậu không đi sao?"
"Mình?" Tiếu Nhiên cười tươi, nhẹ giọng nói: " Ba mình đang ở gần đây, tí nữa mình sẽ gọi cho ông ấy đến đón về."
Dương Xảo lại nhìn cô vài lần, đóng cửa xe.
" Cậu cũng lên lầu đi, chờ vài vị lão sư đi rồi liền gọi điện thoại cho tôi." ” Tiếu Nhiên quay đầu lại nói với Trương Húc Khải.
"Hả? Cậu muốn làm gì?"
" Mình có làm gì đâu, bây giờ mình qua bên kia ngồi, cậu nhớ gọi điện thoại nha." Tiếu Nhiên nở một nụ cười ôn hòa dịu dàng.
Trương Húc Khải cũng không nghi ngờ gì, xác nhận số của cô xong liền lên lầu.
Hai giờ sau, Tiếu Nhiên nhận được điện thoại của Trương Húc Khải, nói giáo viên đều đã đi rồi.
Tiếu Nhiên nhìn sang bên kia, thấy có mấy giáo viên chia làm hai gọi xe rời đi, cô liền đứng dậy tính tiền.
Khi qua đường, gió thổi mạnh.
Mái tóc dài của Tiếu Nhiên bị gió thổi bay, giống như một chiến kì đang tung bay trong gió.
Cô tiếp tục bước lên lầu, cuối cùng bước đến bàn của Triệu Duyên Châu và Trịnh San San đang ngồi, trên bàn có bảy tám người, nhìn thấy cô trở lại đều rất kinh ngạc.
Bỗng nhiên có người kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.
Tiếu Nhiên cầm ly bia gần đó lên, bước nhanh đến chỗ Trịnh San San, nghiêng tay rót xuống.
Ly bia đổ xuống, chất lỏng màu vàng từ trên tóc Trịnh San San chảy xuống mặt, làm bẩn mặt cô ta. Rốt cuộc, bình tĩnh trên mặt Trịnh San San cũng bị xé rách, thay thế vào đó chính là chật vật cùng phẫn nộ.
Tình huống trước mắt quá bất ngờ, hành động của Triệu Duyên Châu cũng không còn tự tin như lúc nãy nữa. hắn đoạt chén rượu trong tay Tiếu Nhiên, ném xuống đất.
" Tiếu Nhiên, cậu làm gì vậy?"
Lần đầu tiên sau gần ba năm, mọi người lại nghe thấy được giọng nói Trịnh San San ngoài sự dịu dàng ôn nhu. Nói thật, có chút chói tai.
Không một ai dám nói chuyện.
Tiếu Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Triệu Duyên Châu , cố gắng hết sức để mọi người có mặt nghe rõ từng lời từng chữ của cô.
"Trước khi tổng khảo thí văn bắt đầu, tôi đem túi tư liệu cho cô bảo quản, cô đảo mắt liền vào phòng thi, còn đem giấy chứng thi của tôi toàn bộ ném từ tầng sáu xuống. Là không cẩn thận ư?" Cô đứng bên người Trịnh San San, tay vỗ vai cô ta, đối phương giật mình một cái.
" Tôi nhờ giám thị kêu cô ra, kêu to như vậy, cô không nghe thấy sao?"
"À, còn có trước đây, bài thi của tôi cũng bị dính nước đến ướt nhẹp cũng là do cô làm phải không? Cô còn nói với cô giáo dạy tiếng Anh rằng tôi không thích nghe cô ấy giảng bài? Thật là nhiều chuyện quá, tôi nói một ngày một đêm cũng chưa chắc đã nói xong. Trịnh San San, cô không nghĩ bản thân mình làm ra mấy chuyện như thế này là rất đáng khinh sao?"
Trịnh San San cúi đầu, cảm xúc trong mắt bị mái tóc che lấp.
Triệu Duyên Châu nhíu mày nhìn Tiếu Nhiên.
Tiếu Nhiên lúc này mới sực nhớ tới Triệu Duyên Châu, ngẩng đầu lên nói: "A, phải, còn cậu. Bảo vệ bạn gái của mình là đúng, nhưng cũng phải nhìn lại xem đối phương có xứng hay không. Không đúng, nam sinh mà đánh nữ sinh... Cậu cùng cô ta rất xứng đôi vừa lứa đấy. Đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân. Ừm, cuối cùng, tôi muốn nói, cậu đánh Dương Xảo tôi nhớ kĩ, nếu cậu còn dám động đến cậu ấy thì ngồi mà chờ khóc đi!"