Chương 8: Trúc Mã Có Tật

Ba ngày trước, Tiếu Kính tìm thấy một bức thư nặc danh trong hộp thư, là gửi cho ông. Số điện thoại được viết bằng bút chì ở mặt sau của phong thư, Tiếu Kính phát hiện thấy có chú quen thuộc, liền mở ra xem.

Ký tên là Dương Xảo.

Trong thư, cô ấy nói rằng bà của cô ấy đang bị bệnh và cần một số tiền lớn để phẫu thuật, cô ấy nghĩ rằng mình là bạn cùng lớp và là bạn tốt của Tiếu Nhiên, nên hỏi ông có thể cho cô ấy vay 50.000 nhân dân tệ không. Cuối thư là số thẻ ngân hàng. Chủ tài khoản có tên là Dương Thắng Quảng. Ông trở lại thư phòng, kiểm tra các thẻ quan trọng bên cạnh máy tính, một trong số đó có ghi số điện thoại di động của Dương Xảo. Đó là ông sợ vạn nhất có chuyện không thể liên lạc được với Tiếu Nhiên nên đã yêu cầu cô để lại số điện thoại của các bạn cùng lớp.

Cuối cùng, ông đã chuyển 100.000 nhân dân tệ vào tài khoản đó. Sau khi nói chuyện này với Tiếu Nhiên xong, ông thấy cô mặt đầy vẻ không thể tin được.

“Nhưng Dương Xảo không có nói với con, con không tin cậu ấy sẽ làm như vậy”, Tiếu Nhiên cố gắng trấn an cảm xúc, dùng khoảng năm giây điều chỉnh lại suy nghĩ của mình :“Hơn nữa cậu ấy vẫn luôn ở trường học, làm bất cứ chuyện gì đều là cùng con làm, con cũng không nhìn thấy cậu ấy đến bưu điện bên ngoài trường học mà."

"Vậy nếu cô ấy đưa bức thư nhờ người khác gửi thì sao?"

"Nhưng cậu ấy không biết số điện thoại của ba ..."Tiếu Nhiên cố chấp mà phản bác lời Tiếu Kính.

Tiếu Kính bình tĩnh đáp lại: "Nếu cô ấy xem qua điện thoại của con thì sao?"

“……”, Điện thoại cô để mật khẩu, lúc đó Dương Xảo đoán một cái liền đúng. Tiếu Nhiên cắn răng, nhưng không thể tìm ra lời nào để phản bác lại ông. Tiếu Kính đưa tay xoa đỉnh đầu cô "Dù sao cũng phải ăn cơm trước. Ăn xong rồi có thể gọi điện thoại cho Dương Xảo hỏi xem có chuyện gì."

Tiếu Nhiên ăn một bữa cơm như đánh một trận giặc, cuối cùng cũng không còn thời gian để uống nước, vừa chạy lên lầu vừa khó khăn nuốt ngụm cơm cuối cùng.

Tiếu Kính đặt cốc nước sang một bên, nói với cô: " Bức thư ở trong thư phòng của ba."

Tiếu Nhiên dừng lại và nói cảm ơn ba.

Tiếu Nhiên bước vào thư phòng của Tiếu Kính, thoáng nhìn qua lá thư đã mở ở giữa bàn.

Bức thư ngoài một bản sao của bệnh án và biên bản khám sức khỏe của bà nội Dương Ninh, còn có một tờ giấy A4. Tờ giấy trắng được gấp làm đôi, Tiếu Nhiên mở nó ra.

Bức thư được in ra, Tiếu Nhiên không nhìn thấy những nét chữ đẹp đẽ của Dương Xảo, tảng đá lớn trong lòng tức khắc rơi xuống. Cô biết Dương Xảo gần ba năm, cô hiểu cô ấy là người như thế nào, sau khi xem bức thư này, cô càng chắc chắn rằng bức thư này không phải do Dương Xảo viết. Về việc ai có thông tin liên lạc của Tiếu Kính và địa chỉ của bọn họ, cô vẫn không biết, bất quá không phải Dương Xảo, trong lòng cô lập tức cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Tiếu Kính lên lầu, thấy cô nhìn bức thư đến phát ngốc, không khỏi cau mày.

“Làm sao vậy?” Ông hỏi.

“Ba, Dương Xảo là bạn của con”, Tiếu Nhiên bước lên phía trước, nắm lấy tay Tiếu Kính, nhẹ nhàng lắc lắc, nói nhỏ : “Con cảm thấy số tiền này không phải là thứ mà cậu ấy muốn, nếu không hôm nay cậu ấy sẽ không gọi cho con và nhờ con gửi tiền thêm một lần nữa. Dương Xảo đối với con tựa như là ba và Tống Chinh thúc thúc, ờm... Mặc dù con chưa biết cậu ấy lâu nhưng dù sao thì con vẫn tin cậu ấy. Chuyện này chờ thân thể bà nôi cậu ấy bình phục rồi hỏi lại, được không?"

Cô nói như vậy, Tiếu Kính cũng không nói được gì, chỉ bảo cô đừng tùy tiện tin vào lời người khác.

Sau khi trở lại trường học, Dương Xảo ngay lập tức trả lại thẻ cho Tiếu Nhiên, nói rằng tiền trong đó còn chưa dùng đến.

Tiếu Nhiên đoán được là chuyện như thế nào, vẫn là làm bộ khó hiểu nói: "Vậy thì chi phí phẫu thuật ở bệnh viện của bà cậu giải quyết như thế nào?"

“Mình cũng không biết,” Dương Xảo lắc đầu nói: "Ba mình không biết lấy tiền ở đâu ra, hình như là mượn được từ một người bạn, lập tức liền đem tiền đi thanh toán. Nhưng không có vấn đề gì, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi. "

Tiếu Nhiên nghe xong giống như suy nghĩ gì đó mà gật đầu: "Ừ, bà nội sẽ sớm bình phục thôi. Cậu và Dương Ninh đừng lo lắng chuyện khác nhiều."

Không biết Dương Ninh có biết chuyện Tiếu Nhiên cho nhà hắn mượn tiền hay không mà lại chủ động ngồi ăn tối với Tiếu Nhiên. Tiếu Nhiên lặng lẽ ăn, do dự không biết có nên mở miệng trước hay không.

Dương Ninh thấy cô không nói lời nào, biết là hôm đó hắn không đúng, liền gắp vài miếng thịt heo kho trong bữa tối của mình lên đặt vào đĩa của Tiếu Nhiên. Tiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, Dương Ninh gãi gãi tóc, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ngày đó thái độ của anh đối với em không tốt. Nhưng mà ba mẹ của anh ở đó, anh thật sự sợ bọn họ sẽ nhìn ra cái gì đó. Ba mẹ anh là người rất bảo thủ, nếu họ mà biết được chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ chạy đến trường xách anh về nhà mất."

Những lời của Dương Ninh rất giống với những gì Dương Xảo đã nói vào ngày hôm đó, thật ra tối hôm đó cô vừa về đến nhà liền suy nghĩ thông suốt, đến bây giờ, cô một chút cũng không tức giận. Dương Ninh vẫn đang giải thích: “Hơn nữa anh còn sợ……ấn tượng của họ về em bởi vậy mà sẽ giảm đi rất nhiều, anh hy vọng một ngày nào đó, khi anh có thể đưa em về nhà, anh sẽ cho họ biết nhiều hơn về em."

Hắn nói cha mẹ hắn bảo thủ nhưng thực tế không phải vậy. Hắn luôn tâm niệm lập nghiệp trước thành gia sau, chờ sự nghiệp thuận lợi mới tìm bạn gái, ở bên Tiếu Nhiên thời cấp ba có lẽ là điều “nổi loạn” nhất mà hắn từng làm. Nhớ trước đây nếu không phải Dương Xảo vẫn luôn cổ vũ hắn theo đuổi Tiếu Nhiên, thì hiện tại hắn và Tiếu Nhiên chỉ là bạn sơ giao. Hắn một chút cũng không hối hận, chỉ là lo lắng đoạn cảm tình này bị người khác cản trở, mà trở ngại nhất có thể chính là bố mẹ hắn.

Nói xong lời này, mặt hắn đã hoàn toàn đỏ, Tiếu Nhiên cố tình nghe không hiểu ý hắn, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, suýt nữa thì chạy trối chết. Một lúc sau, Tiếu Nhiên mới hiểu ý của hắn, gương mặt cũng bắt đầu phiếm hồng, cô chọc chọc cơm, ậm ừ nói: " Em đã sớm không tức giận nữa rồi. Thật ra anh không cần phải giải thích nhiều như vậy."

Bây giờ là thời điểm quan trọng, trên đường từ nhà ăn vào phòng học có rất nhiều giáo viên, một số người trong số họ đang chơi bóng rổ, và nhiều người khác đang quan sát học sinh qua lại. Tiếu Nhiên và Dương Ninh không nắm tay nhau mà chỉ sóng vai nhau cùng trở về. Đang đi đến giữa sân bóng rổ, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Nhiều người chạy về phía phát ra âm thanh, mọi người xếp thành vòng tròn, càng ngày càng có nhiều người tụ tập.

Bọn họ cũng chạy lại xem xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi bọn họ đang đi đến đó, một nữ sinh đột nhiên lao ra khỏi đám đông, vừa chạy vừa hét lên: “Chết người, có người nhảy lầu tự sát!”

Bước chân của hai người liền dừng tại chỗ.

Tai nạn ở dưới phòng ngủ của nữ sinh, xuyên qua kẽ hở của đám đông người xem, Tiếu Nhiên nhìn thấy một người nằm trên mặt đất, là một nữ sinh, trên mặt đất còn có rất nhiều máu. Cô nhắm mắt lại, theo phản xạ nắm chặt tay Dương Ninh. Có người đã gọi xe cứu thương, giáo viên trong đám đông đuổi hết học sinh ra khỏi hiện trường và quay về phòng học của mình. Khi Tiếu Nhiên và Dương Ninh trở lại lớp học thì nghe thấy tiếng xe cấp cứu chạy đến.

Suốt một buổi tối, Tiếu Nhiên trằn trọc không yên.

Trong giờ học, cô vô tình nghe mọi người tám chuyện về nữ sinh nhảy lầu tự tử đó, nghe nói là bị cô giáo chủ nhiệm phát hiện yêu sớm, cô chủ nhiệm lớp nói sẽ mời phụ huynh lên trường nói chuyện, suy cho cùng, kỳ thi đại học đang đến gần, là thời điểm quan trọng nhất. Cô gái đó không chịu, cãi nhau với giáo viên vài câu, trở về phòng ngủ lại phát sinh tranh cãi với bạn cùng lớp, sau đó mới nhảy lầu.

Tiếu Nhiên nghe được trong lòng run sợ, cô lại nghĩ tới những lời Dương Ninh nói hôm nay, tức khắc tay chân lạnh lẽo.

Cuối cùng cô cũng bắt đầu sợ hãi, điều gì sẽ xảy ra nếu chuyện của họ bị giáo viên phát hiện. Cô không lo lắng mình sẽ bị Tiếu Kính trách cứ, cô lo lắng cha mẹ của Dương Ninh sẽ nói gì đó với Dương Ninh, mặc dù hắn thường ngày nhút nhát, nhưng tâm tư lại nặng nề hơn cô rất nhiều, vạn nhất đến lúc đó hắn lại nghĩ quẩn trong lòng……

Tiếu Nhiên không dám nghĩ đến điều đó nữa, cô cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Lần đầu tiên trong đời, cô đã không thể đọc một trang sách trong bốn giờ đồng hồ.

Ngay khi tiếng chuông kết thúc tiết tự học buổi tối vang lên, cô lập tức sang lớp bên cạnh tìm Dương Ninh.

Dương Ninh làm xong đề bài trong tay liền thu dọn cặp sách bước ra liền thấy Tiếu Nhiên đang đi đi lại lại một chỗ.

“Em sao vậy?” Dương Ninh thoạt nhìn biểu hiện của cô có chút không đúng.

"Vừa đi vừa nói."

Kết quả là sau khi đi ra ngoài trăm mét, Tiếu Nhiên vẫn chưa mở miệng nói câu nào.

“Em muốn nói với anh điều gì?” Dương Ninh đành phải chủ động hỏi cô. Tiếu Nhiên liếm đôi môi khô khốc, cắn răng nói: “Dương Ninh, chúng ta chia tay đi.”

Dương Ninh ngây ngẩn cả người, đôi chân cũng không thể bước nổi một bước. Trong đầu hắn oang một tiếng, hóa ra là như vậy.

Thật lâu sau, Dương Ninh mới chậm rãi lấy lại tinh thần, thanh âm có chút run rẩy hỏi: " Em nói cái gì vậy? Những gì đã thấy hôm nay khiến cho em sợ hãi ư?"

Tiếu Nhiên nhấp môi, thành thật gật đầu, “Nói thật, em sợ chúng ta cũng bị giáo viên gọi lên văn phòng, mặc dù thái độ của nhà trường đối với tình yêu học sinh chưa được nghiêm khắc, nhưng cũng không đảm bảo được giáo viên nào cũng vậy. Nếu nói....em nói nếu giáo viên biết, thông báo cho cô chú thì anh phải làm thế nào?"

Dương Ninh lập tức hiểu ra lo lắng của cô, giơ tay hứa hẹn: "Nếu phát hiện ra, chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước, em đừng lo, anh quan tâm đến tính mạng của mình hơn ai hết."

"Thật sao?" Tiếu Nhiên hoài nghi.

"Đương nhiên là thật" Dương Ninh nói, "Kỳ thật anh đã nghĩ tới rất lâu rồi, nếu ba mẹ phát hiện, cùng lắm là đánh cho một trận đau, dù sao cũng không đánh chết anh, bọn họ còn đang trông cậy vào chuyện anh thi vào một trường đại học tốt để làm vẻ vang Dương gia, khẳng định sẽ không xuống tay tàn nhẫn."

Tiếu Nhiên bị hắn chọc cười, nhưng khi nghĩ đến nữ sinh nhảy lầu kia, ngón tay lại trở nên lạnh băng.

Vài ngày sau, vụ việc liên quan đến việc nhảy lầu đã kết thúc. Nữ sinh nhảy lầu kia không chết, bất quá hiện giờ đang nằm ở bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị liệt nửa người.

Còn mười ngày nữa là đến kì thi đại học, cũng không còn ai quan tâm đến chuyện này.

Ba ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường cho học sinh cuối cao trung nghỉ.

Tiếu Nhiên về nhà nói chuyện tâm tình cùng Tiếu Kính, sau khi trở về liền thu dọn quần áo ra trận, bước vào trường thi đại học.